Không Khiết

Giang Tiểu Nhạc hỏi rất nghiêm túc, hệt như một học sinh khiêm tốn hiếu học, Trần Thúc thoáng sửng sốt, một tia kỳ quái lướt qua trong lòng, không nói rõ được mà cũng chẳng tả rõ được.

Trần Thúc dựa vào ghế salon ngắm nghía khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Giang Tiểu Nhạc, hất cằm nói: "Lại đây."

Lông mi Giang Tiểu Nhạc chớp chớp, cậu nhích lại gần, mắt nhìn chằm chằm Trần Thúc, anh mặc bộ đồ ở nhà, vạt áo hơi rộng để lộ xương quai xanh mảnh khảnh, toát ra sức hút của đàn ông trưởng thành.

Giang Tiểu Nhạc ngồi quỳ trên ghế salon, nhìn vừa ngoan vừa nghe lời.

Trần Thúc nhịn không được muốn trêu cậu.

Giọng Trần Thúc rất nhỏ, gần như kề vào tai cậu hỏi: "Muốn học hôn không?"

Chữ "hôn" bị nhấn mạnh, trong mũi Giang Tiểu Nhạc tràn ngập mùi sữa tắm của Trần Thúc, cậu nín thở, vành tai nóng lên, trong đầu hiện ra xương quai xanh và đôi môi Trần Thúc —— Muốn cắn, muốn liếm, muốn ăn.

Giang Tiểu Nhạc lại thấy đói bụng, nhưng rõ ràng mình vừa ăn thịt nướng no căng mà. Cơn đói bất thường cào xé trong lòng khiến Giang Tiểu Nhạc nhớ lại ngày xưa phiêu bạt khắp nơi, không phải lúc nào cũng có ăn, nhiều lúc đói gần chết, cậu đi trên đường thấy rất nhiều quán ăn vặt, đều là món mới chế biến, xúc xích nướng bóng lưỡng, đùi gà nướng tiêu, đủ loại xiên que...... Giang Tiểu Nhạc đứng trước một quán vịt nướng, sau cửa kính là những con vịt vàng rộm xoay tròn liên tục.


Giang Tiểu Nhạc nuốt một cái, lục phủ ngũ tạng quặn thắt, đói sắp phát điên.

Từ khi gặp Trần Thúc, lâu lắm rồi Giang Tiểu Nhạc không còn đói nữa, nhưng giờ cậu lại nếm trải cơn đói cồn cào, đánh thẳng vào mỗi tấc thân thể cậu.

Trần Thúc nói: "Nụ hôn đầu tiên à?"

Mỗi chữ lọt qua răng môi đều cào mạnh vào tim Giang Tiểu Nhạc.

Giang Tiểu Nhạc nghe mình ậm ừ, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười của Trần Thúc, vui vẻ, thong dong, tựa như vật nặng ngàn cân đè lên trái tim căng cứng của Giang Tiểu Nhạc.

Trần Thúc ung dung gọi cậu một tiếng: "Tiểu Nhạc."

Giang Tiểu Nhạc chợt ngước mắt lên làm Trần Thúc giật mình, bị ánh mắt cậu làm cho kinh ngạc, nói thế nào nhỉ, giống như ánh mắt chó hoang đang đói, vừa hung dữ vừa nôn nóng, còn có mấy phần khắc chế ẩn nhẫn.


Trần Thúc chợt nhớ lại những lời mà người ở khu Tây nói về Giang Tiểu Nhạc, tên nhóc này chính là chó điên, đã cắn cái gì thì có chết cũng không nhả.

Đây là lần đầu tiên Trần Thúc thấy Giang Tiểu Nhạc lộ ra bộ dạng này trước mặt mình.

Anh nheo mắt lại, Giang Tiểu Nhạc đã cúi đầu xuống, vành tai vẫn đỏ ửng, tựa như đó chỉ là ảo giác của anh. Trần Thúc nhéo tai Giang Tiểu Nhạc rồi nói: "Anh đây chưa bao giờ dạy ai miễn phí cả."

Giang Tiểu Nhạc nói khàn khàn: "Tôi có tiền mà."

Trần Thúc chỉ muốn trêu cậu thôi, mặc dù đã ngủ chung với Giang Tiểu Nhạc hai năm nhưng anh chưa bao giờ muốn phát sinh quan hệ gì với cậu. Tên nhóc này quá nhỏ, tuy giờ cậu đã trưởng thành nhưng Trần Thúc vẫn không muốn giao dịch thể xác với Giang Tiểu Nhạc.

Trong sáng như bây giờ Trần Thúc rất hài lòng, cũng rất thích.

Trần Thúc cười một tiếng, vỗ vai Giang Tiểu Nhạc rồi đẩy cậu ra: "Nhóc ngốc, trêu cậu mà tưởng thật đấy à."

"Hôn có gì để học đâu," Trần Thúc hời hợt nói, "Nếu thích nhau thì dù kỹ thuật hôn của cậu vụng về, cắn người ta chảy máu thì người ta cũng vẫn thích thôi."

Trong lòng Giang Tiểu Nhạc hơi hụt hẫng, cậu lẳng lặng nhìn Trần Thúc rồi hỏi: "Vậy lỡ người ấy không thích tôi thì sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận