Không Khiết

Trần Thúc cứ thế nuốt xuống thứ trong miệng ngay trước mặt Giang Tiểu Nhạc, còn trẻ nên vừa nhiều vừa đặc, vừa ngước mắt lên đã thấy Giang Tiểu Nhạc nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên ửng đỏ, nhìn cứ như bị anh ức hiếp vậy.

Trần Thúc đưa tay lau tinh dịch trên má, vẫn chưa thỏa mãn liếm môi một cái rồi nhổm dậy hôn Giang Tiểu Nhạc, thấp giọng nói: "Nhớ đó, trên giường chỉ có "nước" này mới giải khát được thôi."

Hơi thở Giang Tiểu Nhạc càng dồn dập hơn, Trần Thúc cười hỏi: "Bao lâu rồi chưa làm hả?"

"Mùi vị thật ——" Anh còn chưa nói hết đã bị Giang Tiểu Nhạc chặn môi, Giang Tiểu Nhạc thở dốc gọi tên anh, hết cắn môi anh lại mút lưỡi anh, bàn tay cũng không nhàn rỗi, vú, mông, eo, toàn thân đều muốn xoa, quả thực muốn ăn sạch người. Có‎ gì‎ ho𝘁?‎ Chọ𝘁‎ 𝘁hử‎ 𝘁𝐫a𝐧g‎ [‎ T𝐫𝖴mT𝐫𝘂y‎ e𝐧.v𝐧‎ ]

Giang Tiểu Nhạc nói: "Trần Thúc."


Eo Trần Thúc thon thả mềm mại, cặp mông căng mẩy như đào mật, toàn là thịt. Giang Tiểu Nhạc xoa nắn lung tung, vô sự tự thông nắm chặt dương v*t Trần Thúc, vật kia cũng cứng ngắc, cậu vừa đụng một cái đã hưng phấn nảy lên.

Giang Tiểu Nhạc nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới buông ra, ánh mắt dán vào giữa hai chân Trần Thúc, anh đã lột quần ngủ ra, đôi chân trắng nõn gập lại, dương v*t cương cứng, cả người tràn ngập vẻ gợi tình. Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm dương v*t anh một lát, hết gẩy lại bóp quy đầu làm kẽ tay ẩm ướt.

Trần Thúc híp mắt, đuôi mày khóe mắt đầy vẻ phong tình, toát ra sự thành thục gợi cảm chỉ thuộc về đàn ông chìm sâu trong dục vọng. Anh bị trêu chọc không kìm được thở dốc, gác chân lên vai Giang Tiểu Nhạc rồi khàn giọng cười hỏi: "Nhóc biến thái, thích không?"

Phía dưới Giang Tiểu Nhạc cũng cứng ngắc, cậu không lên tiếng, Trần Thúc nói: "Ngoan, xoa tiếp đi nào."

Anh ưỡn eo lên, trong mắt Giang Tiểu Nhạc chỉ có dục vọng trần trụi, cậu nắm chặt vật kia của Trần Thúc, trong lòng vừa si mê vừa ngại ngùng nên tất nhiên ra tay không nhẹ, còn cắn bắp chân anh một cái.

Trần Thúc lập tức hít sâu một hơi, cũng không giận mà chồm tới kéo Giang Tiểu Nhạc vào ngực mình, sau đó móc vật cứng ngắc của thiếu niên ra vuốt ve. Hai người kề sát nhau, trán tựa trán, thỉnh thoảng trao nhau một nụ hôn, Trần Thúc hỏi: "Sao lại mất hứng rồi?"

Giang Tiểu Nhạc nhìn anh rồi đột nhiên đè sấp Trần Thúc dưới thân mình, vật kia chĩa vào cặp mông vểnh của anh, Giang Tiểu Nhạc vỗ mông anh, ngón tay mò đến khe mông rồi nói: "Trần Thúc, em muốn cắm vào đây."

Trần Thúc bị cậu đè chặt, chưa kịp lên tiếng thì Giang Tiểu Nhạc đã hôn tới tấp lên tai và mặt anh như chó con, hết sức giảo hoạt, đầu ngón tay thuận thế nhét vào cửa huyệt nhỏ hẹp, "Trần Thúc, Trần Thúc, được không?"


Trần Thúc vô thức thít chặt lỗ hậu, anh thở hổn hển, quay đầu hôn lên môi Giang Tiểu Nhạc một cái rồi nói: "Không được."

Giang Tiểu Nhạc bất mãn hỏi: "Tại sao? Anh không muốn cho em chơi à?"

Trần Thúc cười, Giang Tiểu Nhạc cau mày gọi "Trần Thúc", ngón tay cắm trong đít cọ vào thành ruột khiến Trần Thúc ngứa ngáy, hờ hững cầm dương v*t nóng hổi của Giang Tiểu Nhạc rồi lại nghịch hai tinh hoàn: "Lại gần đây, anh sẽ nói cho em biết."

Giang Tiểu Nhạc cố nhịn không nhúc nhích, rốt cuộc vẫn cúi xuống, Trần Thúc cực kỳ thích vẻ bướng bỉnh nhưng ngoan ngoãn này của Giang Tiểu Nhạc, anh hôn môi cậu rồi nói giữa răng môi kề nhau: "Trong nhà không có bao, cũng chẳng có gel bôi trơn."

"Tốt xấu gì cũng là khai bao cho bạn trai nhỏ của anh," Trần Thúc cười nói, "Anh sẽ cho em làm thỏa thích, suốt đời khó quên." Anh vừa dứt lời thì vật kia của Giang Tiểu Nhạc phồng to hơn, dường như đã nhịn hết nổi, tim đập loạn xạ, vừa nôn nóng vừa say mê, hung hăng mút lưỡi Trần Thúc rồi cắn cổ anh, "Trần Thúc, đừng trêu em."


Trần Thúc cười: "Nhịn không được à?"

Giang Tiểu Nhạc nói: "Ừm."

Trần Thúc lại cười làm Giang Tiểu Nhạc thẹn quá hóa giận chặn miệng anh, Trần Thúc lúng búng hỏi: "Giang Tiểu Nhạc, muốn cắm chỗ khác không?"

Giang Tiểu Nhạc mở mắt ra nhìn Trần Thúc chằm chằm.

Trần Thúc kề vào tai cậu nói: "Chân này, vú này, em muốn làm chỗ nào cũng được hết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận