Trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nam Hạ trực tiếp hỏi Cố Thâm: "Anh đang muốn theo đuổi tôi sao?"
Cố Thâm mở to mắt.
Cô lớn mật trực tiếp như vậy thật ngoài ý muốn của anh nhưng anh vẫn hiểu được ý tứ của cô gái nhỏ này.
Anh nhìn biểu tình của cô, nhàn nhạt hạ một câu: "Không có."
Cô chưa ngả bài, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Rõ ràng là lời nói dối.
Nam Hạ lại không có biện pháp chỉ ra.
Cố Thâm cười: "Là tôi muốn học tập thật tốt thôi."
Nam Hạ nói: "Nhưng anh một mực ngồi gần tôi."
Cố Thâm bày ra vẻ mặt mờ mịt, cái gì cũng không nhớ rõ: "Vậy hả? Cô không nói tôi cũng không chú ý."
Nam Hạ gật đầu: "Không có là tốt nhất, bởi vì tôi không định yêu đương lúc này.
Báo trước một tiếng với anh như vậy, mời anh không nên phí sức."
Biểu cảm trên mặt Cố Thâm vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ hơi dừng lại một chút, anh lại cười cười: "Rõ ràng vậy càng tốt.
Cô không có ý định hẹn hò yêu đương gì, tôi cũng đâu rảnh mà phí thời gian vào những thứ như thế.
Cho nên về sau tôi muốn ngồi gần cửa sổ mà tình cờ ngồi cạnh cô thì cũng mời cô đừng nghĩ nhiều."
"...."
Nam Hạ nghe vậy liền thấy nhẹ lòng.
Thái độ của cô đã đủ rõ ràng, anh cũng đã nói sẽ không phí tâm tư, cô gật đầu nói: "Được."
Chuyện chỗ ngồi cũng không có ý nghĩa gì.
Thế là từ đó về sau Cố Thâm quang minh chính đại trực tiếp ngồi cố định sau lưng cô.
Nhưng anh cũng đã nói thẳng anh không có ý tứ gì với cô cho nên Nam Hạ cũng không còn cảnh giác quá nhiều.
Bởi vì ngồi gần nhau, quan hệ của Nam Hạ và Bình Trác càng thân thiết hơn, thi thoảng cũng sẽ nói với Cố Thâm mấy câu.
Có một lần phải làm bài tập về phong cách vẽ mới, Cố Thâm làm thế nào cũng mù mờ không rõ, Bình Trác giải thích đến khan cổ mà vẫn không vào đâu, đành nhờ vả Nam Hạ: "Hạ Hạ, giúp anh một chút, anh thật sự không làm được."
Lực học của Nam Hạ rất tốt, hầu hết các giảng viên đều có lời khen ngợi.
Từ trước đến giờ Nam Hạ là người tốt bụng, thấy có thể giúp liền gật đầu đồng ý.
Cô giảng qua một lần, Cố Thâm lại nhàn nhạt nói anh đã hiểu.
Nam Hạ cẩn thận hỏi lại: "Hiểu rồi?"
Cố Thâm: "Đúng."
Nam Hạ cảm thấy anh là đang giả vờ, bèn nói: "Vậy anh vẽ thử xem."
Bình Trác cùng Vu Tiền ăn ý rời đi, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người quản thúc Cố Thâm thế này.
Cố Thâm nhịn không được nở nụ cười: "Được, hôm nay tôi sẽ vẽ, ngày mai mang cho cô xem."
Sau lại nghe Vu Tiền nói, anh từ một người chẳng mấy khi động bút ngày đó đã luyện vẻ đến nửa đêm.
Hôm sau còn mang theo bản thảo xiên xiên vẹo vẹo lên lớp, để cho Nam Hạ chỉ ra một đống khuyết điểm.
Cố Thâm chuyển bút, cà lơ phất phơ nói: "Vậy cô dạy tôi đi."
Cứ vậy thuận lý thành chương, cô bắt đầu dạy anh vẽ.
Kiến thức cơ bản của anh yếu đến độ không nhìn nổi, duy chỉ có ánh mắt nhìn thời trang nữ cũng không tệ lắm.
Chỉ cần nhìn qua các bộ sưu tập liền theo bản năng chỉ ra được thiết kế xuất sắc nhất.
Cái này thật sự là thiên phú.
Từ lúc Nam Hạ bắt đầu dạy anh, tâm tình của Cố Thâm cũng thật sự nghiêm túc, lên lớp rất tập trung, bản thảo cũng nộp đầy đủ, thành tích theo đó cũng từ từ khá hơn rất nhiều.
Có lần Nam Hạ chỉ vào bản thảo: "Chi tiết này nên sửa lại một chút thì sẽ thuận mắt hơn."
Cố Thâm chỉnh lại: "Như vậy?"
Nam Hạ: "Không phải, chỉnh thêm một chút nữa."
Cố Thâm chuyển bút lần nữa, nhìn cô: "Như vậy?"
Nam Hạ vốn đang ngồi đằng trước anh, lúc này nhịn không được chuyển tới bên cạnh Cố Thâm, ở góc độ của anh hạ xuống mấy nét: "Như vậy, thắt lưng sẽ dễ dàng nổi bật hơn."
Hai tay cô mềm mại trắng nõn, cổ tay nhỏ mảnh khảnh chưa đầy một nắm tay.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần đến vậy, hương thơm ngòn ngọt đặc trưng của Nam Hạ ý vị tản ra bốn phía, lập tức khiến cho tâm tình Cố Thâm trở nên nhộn nhạo.
Nam Hạ vẽ xong, ngẩng đầu hỏi anh: "Hiểu chưa?"
Cố Thâm: "Chưa rõ, cô vẽ lại lần nữa đi."
Nam Hạ lại vẽ lần nữa.
Ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh nhìn thâm thúy của anh.
Tay anh tùy ý đặt trên lưng ghế sau lưng cô, như có như không ôm lấy cô.
Đáy lòng Nam Hạ có chút nảy lên, cũng may đây là phòng tự học, xung quanh không có ai, cô vội vàng để bút xuống trở về chỗ mình.
Sau đó cô còn chú ý tận lực giữ khoảng cách với Cố Thâm.
Nhưng thái độ của anh cũng không có gì bất thường, có lần còn cố ý nói: "Đừng lo lắng, tôi không có ý định làm khó cô.
Thật sự chỉ là muốn nhờ cô hỗ trợ để cải thiện điểm số thôi."
Anh thản nhiên nói, Nam Hạ cũng thật sự nghĩ anh là một lòng hướng về chuyện học hành, an tâm giúp anh.
Nào ngờ anh lại kiên trì đến thế, đợi cô cứ vậy cứ vậy từng chút cắn câu.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, anh mỗi ngày đều đường hoàng xuất hiện cạnh cô, phần lớn thời gian đều mang theo Bình Trác cùng Vu Tiền, thỉnh thoảng chỉ có mình anh.
Cô lên lớp anh cũng lên lớp, cô đến thư viện anh cũng đến thư viện.
Đôi khi anh cũng cúp cua, đi đánh bóng rổ, đi đua xe gì đó.
Nếu không đến lớp hay không đi tự học anh đều nhắn tin WeChat nói cho cô biêt, cũng sẽ chụp hình trường đua, sân bóng các loại cho cô xem.
Nữ sinh quấn lấy anh cũng từ từ tản đi, thi thoảng mới thấy Cao Vi Như cùng đám người bọn họ đi chơi gì đó.
Qua một thời gian dài, Nam Hạ cảm thấy cảm tình Cố Thâm dành cho cô không đơn thuần là bạn bè bình thường.
Nhưng một lần cô nói đến chuyện này anh đều trực tiếp đánh gãy, nói mình không có ý tứ gì, cô cũng không thể mạnh mẽ nói người ta có ý với mình được.
Sự tình cứ vậy mà phát triển.
Mãi cho đến một ngày, Nam Hạ cùng Trần Toàn đi ngang qua sân bóng rổ đúng lúc thấy Cao Vi Như té trẹo chân.
Cao Vi Như giơ tay lên muốn Cố Thâm ôm cô ấy đến phòng y tế.
Cước bộ của Nam Hạ dừng lại, trong lòng xông ra một cảm giác vô cùng mãnh liệt, vô cùng không thoải mái.
Cảm giác này từ trước tới nay chưa từng có.
Cố Thâm không hề có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, liếc Cao Vi Như: "Trầy da một chút cũng cần người ôm? Để Vu Tiền dìu cậu."
Anh biết tâm tư của Cao Vi Như nhưng hoàn toàn không có ý định cho cô cơ hội, để cô bên người cũng chỉ bởi vì tính tình cô cùng Bình Trác Vu Tiền hợp thành một nhóm thật sự rất vui vẻ, làm bạn bè rất tốt, không cần thiết phải đi xa hơn.
Anh nói xong lời này thì xoay người, bắt gặp Nam Hạ đang đứng bên ngoài sân bóng.
Ánh mắt hai người chạm nhau...!
Nam Hạ tiếp tục đi về phía trước.
Từ ngày đó trở đi, cô liền cảm giác mình không đúng.
Trong đầu lúc nào cũng là thân ảnh cao lớn của Cố Thâm, thanh âm của anh, bờ môi anh, đôi mắt thâm thúy của anh, dáng dấp bất khan phóng khoáng...!
Cũng là từ ngày đó trở đi, Nam Hạ tan học đều chỉ thấy Cố Thâm một mình đợi cô ở cổng trường, theo thói quen hộ tống cô về nhà.
Nam Hạ lại nói anh không cần phải làm như vậy.
Anh vẫn nói bản thân mình hoàn toàn không có nhu cầu lao lực với một người không muốn yêu đương.
Chuyện anh ở gần cô cứ thế mà trở thành chuyện kinh thiên địa nghĩa.
Dần dần anh liền trực tiếp ngồi cạnh cô, trở thành bạn cùng bàn.
Đến kì nghỉ hè, hai người không gặp mặt nhưng Cố Thâm rất thường xuyên nhắn tin cho cô, hoặc nói mình đang làm gì, hoặc hỏi cô chút vấn đề.
Đến năm thứ hai đại học, anh vẫn như cũ im lặng ở bên cạnh cô hai tháng.
Ngày đó Nam Hạ quyết định hẹn anh đến sân bóng rổ, cố ý nói lại với anh rằng cô sẽ không nói chuyện yêu đương.
Giọng điệu của cô đã mềm hơn rất nhiều: "Chính anh cũng biết nhà tôi quản rất nghiêm.
Ba tôi không cho phép hẹn hò ở đại học, anh..
cũng đừng nên lãng phí thời gian."
Cố Thâm nghe được thanh âm này hàm chứa chút không nỡ.
Đúng là khó theo đuổi.
Anh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, theo đuổi lâu như vậy rồi đến lúc này cô mới để lộ ra một chút tình cảm của mình.
Anh biết những lời cô nói đều là thật, từ sinh hoạt hàng ngày của cô liền đoán ra được.
Mỗi ngày đúng giờ liền có người tới đón, cho dù trong lớp có hội họp hay các hoạt động phong trào cũng chưa bao giờ cho phép cô về nhà trễ hơn 10 giờ.
Nhưng anh đã thích rồi, có thể làm sao bây giờ?.