Mộ Thiếu Quân cảm thấy thật phiền, bộ người phụ nữ này không biết liêm sỉ là gì sao? Anh đã không thèm để ý đến cô ta và cô ta cùng những người ở đây đều mồn một hiểu rằng, bên cạnh anh đã có sẵn một hồng nhan rồi sao?
Cho nên chiêu trò của người phụ nữ trước mặt, đang cố tình muốn tiếp cận anh, còn giả tạo như vậy, thật khiến cho người ta chán ghét.
“Đến cửa hàng xx trên đường yy, cậu xử lý giúp tôi một chuyện.” Mộ Thiếu Quân lấy điện thoại gọi cho một người, đầu dây bên kia bắt máy liền nghe thấy giọng nói lạnh băng của chủ tịch tổng tài nào đó.
“Vâng thưa chủ tịch.” Anh thư ký rất nhanh nhận mệnh, chưa ăn được miếng cơm nào liền đứng thẳng dậy chạy lên lầu thay quần áo rồi phóng xe tới địa điểm boss yêu cầu.
“Tiểu thư đây bị trật chân chắc chắn đi lại bất tiện, tôi và vợ tôi hiện tại có việc bận, người của tôi sẽ tới đây đưa cô đi bệnh viện.”
Mộ Thiếu Quân nói xong liền kéo cô rời khỏi cửa hàng.
Đây là sự kiên nhẫn và lịch sự nhất mà Mộ Thiếu Quân có thể lấy ra lúc này. Anh không muốn cô lại thấy được một mặt đáng sợ của mình.
Mộ Thiếu Quân trước giờ không thích chơi cái trò mèo vờn chuột nhàm chán này với kẻ khác, kẻ khác cũng đừng nghĩ chơi đùa trên đầu anh trừ khi anh cho phép.
Nếu hôm nay không có cô đi cùng, anh không biết mình sẽ làm ra hành động gì với loại phụ nữ tâm kế như này.
Cô không hề biết được suy nghĩ trong lòng anh, Mộ Thiếu Quân là để tâm tới những sự việc đáng sợ hơn hai năm trước anh đã làm để trả thù cô.
Anh vốn không phải là một người lương thiện như vẻ bề ngoài, anh thực sự chính là không muốn người con gái anh yêu hiện tại phải sợ hãi về anh.
Cố Dư Thanh ngẩn ngơ trơ mắt nhìn người rời đi, cô ta không nghĩ tới, người đàn ông này lại dùng cách này để cự tuyệt cô ta.
Hừ! Thật là đáng ghét mà!
Tuyết Dung được anh dắt ra xe, cô nhìn người đàn ông lúc này đang lái xe nhưng ánh mắt vẫn thâm trầm, hình như là có chút bực mình vì chuyện lúc nãy, cô hơi buồn cười.
“Sao anh không giúp cô ấy? Em nói anh nghe, cô ấy là em gái của Cố Dư Thiên đấy!” Cô cong môi, nhìn anh nói.
“Em biết cô ta từ trước?” Mộ Thiếu Quân nhìn cô hơi ngạc nhiên, nhưng anh lại nói ngay, “Cố Dư Thiên là loại người nào chứ, sao có thể có loại em gái như này!”
Cô gái ngốc, em mới là em gái của cậu ta!
Tuyết Dung thấy anh có vẻ không tin lời cô nói nhưng cô chỉ biết nhún vai, biết làm sao được, sự thật là người ta đúng là em gái của Cố Dư Thiên, “Cô ấy quả thật là em gái của Cố Dư Thiên nha! Có một lần em tới trung tâm thương mại mua đồ, em với cô ấy nhìn trúng một chiếc váy, cuối cùng là em nhường cho cô ấy.”
“Khi đó, Cố Dư Thiên đi mua cùng cô ấy, thấy em nhường nên đã trả tiền bộ váy khác thay cho em, coi như đền bù. Nhưng em lúc đó không cần như vậy, sau đó em lại gặp anh ấy tại quán café do anh ấy làm chủ nên mới biết cô gái vừa rồi là em gái anh ấy, cũng từ đó mà em quen với Cố Dư Thiên.”
Tuyết Dung đơn giản kể lại.
Mộ Thiếu Quân không nói gì nhưng lại nhíu mày, nương theo lời cô nói, thì anh đoán ra được, trước khi Cố Dư Thiên biết cô mới là em gái ruột của mình thì cô gái kia là con gái thất lạc nhà họ Cố nói đã tìm được.
Không còn nghi ngờ, nhà họ Cố chỉ có một đứa con gái thất lạc, hơn nữa cô họ Đỗ, nếu nghĩ lại, thực trùng hợp là cùng họ với Cố phu nhân đi. Cho nên, cô gái trong tiệm kia chính là kẻ giả mạo, còn cô mới là thiên kim thực sự của Cố gia.
Nhìn cô vẫn vô tư vì không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Mộ Thiếu Quân không biết có tư vị gì.
Người con gái anh yêu, hóa ra trước đây phải chịu nhiều đắng cay như vậy!
Nếu nói khi cô là thiên kim Lâm gia, nhưng Lâm Hùng lại không ngần ngại ruồng bỏ cô, đẩy cô cho anh, thì anh cũng đoán được, cô khi đó chắc chắn sống không tốt được là bao!
Mà gặp được anh, lại bị anh dày vò suốt hai năm ấy, cô gái này, khổ như vậy lại chưa từng một lời oán, luôn âm thầm chịu đựng tất cả, cho dù sự đau khổ đó đáng nhẽ không dành cho cô.
Mộ Thiếu Quân trong lòng sinh ra khó chịu, khó chịu vì thấy cô phải khổ sở như vậy từng ấy năm, khó chịu vì sự độc ác trước đây của mình dành cho cô. Người con gái này, thật khiến anh đau lòng biết mấy.
Tuyết Dung cũng không thể biết được, cô chỉ đơn giản nói một hai lời mà người đàn ông này lại có thể suy xét ra nhiều điều như thế, nội tâm cùng cảm xúc xao động phức tạp liên tục.
Đến khi tới Cố gia rồi, trước khi đi vào trong, cô sửng sốt vì mới bước xuống xe đã bị anh không duyên không cớ ôm chặt lấy.
“Anh…làm sao vậy?” Cô vỗ lưng anh hỏi.
Đáp lại cô là sự im lặng của anh, anh ôm chặt lấy cô, gục đầu xuống hõm vai cô.
Lát sau, anh khẽ mấp máy môi, “Anh….” Cô chăm chú lắng nghe lời anh chuẩn bị nói, nhưng lại rất lâu anh chẳng nói gì nữa, cô cảm thấy khó hiểu.
“Khụ!” Tiếng ho khan không mấy tự nhiên của hai người đằng sau làm đôi trai gái đang ôm nhau giật mình.
Cô tách anh ra, đỏ mặt mất tự nhiên gượng cười chào hỏi:”Cố phu nhân, anh Cố, xin chào.”
“Hai đứa đến lâu chưa? Chúng ta vào nhà thôi.” Cố phu nhân cười tủm tỉm tự nhiên đi tới thân mật cầm tay cô hỏi.
“À, dạ, chúng cháu vừa mới tới.” Cô không tự nhiên cười trả lời. Ôi, mất mặt quá!
Sau đó bốn người cùng nhau đi vào trong nhà.
Bên trong nhà lớn, ba mẹ Mộ đang vui vẻ uống trà, nói chuyện với Cố Hàn và một lão nhân gia râu tóc bạc phơ.
Nhìn thấy lão nhân gia dù đã già nhưng đôi mắt tinh anh có thần sắc bén kia lại khiến cô liên tưởng đến một vị chân nhân sống ẩn dật trên núi nào đó thường đọc trên truyện, suy nghĩ này của mình khiến cô cảm thấy buồn cười, nhưng lại càng có thêm thiện cảm với ông.
Đây chắc hẳn là người từng cầm quyền ở Cố gia, từng một thời hô mưa gọi gió đi.
Mọi người chào hỏi nhau một lượt, sau đó nói chuyện với nhau vài câu rồi cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động |||||
Mọi người ăn uống rất vui vẻ, không khí rất tốt. Tuyết Dung cảm thấy mình có phải rất may mắn hay không, vợ chồng Cố gia cùng với Cố lão gia rất thích cô, đối với cô cực kỳ tốt.
Cô cảm thấy, bữa ăn này, không biết vì sao lại trọn vẹn cái gọi là hương vị gia đình đến thế!
Ăn cơm xong, cô cùng Cố phu nhân, mẹ Mộ xem phim, nói chuyện, ăn hoa quả tại phòng khách. Còn những người đàn ông thì lại rủ nhau vào thư phòng của Cố lão gia nói chuyện rồi.
Chưa bao giờ, cuộc đời cô lại có được những giây phút hạnh phúc và trọn vẹn đủ đầy như vậy.
Cứ như, cô chính là một thành viên của hai đại gia đình này vậy?!
Cảm giác xúc động thật khó nói thành lời làm sao!
Sau đó, tầm hơn mười giờ cô mới thấy Mộ Thiếu Quân cùng Cố Dư Thiên rời khỏi thư phòng Cố lão gia ra ngoài.
Đối với chuyện gặp mặt Cố Dư Thanh và sự việc phát sinh trong tiệm quần áo, cô và Mộ Thiếu Quân nhìn nhau ăn ý không muốn nói với Cố Dư Thiên.
Cố Dư Thanh là người thế nào, nhân quả cô ta tự mình phải chịu trách nhiệm mà thôi.
Nhưng Tuyết Dung thực sự không nghĩ tới, đây là suy nghĩ của cô, mà bên Mộ Thiếu Quân, anh và Cố Dư Thiên đã biết trước sự thật, đối với con gái thất lạc giả mạo Cố gia kia, hoàn toàn không thèm để tâm đến.
Thời gian cũng không còn sớm, tiệc đông vui cũng phải tàn, cô tạm biệt mọi người Cố gia và ba mẹ Mộ cùng Mộ Thiếu Quân về nhà.
Coi như, một ngày hôm nay đã xong.
Cô và Mộ Thiếu Quân về đến nhà, nhưng cô lại không ngờ, vừa mới bước vào nhà, Mộ Thiếu Quân đã bất thình lình đóng cửa lại, ép cô lên tường rồi hôn cô.