Bàn rượu ngay lập tức rơi vào trầm tư.
Văng vẳng đâu đây tiếng hát đau thương đầy truyền cảm trên nền nhạc tình ca của nữ ca sĩ dưới lầu.
Nam Hạ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Thâm.
Mọi người cũng không nghĩ câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này, nhìn biểu cảm thần tình của Nam Hạ, trong chốc lát không ai dám lên tiếng.
Mày kiếm của Cố Thâm cũng không hề động, thản nhiên nhìn Nam Hạ.
Biểu tình của anh hoàn toàn không có gì thay đổi, bình tĩnh vô cùng.
Một lát sau, Nam Hạ không chống đỡ được nữa, bật cười.
Lúc này mọi người mới biết cô đang đùa, thở phào nhẹ nhõm.
Trần Toàn lườm Nam Hạ: "Hạ Hạ, cậu làm sao vậy? Làm tớ sợ muốn chết, suýt nữa thì làm rơi cả ly rượu rồi."
Vu Tiền cũng lắc đầu: "Tôi biết ngay mà.
Cố ca không thể nào làm ra những chuyện như thế."
Nam Hạ lừa được mọi người, vui vẻ hất cằm thách thức Cố Thâm.
Cố Thâm cong môi, buông một câu: "Được rồi, em là lợi hại nhất."
Hoa Vũ nhịn không được nói: "Mới đầu tôi còn tưởng Cố Thâm thật sự là hoa hoa công tử, không nghĩ tới...", cô cười đến ý vị thâm trường, "Là đánh giá thấp cậu rồi Hạ Hạ."
Nam Hạ nhịn không được, ho nhẹ một tiếng.
Bình Trác cười cười: "Yên tâm đi, Cố thần của anh là ai, em nghĩ người này có thể chịu thiệt sao?"
Cố Thâm nhướng mày, cười đến kiêu ngạo.
Hoa Vũ không hiểu.
Bình Trác cúi đầu, khẽ nói bên tai cô: "Tối nay để cho em hiểu một chút."
Hoa Vũ:...!
Bartender chuyển một ly cocktail mới cho Nam Hạ.
Mấy người đều vui vẻ thoải mái, nói chuyện trên trời dưới đất, thời gian trôi qua cực nhanh, trong chốc lát liền tới nửa đêm.
Trước khi rời đi, Cố Thâm hẹn mọi người cuối tuần sau đến câu lạc bộ xe đua, nói muốn chơi một chút.
Vu Tiền hỏi có muốn gọi Cao Vi Như không.
Dù sao cũng là bạn bè, chưa từng xích mích gì với nhau, về sau cũng ít liên lạc, tâm tư của cô đối với Cố Thâm cũng không còn là vấn đề nữa.
Cố Thâm không đáp, nhìn Nam Hạ.
Nam Hạ nói: "Có thể."
Chuyện này cứ vậy mà quyết định.
Mọi người chuẩn bị về nhà.
Vu Tiền kích động Tô Kiến Nhất đưa Tô Điềm về nhà, nói hai người bọn họ có tranh thủ thời gian trên đường về để thảo luận thêm về lịch sử tri thức.
Cố Thâm gọi tài xế tới đón, những người khác cũng tìm người đón.
Mấy người cùng nhau ở bên ngoài đợi xe, gió đông len lỏi lạnh thấu xương.
Cố Thâm đem khăn quàng choàng cho Nam Hạ, cưng chiều xoa đầu cô: "Chú ý giữ ấm."
Hoa Vũ khẽ chạm vào Bình Trác: "Nhìn người ta kìa."
Bình Trác thở dài một hơi: "Người ta có khăn quàng cổ, có ai mua khăn quàng cổ cho anh đâu."
Hoa Vũ:...!
Xe của Cố Thâm tới trước, hai người bọn họ chào hỏi một lượt, sau đó cùng nhau lên xe.
Đã hơn nửa đêm, sớm qua giờ đi ngủ bình thường, Nam Hạ có chút mệt mỏi nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô cùng.
Cô tựa vào ngực Cố Thâm, hai tay ôm lấy thắt lưng anh.
Nam Hạ vừa uống chút rượu liền phá lệ dính người, không ngừng cọ cọ lồng ngực rắn chắc của Cố Thâm.
Anh mỉm cười nói: "Anh nhất định phải hỏi qua công thức pha loại rượu này mới được."
Nam Hạ gật đầu, nũng nịu trả lời: "Được.
Nghe anh hết."
Ban đêm đường xá vắng vẻ, qua một lát hai người đã trở về nhà, nhanh chóng tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chắc là bởi vì uống rượu, hoặc cũng bởi vì đã lâu không gặp gỡ bạn bè, Nam Hạ nằm một lúc vẫn không ngủ được, nhỏ giọng cùng Cố Thâm nói chuyện tối nay.
Lúc thì nói không chừng Tô Điềm cùng Tô Kiến Nhất sẽ thành đôi, lúc thì thắc mắc vì sao Vu Tiền mãi không có bạn gái, lúc lại hỏi đến chuyện tình yêu của Bình Trác cùng Hoa Vũ.
Vừa nói cô lại không nhịn được chui vào lòng Cố Thâm.
Cố Thâm định để mặc cho cô quậy đến buồn ngủ nhưng tiểu thiên hạ trong lòng không ngừng cọ tới cọ lui, đành duỗi tay đè chặt thắt lưng cô.
Đồ ngủ của hai người vốn có chút mỏng.
Lòng bàn tay nóng ấm mang theo nhiệt độ xuyên qua lớp vải truyền đến eo nhỏ của Nam Hạ.
Nam Hạ trong bóng đêm len lén ngửa đầu hôn cằm anh.
Động tác này không thể nghi ngờ là châm lửa đốt nhà.
Cố Thâm vươn lưỡi liếm cánh môi mình, xoay người hành động.
Dây áo lụa rơi xuống, vải mềm mỏng manh nhè nhẹ rơi xuống, quấn lại quanh eo.
Cố Thâm nhìn nơi no đủ nào đó lộ ra, hai cánh hoa hồng hồng theo nhịp thở của cô nhấp nhô lên xuống liền nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy điểm mẫn cảm mà đùa bỡn trong tay.
Cánh môi anh cũng không hề rảnh rỗi, không ngừng hôn lên môi mọng của Nam Hạ, tham lam chiếm lấy hương thơm quyến rũ của riêng cô.
Nam Hạ nhẹ nhàng thở hổn hển, hòa cùng tiết tấu của anh, để mặc anh rong ruổi trên người mình, mang lại từng đợt từng đợt cảm xúc mới lạ.
Đột nhiên, cô nhận thấy dưới thân nóng lên, Nam Hạ bắt lấy cánh tay anh.
Cố Thâm hỏi: "Sao vậy? Khó chịu?"
Nam Hạ: "Hình như...!Dì cả tới rồi."
"..."
Cố Thâm đứng dậy mở đèn.
Nam Hạ liếc nhìn vệt đỏ trên giường, nói: "Em đi xử lý một chút."
Đợi cô vệ sinh thân thể, Cố Thâm đã đổi drap giường mới, hai người lại trở lại giường.
Cố Thâm dán thân thể nóng bỏng sát vào Nam Hạ, tay ôm cô thật chặt.
Rất rõ ràng, nơi to lớn nào đó vẫn chưa hoàn toàn bình thường lại.
Nam Hạ nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi, em không biết."
Từ trước tới nay trên phương diện này của cô đều không chính xác.
Cố Thâm kiềm nén, cười cười: "Không sao, dùng cách khác."
Vành tai Nam Hạ nóng lên, im lặng không đáp.
Cố Thâm hôn vành tai cô, thấp giọng nói: "Hôm nay đành nhờ cả vào em."
"..."
*
Hôm sau đến hơn 11 giờ Nam Hạ mới rời giường.
Đêm qua dùng tay giúp anh mấy lần, thật sự là mệt mỏi đến rã rời.
Cố Thâm ngược lại đã dậy từ sớm, đang ở phòng khách xem ti vi, lúc này đã đi tới ôm lấy cô.
"Có mệt lắm không? Đói chưa?"
Nam Hạ mơ mơ màng màng nói: "Trách ai bây giờ?"
Cố Thâm bật cười: "Trách anh."
Cố Thâm ôm cô: "Ngủ nhiều như vậy tối sẽ không ngủ được."
Khi anh ôm cô, mái tóc đen mượt của Nam Hạ như thác nước trải dài sau lưng, che đi tấm lưng trắng ngần như sữa của cô.
Cố Thâm động tâm, hôn một cái lên bả vai nõn nà của cô: "Được rồi, rửa mặt chuẩn bị ăn cơm trưa."
Nam Hạ gật đầu, sau khi tắm rửa đổi một bộ trang phục tử tế, cầm điện thoại lên nhìn một chút.
Có hai tin nhắn của Nam Khải gởi tới:
"Những lời William nói đều là ý của ba."
"Tết này cùng William trở về, bằng không con không cần về nữa."
Nam Hạ có chút không hiểu, vì sao Nam Khải lúc nào cũng dùng những lời lẽ thế này để ép buộc cô.
Hiện tại cô đã là người trưởng thành, muốn có những quyết định của riêng mình, vì sao lại khó khăn như vậy? Cô biết, biết rất rõ, tất cả những gì ba mình làm đều là muốn tốt cho mình, sợ cô không thể tự lo lắng được cho chính mình, nhưng cô cũng có chính kiến của bản thân.
Nếu ba có một lần nào đó dừng lại, hiểu và để tùy ý cô quyết định cuộc đời mình thì chắc gì quyết định đó đã là sai lầm đúng không?
Trong lúc nhất thời, tâm lý phản nghịch của Nam Hạ dâng cao, cô trả lời: "Được, tết năm nay con sẽ không về."
Trả lời xong, cô liền ném điện thoại sang một bên.
Cố Thâm đã chuẩn bị đồ ăn xong, liếc mắt liền nhận ra tâm tình của cô không tốt.
Rõ ràng là vừa mới làm nũng với anh, hiện tại cả người liền mất hứng rồi.
Anh đi tới, kéo cô vào lòng: "Sao lại không vui rồi?"
Nam Hạ cắn cắn môi không đáp.
Mặc dù Nam Khải không nói chuyện qua tết không được về nhưng cô vẫn không vui.
Đây là lần đầu tiên cô có thái độ thế này với ba mình, cũng là lần đầu tiên không đón tết ở nhà.
Nam Hạ nhẹ giọng nói: "Tết năm nay em sẽ không về."
Cố Thâm xoa đầu cô: "Cũng tốt, cùng anh ở một chỗ.
Chúng ta còn chưa đón Tết cùng nhau lần nào."
Nam Hạ ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải anh phải về nhà ăn Tết sao?"
Cố Thâm: "Không cần, chỉ cần mùng 1 có mặt là được."
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô.
Nam Hạ không đáp.
Hai người cùng nhau ăn bữa trưa, sau đó ngồi ở phòng khách xem tivi.
Cố Thâm hỏi cô có tính toán thế nào.
Nam Hạ nói cô sẽ đi tìm việc trước, sau đó lại tìm cơ hội từ từ thuyết phục Nam Khải.
Cố Thâm như có như không vuốt ve cánh tay cô, chăm chú nghe dự định của Nam Hạ.
Một lát sau, anh chợt nhớ tới việc gì, đứng lên: "Đợi anh một chút."
Cố Thâm đi vào phòng ngủ, rất nhanh đã trở lại, cầm theo mấy tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Nam Hạ.
Anh chậm rãi chỉ từng cái: "Cái này là thẻ lương của anh ở Khuynh Thành, cái này là phần thưởng lần trước tham dự đua xe giật giải, cái này là thẻ mẹ anh để lại cho anh, còn lại là mấy thẻ tín dụng..."
Anh đem toàn bộ đẩy tới trước mặt cô.
"Giúp anh quản được không?"
Nam Hạ thoáng sửng sốt.
Mới đầu cô tưởng rằng anh định đưa cho cô một cái thẻ nói cô dùng trong lúc thất nghiệp, đang muốn cự tuyệt, không nghĩ tới anh lại làm ra hành động lớn như vậy.
Những thứ này chắc chắn là toàn bộ tiền của anh lúc này.
Nhưng anh vẫn bày ra bộ dáng nhàn nhạt phóng khoáng quen thuộc, giống như hoàn toàn không để ý, trực tiếp giao tất cả cho cô.
Nam Hạ do dự: "Cái này..."
Cố Thâm tựa như nhớ tới cái gì, ngắt lời cô: "Còn có căn phòng này, ở khu biệt thự của nhà cũ em cũng có một căn, phía Nam còn có hai căn, ngày mai anh sẽ thêm tên em vào.
Xe thì có bảy tám chiếc..."
Anh chậm rãi liệt kê, giống như muốn tất cả giao cho cô.
Nam Hạ nhịn không được gọi một tiếng: "Cố Thâm."
Anh rốt cuộc cũng không nói nữa, chăm chú nhìn cô.
Nam Hạ nói: "Anh không cần phải như vậy, những thứ này đều là..."
Anh kéo cô vào lòng.
"Là của anh, cũng là của em."
Thanh âm của anh lộ ra chút khẩn trương: "Anh muốn nói với em.
Trong tình huống xấu nhất, nếu như em thật sự không thể về nhà nữa thì anh cũng có thể cho em cái gọi là gia đình, cho em tất cả những gì tốt nhất mà anh có thể."
Đầu ngón tay anh khe khẽ run rẩy.
Anh biết, chuyện cô ở bên anh phải đánh đổi quá nhiều, quá lớn.
Anh sợ cô không vui, sợ cô vì áp lực, vì máu mủ tình thân mà sẽ rời đi.
Cho nên anh dùng tất cả những gì mình có mà đưa đến cho cô.
Nam Hạ ôm anh, khẽ nói: "Em biết."
Cố Thâm ừ một tiếng, thanh âm mang theo lo lắng: "Vậy em đừng từ chối, có được không?"
Nam Hạ nhớ tới ngày đó Tô Điềm khuyên mình.
Nếu như Cố Thâm trở thành chồng cô, thì cô nhất thiết phải phân chia rõ ràng như vậy sao?
Cô chỉ dừng vài giây không đáp, Cố Thâm đã khẩn trương vô cùng.
Anh nói: "Coi như là không đủ như những gì em muốn nhưng..."
Nam Hạ ngắt lời: "Được.
Ai nói em không muốn? Cái gì em cũng muốn", cô ôm lấy cổ anh, "Cả việc ở cùng nhau cũng muốn."
Cố Thâm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: "Được, đều cho em."
Nam Hạ cũng vào phòng lấy thẻ lương của mình ra, nói: "Em chỉ có mỗi thẻ này thôi."
So với anh, rõ ràng là một tiểu cô nương nghèo khổ mà.
Cố Thâm cười nói: "Về sau em nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn anh.
Đợi em nuôi anh."
Nam Hạ nghiêm túc nói: "Nếu anh ăn ít một chút thì hiện tại em cũng nuôi được anh."
Cố Thâm: "Được, anh ăn ít."
Nam Hạ đem toàn bộ số thẻ này cất vào ngăn kéo.
Cô nhìn một đống thẻ sặc sỡ đủ màu một lúc lâu, khóe miệng hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Anh nói đúng, hai người bọn họ là một gia đình.
.