Không Hoa Vô Quái

Lúc này, Vô Quái vừa ăn xong bữa sáng, đang chơi đùa với tiểu Hắc ở trong phòng.

Cửa lớn khép hờ, từng đợt tuyết theo gió thổi phất phơ ngoài cửa, trong phòng đốt lò than ấm áp, vô cùng thoải mái.

“Gâu gâu!” Đột nhiên tiểu Hắc nhìn về phía cổng vui vẻ kêu lên.

Cách màn tuyết thật dầy, Vô Quái nhìn cửa cổng im lìm đóng chặt. Nhưng không biết vì sao tiểu Hắc lại hưng phấn mà nhìn cửa đây?

Nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy ngoài viện truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Vô Quái cô nương, Hàn Tô đặc biệt đến thăm.”

Đây là nhà hắn, còn thăm cái gì. Vô Quái mở rộng cửa phòng, nói vọng ra với bên ngoài: “Vào đi.”

Hàn Tô nghe thấy nàng đáp lời, lúc này mới duỗi tay mở cửa cổng, dọc theo đường nhỏ đi vào trong Thính Vũ lâu.

Hắn khoác một chiếc trường bào màu đen viền trắng, cầm một chiếc ô giấy màu vàng, chậm rãi đi trong màn tuyết trắng xóa, giống như một bức tranh thật đẹp.

“Ngươi tốt nhất là đi nhanh một chút.” Vô Quái đứng trong phòng nhíu mi, giọng nói không kiên nhẫn — tuyết lớn như vậy, đi chậm làm cái gì.

Dưới ô, khuôn mặt mỏi mệt của Hàn Tô đột nhiên nở nụ cười — nàng đang lo lắng mình bị cảm lạnh đúng không? Cũng chỉ có nàng mới nói lời quan tâm một cách cứng nhắc như vậy.

Vừa nghĩ, hắn vừa nhanh hơn bước chân, đi thẳng vào trong phòng.

Bên trong phòng quả thật ấm áp, Hàn Tô cởi áo khoác ngoài ngồi xuống ghế.

Vô Quái ôm tiểu Hắc ngồi ở đối diện.

Tiểu Hắc nằm ở trong lòng nàng liều mạng vươn cái chân béo muốn thoát ra ngoài, Vô Quái lại dùng sức ấn trở về — không được gặp sắc quên bạn như thế, chú ý một chút!

Nhưng tiểu Hắc cũng không phải đèn cạn dầu, nhất quyết không chịu yên tĩnh. Vô Quái hơi mỏi tay, không nhịn được thả lỏng một chút, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái bóng màu đen béo tròn thoát khỏi tay nàng lao thẳng tới Hàn Tô ở phía đối diện.

Vô Quái đen mặt.

Hơi vui mừng nhìn tiểu Hắc bổ nhào vào lòng mình, Hàn Tô cười sờ đầu nó: “Tiểu Hắc, có nhớ ta không.”


“Gâu gâu ~~” Tiểu Hắc lắc cái đuôi muốn lắc lên tận trời.

Vô Quái ở đối diện cứng mặt — cái đồ vô lương tâm.

“Vô Quái, ở nơi này có quen hay không?” Hàn Tô nhìn về phía nàng, khóe miệng mỉm cười.

“Quen…… rất tốt.”

“Vậy ta yên tâm rồi.”

Mặc dù hắn cười, nhưng ý cười hình như có chút miễn cưỡng? Là trong lòng có việc sao?

“Ta còn chưa ăn sáng, cho nên bảo người mang đến Thính Vũ lâu nơi này, chẳng biết có tiện không……”

“Tại sao lại chưa ăn?” Trong mắt Vô Quái có chút trách cứ: “Trời giá rét, dạ dày sao chịu được.”

“Về sau nhất định chú ý.” Nhìn nàng vẻ mặt tức giận của nàng, trong lòng Hàn Tô cảm thấy ấm áp.

Bữa sáng được đưa tới, Hàn Tô cho hai gã sai vặt rời đi trước.

Hắn thả tiểu Hắc xuống, đứng dậy đi rửa tay, sau đó ngồi trở về bàn.

“Vô Quái, có muốn ăn thêm chút nữa hay không?”

“Không cần.” Vô Quái lắc đầu.

Hàn Tô cười cười, tự mình bưng bát, cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.

Dáng vẻ hắn ăn cơm luôn luôn văn nhã, đũa cầm thật cao, khi gắp thức ăn rất nhẹ nhàng linh hoạt. Vô Quái cứ như vậy nhàm chán ngồi ở đối diện nhìn cho đến khi hắn ăn xong.

Buông bát đũa, Hàn Tô xin lỗi cười nói: “Đợi lát nữa ta sẽ cho người tới thu dọn.”

Vô Quái im lặng đứng lên, đem bát đũa trên bàn thu vào chiếc giỏ, rồi sau đó đặt ở trước cửa: “Sẽ có người tới dọn.”

“Phiền toái.”


“Không sao.” Vô Quái bưng ấm trà, đặt chén xuống trước mặt hắn, đổ cho mỗi người một chén trà: “Bây giờ có thể nói rồi chứ?”

“Hả?”

“Ngươi tìm đến ta, chẳng lẽ không phải có chuyện muốn nói sao?”

Hàn Tô duỗi tay cầm chén trà, nhìn bên trong chén, thật lâu không cất lời.

Vô Quái không hề nhiều lời, cũng chỉ lẳng lặng ngồi ở đối diện, nhẹ nhấp trà xanh mang theo mùi thơm ngát trong chén.

……

“Hôm nay sau khi lâm triều, phụ hoàng truyền ta đến thư phòng.” Hàn Tô nhẹ nhàng chậm rãi kể lại: “Người nói thấy ta trở về rất cao hứng. Còn nói năm đó ban thưởng phong hào Kỳ vương cho ta, là hy vọng ta có thể bình an khỏe mạnh, nhiều phúc nhiều thọ…… Nhưng khi người nói những lời này, vì sao trong mắt chỉ có đồng tình……”

Hàn Tô ngẩng đầu nhìn về phía Vô Quái: “Người là phụ vương của ta, nhưng vì sao khi ta gặp nạn không đau lòng, mà chỉ có đồng tình……”

Vô Quái không đáp lời, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

“Ngươi…… Ngươi hẳn cũng biết……” Hàn Tô cười khổ một chút: “Nhị hoàng tử đoản mệnh ta, chẳng qua chỉ là kết quả một lần say rượu loạn tính của Phụ vương với một cung nữ, nếu không phải lúc ấy Thanh đại sư đang ở trong cung, tính ra mạng ta không quá hai mươi, chỉ sợ khi vừa sinh ra ta đã chết rồi……”

Mẫu thân không có bối cảnh, một hoàng tử ngoài ý muốn sinh ra tất nhiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của tất cả cung phi. Cho dù Thanh đại sư nói mạng hắn không quá hai mươi tuổi, nhưng vẫn có người lo lắng đêm dài lắm mộng, muốn dồn hắn vào chỗ chết. Có lẽ bọn họ nghĩ: Nếu sống không quá hai mươi, vậy chết sớm và chết muộn có gì khác nhau đâu?

“Mẫu thân ta…… năm đó vì muốn bảo vệ ta, đã cầu xin được ra khỏi cung. Người muốn để ta bình an lớn lên, chẳng sợ chỉ sống đến hai mươi tuổi cũng được. Phụ hoàng nể tình bà hầu hạ người mười mấy năm đã đồng ý, còn ban thưởng cho ta một cái phong hào. Ra khỏi cung, không còn lục đục với nhau, hoàng tử đoản mệnh không được sủng ái như ta rốt cục bảo vệ được tính mạng. Nhưng mẫu thân, lại vì mỗi ngày lo lắng hãi hùng mà thân thể càng ngày càng kém, năm ta bảy tuổi người nhiễm phong hàn……” Hàn Tô nói tới đây, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Khi mẫu thân bệnh, ta đã tiến cung đi tìm Thái y, nhưng ngay cả cửa cung đều không thể vào…… Cuối cùng là Từ tiên sinh nhờ người gửi tin tức đến cho tiểu thái giám bên người phụ hoàng, lúc này phụ hoàng mới sai Thái y tới. Nhưng đã quá muộn ……”

Vô Quái nghe hắn kể những chuyện cũ đau lòng kia, trái tim hơi nhói lên. Lúc ấy hắn vẫn chỉ là một đứa bé, nhỏ như vậy đã biết thế gian ấm lạnh.

“Rốt cục phụ hoàng cũng nhớ tới đứa con như ta, nhưng mẫu thân ta thì không trở về được nữa……” Hàn Tô uống cạn chén trà đã sớm nguội lạnh, cười khẽ một tiếng: “Phủ đệ này là năm ấy mẫu thân ta mất phụ vương ban lại cho ta, ai có thể ngờ nơi ở của Kỳ vương gia chẳng qua chỉ là một căn nhà dân hơi lớn một chút đổi tên thành Thính Vũ lâu.”

“Đều qua rồi.” Vô Quái nhẹ giọng nói.

“Đúng thế…… Chỉ còn hơn một năm nữa, Nhị hoàng tử ta đây sẽ không còn gây cản trở cho bất cứ ai.” Hàn Tô nở nụ cười tự giễu.

Không khí đột nhiên trở nên ngưng trệ, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì.


Vô Quái im lặng bởi vì không biết nói gì mới tốt, lúc này nàng chỉ có thể an tĩnh nghe hắn nói.

Một lát sau, Hàn Tô đứng lên: “Không ngờ lại quấy rầy ngươi lâu như vậy. Ta cáo từ trước.”

Nhìn bóng lưng hắn dần biến mất ở sau màn tuyết màu trắng, trong lòng Vô Quái trở nên nặng nề: Tất cả những chuyện này đều là số mệnh…… nhưng tại sao lại đều là số mệnh của hắn?

Hàn Tô đi dọc theo đường mòn chậm rãi trở về, hắn cũng không biết vì sao bản thân lại nói nhiều với Vô Quái như vậy. Hắn chỉ muốn tìm một người để nói chuyện, nói ra hết những thứ đè nén trong lòng bấy lâu. Mà Vô Quái, một người mới quen không đến ba tháng, lại là người duy nhất hắn có thể thổ lộ hết mọi thứ.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã tín nhiệm nàng, để ý nàng như vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bởi vì lời nói hôm qua của Hàn Tô, tâm tình nặng nề của Vô Quái kéo dài liên tục đến hiện tại.

Tuyết đã ngừng rơi, tích trên mặt đất một lớp thật dầy. Nhìn khung cảnh trắng xóa yên tĩnh trước mặt, nàng cất bước ra đi ra khỏi viện — hôm nay phải đi ra ngoài giải sầu.

Một đường đi thẳng đến cửa phủ, vừa lúc gặp được Thanh Trúc, cùng nàng ta nói một tiếng, sau đó một mình ra khỏi cửa. Đương nhiên, vì thuận tiện nàng vẫn mặc một bộ trang phục nam tử gọn gàng.

Khuôn mặt thanh tú, vóc người nhỏ bé, có vẻ đẹp không phân biệt nam nữ.

Có lẽ bởi vì tuyết đọng, cửa hàng trên đường phần lớn không mở cửa, nhưng có không ít hài đồng ra đường vui vẻ nghịch tuyết.

Vô Quái đi vòng cách xa đám nhỏ — cẩn thận bị cầu tuyết đập trúng vào mặt.

Đi về phía trước không biết bao lâu, trước mắt nàng xuất hiện một con sông rộng lớn.

Giữa trời đông giá rét tuyết mênh mông này, nước sông vẫn róc rách chảy, không có một chút dấu hiệu kết băng.

— hay đây là sông Lạc mùa đông không đóng băng trong truyền thuyết?

Dọc theo sông Lạc, nàng chậm rãi bước đi.

Mọi người nói nước sông Lạc, sóng cuộn mênh mông, đẹp không tả xiết. Lời này không giả — thời điểm mây trời kết băng thế này, còn có thể thấy nước sông cuộn chảy, thật sự là cảnh tượng kỳ lạ.

Cảnh vui người có buồn đâu bao giờ, câu này thực không giả. Nhìn cảnh sắc trước mắt, tâm tình buồn phiền giống như chậm rãi bị nước sông cuốn đi, bình thản không ít.

— mỗi người mỗi mệnh, Vô Quái ơi Vô Quái, ngươi cần gì phải vì một người đoản mệnh mà lo sợ không đâu.

Lại tiếp tục nhìn dòng nước chảy, một nhiên xuất hiện suy nghĩ — nếu có thể ở bên bờ sông này buông cần câu, có lẽ vô cùng thú vị.


Đang nghĩ như thế, đằng trước cách nàng không xa xuất hiện một người đang thả câu.

Người nọ bọc cả người trong trường bào, một mình ngồi ở bờ sông trên ghế nằm, phơi nắng ấm sau tuyết, nhìn vô cùng thoải mái.

— hóa ra có người cùng suy nghĩ với nàng.

Trong lòng Vô Quái có chút vui mừng, cất bước đi về phía người nọ: một người thả câu giữa mùa đông, nhất định phong nhã, ta phải xem tướng mạo của hắn.

Đi đến cách người kia khoảng năm trượng, Vô Quái đột nhiên cảm thấy không đúng, hơi chậm lại bước chân.

Quả nhiên, ngay sau đó có hai nam tử mặc trang phục màu đen không biết từ nơi nào nhảy ra. Hai người đồng thời vươn tay giao nhau chắn ở trước mặt nàng, giọng nói lạnh như băng phát ra từ một người trong đó: “Kẻ nào?”

Thì ra còn mang theo hộ vệ. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Vô Quái lui ra phía sau hai bước, thấp giọng nói: “Tại hạ chỉ là người du ngoạn, trùng hợp đi ngang qua thôi.” Nói xong, nàng xoay người đi trở về đường cũ.

Nhưng nàng mới đi không bao xa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chạy lại. Vô Quái theo bản năng quay đầu, nhìn thấy vừa rồi một nam tử chặn đường đang chạy lại về phía nàng.

Chuyện gì thế nhỉ?

Nàng còn đang cảm thấy kỳ quái, người nọ đã đứng ở trước mặt: “Vị công tử này, chủ nhân nhà ta mời ngài qua đó một lát.”

Vô Quái không hiểu ra sao hỏi lại: “Chủ nhân nhà ngươi?…… Là vị đang thả câu kia sao?”

“Đúng thế.”

Đột nhiên xuất hiện biến cố, làm cho Vô Quái cảm thấy hào hứng, người nọ không ngờ là một người thú vị.

Nàng cũng không từ chối, dù sao ban ngày ban mặt thế này, cách nơi này không xa còn có không ít người đi đường, sẽ chẳng thể làm gì nàng.

Lại nói, nàng cũng rất muốn trông thấy người thả câu phong nhã kia.

Vì thế, Vô Quái đi theo nam tử áo đen.

Đợi khi nàng đến gần, người thả câu đang nằm trên ghế nghiêng người nhìn về phía nàng, giọng nói có chút quen thuộc mang theo vài phần lười biếng chậm rãi vang lên: “Cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”

Nụ cười khuynh thành, chói lóa hơn cả ánh tuyết. Dung mạo như thế, phong thái như thế, chỉ cần gặp qua một lần sẽ tuyệt đối không quên.

Vô Quái đứng như chôn chân ở kia chỗ mở to hai mắt: Nam tử áo trắng đội mũ ở thôn Tiểu Dương!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Yêu nghiệt nam nhân tái xuất hiện ~

__Hết chương 9__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận