Không Khiết

Giang Tiểu Nhạc uống thuốc rồi lại ôm Trần Thúc, chẳng bao lâu sau đã ngủ mất. Cậu ôm rất chặt, hai cánh tay vòng quanh Trần Thúc, hơi thở phả vào cổ nóng rực làm anh không sao ngủ được.

Anh muốn gỡ tay Giang Tiểu Nhạc nhưng sức lực tên nhóc này rất mạnh, Trần Thúc vừa động nhẹ thì cậu lập tức gác chân lên rồi ôm càng chặt hơn, bờ môi khô nứt bong tróc lẩm bẩm gọi Trần Thúc.

Trần Thúc xoa trán mắng một tiếng rồi lại uể oải nằm xuống.

Tuy Trần Thúc đã quen làm tình với đủ loại đàn ông nhưng vẫn không quen nằm chung giường với người khác như vậy, thân thể hai người dán chặt vào nhau quá mức thân mật. Trần Thúc không khống chế nổi cảm giác bồn chồn trong lòng, anh khó nhọc trở mình, gương mặt đỏ ửng vì sốt của Giang Tiểu Nhạc lập tức đập vào mắt.

Giang Tiểu Nhạc đang tuổi trẻ trung, dáng dấp xinh đẹp thanh tú khiến người ta ưa thích, lông mày nhíu chặt có vẻ ngủ không yên giấc. Trần Thúc nhìn cậu, trong đầu hiển hiện câu nói của Giang Tiểu Nhạc, mẹ tôi bỏ đi còn cha tôi ở tù, trong lòng nhất thời có một tư vị khó tả.

Giang Tiểu Nhạc mới bao lớn chứ —— Trần Thúc hờ hững nghĩ, thật ra năm anh bỏ nhà đi cũng chẳng lớn hơn Giang Tiểu Nhạc bây giờ mấy tuổi.


Lúc đó anh còn dẫn theo Trần Khinh nữa.

Giang Tiểu Nhạc ra mồ hôi đầy mình, khi cậu tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã tối mịt, bên cạnh cũng trống trơn.

Giang Tiểu Nhạc ngồi thừ một lát, lúc xuống giường đầu óc vẫn còn nặng trịch, cậu mang dép lê liêu xiêu đi ra cửa.

Gian bếp chật hẹp đang sáng đèn, Trần Thúc ngậm một điếu thuốc chưa đốt ném rau cải vào nồi. Nghe tiếng bước chân, anh không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Rửa bát đũa đi, ở trong tủ ấy."

Giang Tiểu Nhạc thoáng sửng sốt rồi ậm ừ đi rửa hai bộ bát đũa.

Tiếng nước róc rách, Trần Thúc quay sang nhìn Giang Tiểu Nhạc, cậu đang thuần thục rửa bát, động tác vừa thành thạo vừa cẩn thận, đôi mắt rũ xuống lộ ra vẻ an tĩnh ngoan ngoãn.

Trần Thúc nấu mì chay, nhờ có tay nghề tốt nên món chay cũng trở nên hấp dẫn, trên mặt rắc hành thái thơm lừng, Giang Tiểu Nhạc vốn không đói bụng mà cũng ăn hết ba bát.

Trần Thúc đã ăn xong từ lâu, ngồi dựa vào ghế cười khẩy một tiếng: "Thùng cơm."

Giang Tiểu Nhạc cũng chẳng tức giận: "Mì ngon thật."

Trần Thúc nói: "Thừa lời, không thấy do ai nấu à." Anh đốt thuốc, khói trắng lượn lờ quanh ngón tay, "Tiền của cậu từ đâu ra hả?"

Giang Tiểu Nhạc nhìn anh, lặng im không nói.


Trần Thúc hỏi: "Trộm, cướp?"

Giang Tiểu Nhạc: "Trộm."

Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, khóe miệng giật giật, "Được lắm, năm nay cậu bao tuổi rồi?"

Giang Tiểu Nhạc mím chặt môi đáp: "Sang năm mười sáu."

Trần Thúc im lặng, cứ thấy Giang Tiểu Nhạc lại phiền não, anh phủi tàn thuốc rồi hỏi: "Sao lại tới thành phố H?"

Giang Tiểu Nhạc lại làm thinh.

Trần Thúc nói: "Chỗ này loạn lắm, đừng lăn lộn bừa bãi ở đây nữa."


Giang Tiểu Nhạc ngước nhìn Trần Thúc, đôi mắt đen như mực, Trần Thúc bị cậu nhìn chằm chằm như vậy lại càng cảm thấy mình rỗi hơi lo chuyện bao đồng, anh mất hết kiên nhẫn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Anh đây khuyên cậu một câu, cậu đã mười sáu tuổi rồi, chậc, thật ra chỉ mới mười sáu thôi, nếu thật sự nhúng chàm thì đời này coi như bỏ."

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, dường như suy nghĩ tìm từ rồi hỏi: "Trần Thúc, anh đang —— lo cho tôi à?"

Sắc mặt Trần Thúc lập tức trầm xuống, anh cười lạnh đưa tay nắm cằm Giang Tiểu Nhạc bóp bóp: "Đúng vậy, khuôn mặt này lỡ ngày nào chết hoặc bị bắt thì đáng tiếc lắm."

Giang Tiểu Nhạc trố mắt sửng sốt vì động tác bất ngờ của anh, cậu vô thức gồng mình tỏ ra đề phòng theo bản năng. Trần Thúc hài lòng vỗ mặt cậu, còn véo một cái rồi mới rút tay về: "Rửa chén đi."

Giang Tiểu Nhạc vội vã đứng dậy "ừ" một tiếng, tuy đã hết sốt nhưng không hiểu sao gò má lại nóng bừng, lúc bưng bát cắm đầu chạy vào bếp còn suýt bị vấp chân.

Trần Thúc bật cười, anh dựa vào ghế, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay từ từ cháy hết, ngẩn người một hồi suýt bị đốt phỏng tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận