Giang Tiểu Nhạc nói cực kỳ nghiêm túc làm Trần Thúc khựng lại, trên mặt lộ ra nụ cười hờ hững, anh nhéo má Giang Tiểu Nhạc rồi nói: "Có khuôn mặt thế này ai mà không thích chứ? Mau đứng dậy khỏi người anh đi."
Giang Tiểu Nhạc không nhúc nhích, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Trần Thúc: "Trần Thúc, em nói nghiêm túc mà."
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, hai người nhìn nhau một hồi, anh bực bội nhíu mày mắng: "Nghiêm túc cái rắm, em có biết yêu là gì không mà đòi yêu?"
Giang Tiểu Nhạc nghĩ ngợi rồi nói: "Yêu nghĩa là em thích anh, anh thích em, chúng ta ở bên nhau."
Trần Thúc im lặng.
Giang Tiểu Nhạc lại nói: "Em cũng muốn kết hôn với anh nữa."
"......" Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, "Lại còn kết hôn, cái gì cũng muốn, sao em không đòi lên trời luôn đi?"
Giang Tiểu Nhạc chớp mắt, chỉ mím môi cười chứ không nói gì.
Trần Thúc nhìn cậu rồi tặc lưỡi, "Đừng rộn, khoan nói đến chuyện nước mình chưa cho phép hôn nhân đồng giới, mẹ kiếp em đủ tuổi kết hôn chưa hả?"
Anh vừa bực bội vừa nôn nóng khó tả, "Còn dám đòi kết hôn với người khác—— Em tưởng kết hôn là trò con nít đấy chắc?"
Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh nói: "Trần Thúc, anh đâu phải người khác."
Cậu lại cười ra tiếng, hớn hở hỏi Trần Thúc: "Sao anh nói mãi chuyện kết hôn thế, Trần Thúc, anh muốn kết hôn với em đúng không?"
Trần Thúc cười lạnh: "Bớt dát vàng lên mặt mình đi, ông mà thèm yêu một đứa con nít to xác à?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Em không phải con nít, em lớn rồi."
"Trần Thúc, tụi mình kết hôn đi. Thật đó, tụi mình có thể tổ chức hôn lễ, tìm mục sư rồi mời người tới dự lễ cưới của tụi mình."
Vẻ mặt Giang Tiểu Nhạc vừa nghiêm túc vừa thành kính như thật sự muốn kết hôn với anh. Trần Thúc nhìn cậu, nghĩ thầm sao lại nhắc tới kết hôn chứ, nói chuyện đàng hoàng được không, quả nhiên nói chuyện với Giang Tiểu Nhạc không thể dùng logic của người bình thường được.
Chẳng biết Giang Tiểu Nhạc nghĩ đến chuyện gì mà ảo não nói: "Nhưng em chưa mua nhẫn, cầu hôn phải có nhẫn nữa."
Trần Thúc thở dài trong lòng, đành phải cười hỏi: "Giang Tiểu Nhạc, em có nghiêm túc không thế?"
Giang Tiểu Nhạc nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Nghiêm túc mà."
Trần Thúc nói: "Muốn yêu đương, kết hôn, ở bên anh cả đời à?"
Giang Tiểu Nhạc: "Muốn, nằm mơ cũng muốn."
Trần Thúc nhìn vào mắt Giang Tiểu Nhạc hỏi: "Em thích anh, em...... yêu anh à?"
Giang Tiểu Nhạc chân thành nói: "Em thích anh, em yêu anh."
Trần Thúc nghe thấy tim mình đập thình thịch, bức tường kiên cố dựng lên từ từ nứt ra như mạng nhện, sự tự vấn và do dự trong lòng anh phút chốc bị đập tan.
Trần Thúc nghĩ thầm đáng sợ thật, còn trẻ mà sao lại đáng sợ hơn cả cao thủ tình trường thế kia?
Trần Thúc nói: "Giang Tiểu Nhạc, em nghĩ cho kỹ đi, anh sẽ hẹn hò với em, ngày nào anh còn thích em mà em đòi chia tay thì anh nhất định sẽ đánh chết em."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, đuôi mày khóe mắt đều lộ ra ý cười, nụ cười kia vừa trong sáng vừa thuần khiết: "Dạ."
Trên mặt Trần Thúc không có cảm xúc gì, nhìn Giang Tiểu Nhạc nói: "Anh nói thật đấy, Giang Tiểu Nhạc, trên đời này ngoài em ra anh không còn người nào để yêu nữa rồi."
Giang Tiểu Nhạc chồm tới hôn chụt lên môi Trần Thúc: "Em biết, em cũng chỉ có anh thôi, Trần Thúc, em chỉ có anh thôi."
Trần Thúc cắn môi Giang Tiểu Nhạc làm cậu xuýt xoa, anh lại liếm cậu một cái rồi xoay người đè cậu dưới thân mình, nhìn cậu thì thầm, "Em vừa nói muốn kết hôn với anh đúng không?"
"Muốn," Giang Tiểu Nhạc không hề giãy giụa.
Trần Thúc nhìn cậu, cọ xát chóp mũi Giang Tiểu Nhạc nói: "Vậy nếu kết hôn thì tụi mình sẽ mời ai?"
Giang Tiểu Nhạc nghiêm túc suy nghĩ, "Bạn của tụi mình?"
Trần Thúc cười, "Anh đâu có bạn."
Giang Tiểu Nhạc cũng cười, "Chu Lương?"
Một lát sau, Trần Thúc nói: "Em mặc áo cưới nhé?"
Giang Tiểu Nhạc thản nhiên nói: "Gì cũng được."
Trần Thúc cười hỏi: "Là váy cưới đấy, anh Tiểu Giang có mặc không?"
"Mặc chứ," Giang Tiểu Nhạc nói, "Kết hôn với anh mặc gì cũng được hết."