Sau ngày Phí Thanh Châu đến tìm tôi, mọi thứ dường như cũng đã có phần tiến triển.
Tôi đi loanh quanh trong căn biệt thự này cùng với một người tự xưng là trợ lý của cô ta.
Người đàn ông này tự giới thiệu mình là Trần Anh Khoa, trợ lý riêng của Phí Thanh Châu và bây giờ là người phụ trách thủ tục nhập học cho tôi.
"Vì sao phải tìm đến tôi trong khi chị ta có thể tự mình giải quyết mọi thứ?" Tôi mở lời giọng điệu khó hiểu nhìn anh ta.
" Châu đúng là một người rất giỏi, nhưng không có nghĩa phạm trù gì cũng có thể nắm bắt được.
Ngôi trường quốc tế này đề cao tinh thần của học sinh, chính vì điều này nên mỗi học sinh khi nhập học đều phải điền vào tờ đơn nguyện vọng cùng sở thích và ước mơ của mình.
Anh nói như vậy có khi em hiểu rồi đúng không?"
Anh ta rất kiên nhẫn để trả lời tôi một cách cặn kẽ.
Nhìn các hành xử lẫn âm điệu mà của Trần Anh Khoa, tôi đã hiểu vì sao Phí Thanh Châu giữ anh làm trợ lý.
" Viết đơn giả là được rồi đâu cần tìm đến tôi?"
"Huỳnh Như, có lẽ em không biết một chuyện rằng việc em tức giận là chuyện của em.
Nếu thái độ của em tốt hơn thì chắc chắn đã chẳng có chuyện gì xảy ra.
Là do em ngu ngốc nên mới bị như vậy."
"Anh!"
Vườn sau của căn biệt thự chia làm hai lối mòn nhỏ lát gạch đá hướng đến đài phun nước ở chính giữa.
Anh ta siết lấy cổ tay tôi, mỉm cười một quỷ dị gằn từng chữ như cảnh cáo ngăn không để tôi đánh thẳng vào mặt.
Tôi cứ nghĩ người ở bên cạnh Phí Thanh Châu sẽ có tính tình ngoan ngoãn như chó cậy chủ vậy nhưng mà người này...!vốn dĩ không giống Thanh Châu mà còn hơn cả thế.
Trần Anh Khoa nắm chặt lấy cổ tay tôi từ từ siết lại cho đến khi tôi gần như ngã khụy xuống mới buông tay khỏi.
Điệu bộ vô tội cùng với cách cười cợt khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Lần đầu tiên, Phí Thanh Châu đối với tôi trở thành kẻ bình thường nhất trong số các kẻ điên.
" Huỳnh Như, anh nói như vậy em cũng đã hiểu rồi.
Giấy sẽ được mang đến phòng của em, hoàn thành nó trong hôm nay sáng mai sẽ có người đến lấy."
Giống như Từ Hải, Trần Anh Khoa "dứt lời phất áo ra đi" mà không mảy may để ý đến hậu quả mình để lại.
Có vẻ như không chỉ mỗi mình Phí Thanh Châu, cuộc đời của tôi sẽ mãi mãi là con mồi của những kẻ như bọn họ.
Một con mồi ngay cả khao khát chết hay sống đều không được thỏa mãn.
–
"Két" Âm thanh cổng chính từ từ mở ra cũng là khi chiếc xe ô tô màu xanh đen dừng ngay trước mắt tôi.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, bên trong là Trần Anh Khoa ngồi ở ghế sau mỉm cười "quét" tôi một lượt từ trên xuống dưới trong bộ đồng phục mới.
Ở trường tư thục tôi không phải mang áo dài, cũng không phải quần tây áo trắng truyền thống.
Váy ca rô xếp ly xanh đen, cà vạt cùng áo vest đồng phục cùng màu váy làm tôi tưởng tượng đến những bộ phim học đường ở Hàn Quốc hoặc Nhật Bản.
"Sở thích bóng rổ, nghề nghiệp mơ ước luật sư." Trần Anh Khoa lướt ngón trỏ trên ipad của mình mở lời ngay khi tôi vừa bước lên ô tô.
Tài xế kéo kính lên bắt đầu đạp ga để xe di chuyển, người đàn ông trung niên này đeo tai nghe chuyên nghiệp như được huấn luyện khả năng mắt không thấy tai không nghe từ trước.
Trần Anh Khoa quay sang nhìn tôi như đang mong chờ một lời giải thích gì đấy.
Tôi nhìn đuôi mắt cong cong của anh ta, rốt cuộc cũng thua trong trò chơi xem xem ai kiên nhẫn hơn.
"Tôi thích chơi bóng rổ.
Luật sư là ước mơ không được?"
"Em"
"Ý của anh là sao?" Tôi nghi hoặc nhìn anh ta giật giật mí mắt.
"Xưng là em, anh không muốn vai diễn anh rể em dâu bị phá hỏng.
Cũng không muốn tin đồn bất hòa nổi lên."
"Anh...anh rể??" Tôi sững sờ nhìn Trần Anh Khoa với một đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Anh rể...!vậy chị của tôi là ai? Bố mẹ của tôi có quan hệ với Phí Thanh Châu, cô ấy là chị họ của tôi và...!
"Anh chưa nói à? Anh là trợ lý của Phí Thanh Châu và cũng là chồng của cô ấy.
Nhìn vậy chứ bọn anh cũng kết hôn được hai năm rồi." Anh Khoa huơ huơ bàn tay mang nhẫn cưới của mình trước mặt tôi, điệu bộ bình thản tự nhiên khác hẳn với lòng ngực quặn lại của tôi lúc này.
"Ừm.
Anh rể." Vì sao tôi lại có cảm giác này? Tôi đối với Phí Thanh Châu chỉ là hận không thể xé toạc chị ta ra.
Vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan đến tôi, tôi đi học cũng chỉ để được thả ra khỏi lồng.
"Ngoan, vậy mới là Huỳnh Như." Trần Anh Khoa vươn tay xoa đầu tôi trong tự nhiên, một khoảnh khắc nào đấy tôi cảm nhận được sự quen thuộc.
Trần Anh Khoa làm tôi cảm giác như thể bản thân đã từng làm những việc này với anh ta trước đây rồi.
—
"Em ấy thế nào rồi?"
Trần Anh Khoa: "Xong thủ tục nhập học, đã vào lớp rồi.
Em ấy giống thật, lâu lắm rồi anh mới nghe được hai chữ "anh" từ gương mặt đấy."
Chất giọng của Trần Anh Khoa run run như đang kiềm nén cảm xúc từ sâu thẳm lòng mình.
Phí Thanh Châu biết cảm xúc này chẳng phải là loại xúc động, nó là dạng hứng thú đến điên tiết.
Phí Thanh Châu: "Tôi cảnh cáo anh quá trình trưởng thành của Huỳnh Như không cần có anh.
Anh không cần phải chen chân vào quá nhiều như vậy."
Trần Anh Khoa: "Xem xem người nào đang nói kìa? Người cướp em ấy khỏi tôi là họ Phí mấy người, có tránh xa thì cũng là mấy người.
Phí Thanh Châu cô đừng quên bản thân đã thất hứa như thế nào.
Cô đã nói rồi Võ Huỳnh Như dù có là cách cười, cách đi hay thậm chí là cách khóc cũng phải như Trần Văn Huỳnh Như! Đừng có quên."
Tôi...!cách đi...!cách cười hay thậm chí cách khóc của tôi cũng phải giống người trong ảnh sao? Sao đến hiện tại...!ông trời vẫn không rủ cho tôi lòng thương xót vậy? Rốt cuộc thứ gì đã sinh ra tôi?
Võ Huỳnh Như ngã khụy ở chân cầu thang sau khi Trần Anh Khoa rời khỏi cổng chính của trường học.
Nơi này là một tòa nhà lớn, bên trong có đầy đủ những gì mà một khu đô thị nhỏ cần có.
Chính tôi cũng cảm thấy choáng ngợp khi bước vào đây, và dường như bằng một cách nào đấy tôi lại có thể mường tượng được chính xác ngõ ngách của nơi này.
Đó cũng chính là lý do tôi theo chân "anh" của mình không gặp bất cứ khó khăn nào cả.
Đó là những gì tôi của năm phút trước đã nghĩ đến, hiện tại tim tôi quặn lên từng cơn đau thắt đến không thở nổi.
Nước mắt cứ lã chã rơi xuống đến nhòe cả tầm nhìn trước mắt, tôi đã toan tính chuyện gì vậy chứ? Giả vờ là người đấy để Phí Thanh Châu buông lỏng cảnh giác với bản thân? Tôi vốn dĩ bắt buộc phải là người đấy!
"Vẫn nhạt nhẽo như cũ được thêm phần khí chất của tiểu thư đấy Võ Huỳnh Như."
__End chương 11_.