Không Kịp Chờ Đến Lúc Bình Minh


Dịch: Mộc Thanh Mạn
Mùa đông, ánh nắng buổi trưa ấm áp.

Thời Quang từ trong bóng cây đi ra, tóc còn hơi ướt, ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh.

Rửa mặt bằng nước lạnh cơ hồ làm da mặt trắng hơn, môi cũng hồng hào có sức sống.

Dù đã nhìn qua rất nhiều lần nhưng trái tim của Thường Hiểu Xuân vẫn đập loạn nhịp.

Cô giới thiệu với Cao Phi: “Đó là Thời Quang, cậu ấy là bạn học của tớ.”
Nhìn thấy gò má ửng hồng của Thường Hiểu Xuân, Cao Phi dùng đầu gối cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hai người bọn họ căn bản không nên ở cùng nhau, đây là suy nghĩ xuất hiện đầu tiên của cậu.

Cậu không mấy hào hứng nhưng cũng tiện thể hiện ra ngoài, giả vờ không quen biết Thời Quang nói với Thường Hiểu Xuân: “Thì ra cậu đã có người đi cùng, vậy bọn tớ cũng không tiện làm phiền.

Đi trước nhé.”
Cai Phi dẫn nữ sinh đi bên cạnh vào khu vui chơi.
Nữ sinh kia đi được vài bước, không nhịn được ngoái đầu nhìn lại Thời Quang, hỏi bên tai Cao Phi, “Nam sinh đó là ai vậy, anh quen cậu ấy không?”
“Không quen.” Cao Phi gõ đầu nữ sinh còn đang nhìn Thời Quang, “Đừng để ngoại hình của cậu ta lừa.

Con người cậu ta không đơn giản.

Sau này em thi đỗ cao trung, nhất định đừng dính líu tới cậu ta.”
“Không quen biết mà hiểu rõ vậy sao.”
“Anh của em tiếp xúc với bao nhiêu người rồi, cứ tin tưởng anh sẽ không sai đâu.”
Hai người đi về phía sân sau của khu vui chơi.
Thường Hiểu Xuân đưa lon coca vào vào tay Thời Quang nói: “Chúng ta đi chơi trò khác đi.”
Thời Quang một tay cầm lon coca, tay kia đưa về phía cô.
Thường Hiểu Xuân ngẩn ra một giây, bước lên phía trước một bước lớn sau đó nắm tay cậu.
Là bàn tay của cậu ấy kiàaa!!
Cả buổi bọn họ chơi tàu cướp biển, tàu con thoi, xe mìn … đúng rồi, còn chơi cả đu quay ngựa nữa.

Thời Quang nguyện ý cùng cô ngồi đu quay, cô vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ tiếc ở chỗ, đám trẻ con đều tranh cưỡi bạch mã hết, Thời Quang bị coi là người lớn duy nhất, nên phải ngồi cưỡi một con ngựa màu đen.

Áo đen phối với ngựa đen, thu hút ánh nhìn của bao nhiêu người.
“Hi” Một cô bé thắt bím tóc vẫy tay chào cậu một cách trìu mến lúc ngồi trên con bạch mã đi ngang qua.
Cậu giơ một tay lên coi như chào lấy lệ.

Những đứa trẻ khác nhìn thấy cũng lần lượt bắt trước theo, động tác vẫy tay đơn giản của cậu giờ thành trò chơi mới của lũ trẻ.

Trẻ con luôn thích gây được sự chú ý, càng quan tâm tới, bọn chúng càng cảm thấy thích thú, vì để không rơi vào cái bẫy nhõng nhẽo của bọn trẻ, cậu đành phải tỏ ra thật thân thiện, rồi u uất nhìn lên mấy chiếc đèn lồng treo bên trên mái vòm nghĩ về thứ khác.
Thường Hiểu Xuân được dịp ôm bụng cười sặc sụa.
Cậu thực sự là một người rất thú vị nha.
Chơi đến tận cuối buổi chiều, bọn họ mệt nhoài ra ngoài mua kem rồi ngồi nghỉ ở một băng ghế.

Ăn được một nửa, có một chú mèo con màu trắng vàng từ bụi hoa đằng sau bước ra kêu meo meo.

Chắc là thú cưng của nhân viên nào đó trong khu vui chơi bị lạc mất, ở khu vui chơi rộng lớn nhiều người như vậy mà nó không hề lạ lẫm, trái lại còn rất gần gũi với người.

Thường Hiểu Xuân chia cho mèo con một ít kem với một miếng trứng non, chờ nó ăn xong thì lau ria mép cho nó.

Tay có chút nhớp nháp, cô chạy vào nhà vệ sinh để rửa.
Lúc quay lại, Thời Quang đang tựa lưng vào ghế ngước nhìn trời, dáng vẻ của cậu như thể bây giờ dù trời có sập xuống hay có một chiếc đĩa bay bay ngang qua, cậu cũng vẫn mặc nhiên không quan tâm tới, thờ ơ với tất cả.

Cô nói có thể đi được rồi.

Cậu không lập tức đứng dậy mà lại cúi xuống.

Cô nhìn theo ánh mắt cậu, hóa ra là mèo con ăn xong chưa bỏ đi mà còn ngủ quên trên đôi giày thể thao màu trắng của Thời Quang.
Mèo con ngủ say nhìn muốn nựng.

Thời Quang không trực tiếp rút chân ra hay bế mèo con đi mà dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi cằm nó.

Mèo con rất thoải mái, kêu grừ grừ, lười nhác duỗi hai chân ra trước rồi lật người lại.

Cậu vuốt lại bộ lông không mấy gọn gàng của nó, dịch chân mình ra xa.
Trái tim cô tan chảy mất rồi.
“Đi nào.”
Cậu vuốt ve con mèo rồi đưa tay về phía cô.
Khoảnh khắc tay chạm tay, cô còn cảm nhận được độ ấm của mèo con trên đầu ngón tay cậu.

Dường như cậu không còn là nam sinh xa cách khó tiếp cận nữa mà gần gũi với cô tới mức, cô thậm chí có thể ôm lấy cậu.

Nhưng trước mắt thì cô chưa có cái gan đấy.
Cậu ấy kỳ thực là một người rất ấm áp đó chứ.
Họ ngồi chung một chuyến xe buýt về nhà.


Cô xuống xe trước cậu hai trạm dừng.
Nhìn chiếc xe buýt đi xa, cô đứng ở trạm xe đợi một chuyến khác, lúc này, Cao Phi từ sau tấm biển chỉ dẫn tuyến xe buýt bước ra.
Bên ngã tư có một cửa hàng đồ ngọt, nghe nói là do một người chủ gốc Hồng Kông mở, chủ quán đang bật các ca khúc Quảng Đông nghe không hiểu câu nào.

Thường Hiểu Xuân ngồi bên cửa sổ, uống trà sữa mà Cao Phi mua cho cô.
Cao Phi hỏi, “Sao cậu lại đi cùng cậu ta?”
Thường Hiểu Xuân vui vẻ lại có chút ngượng ngùng nói: “Cậu nhìn không ra bọn tớ đang hẹn hò sao.”
“Nghiêm túc?”
“Nghiêm túc.”
Cao Phi do dự một chút rồi nói: “Chúng ta vẫn nên đừng đùa nữa.

Thời Quang cậu ấy…tính cách cậu ấy không phù hợp với cậu.”
“Tính cách của cậu ấy như thế nào?”
“Có chút cực đoan.

Dù sao cũng không giống người bình thường.”
“Cậu ấy khác biệt.” Trong mắt Thường Hiểu Xuân, mọi thứ về Thời Quang đều tốt.
“Cậu ấy, đó không phải khác biệt, cậu ấy là …” Cao Phi lúng túng.
“Là gì?”
Cao Phi dáng vẻ bất lực nói: “Không vòng vo với cậu nữa, nghe lời tớ, chia tay đi.”
Thường Hiểu Xuân cảm thấy Cao Phi không giống như đang nói đùa, cô đẩy ly trà sữa sang một bên, nghiêm túc nhìn cậu: “Vì sao cậu đột nhiên nói vậy, tớ không hiểu lắm.

Cậu cho tớ một lí do.”
“Đừng để ngoại hình đẹp trai của cậu ta lừa.

Thực ra cậu ấy có vấn đề về nhân cách.”
Cậu biết nói xấu sau lưng người khác như vậy là không tốt, nhưng những lời cậu nói đều là thật.

Cậu thực sự muốn thức tỉnh Thường Hiểu Xuân còn đang mê muội.
Thường Hiểu Xuân vội hỏi: “Vấn đề gì”
“Cậu ấy rất cực đoan.

Nhìn mọi thứ không phải đen thì là trắng, nói không chừng khi bị kích động còn có thể làm ra những chuyện bốc đồng.”
Nghe Cao Phi nói xong Thường Hiểu Xuân không chút hoảng sợ.

Cô hiểu rõ gia đình xảy ra biến cố đối với Thời Quang ảnh hưởng không nhỏ, cô sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Thấy Thường Hiểu Xuân không có phản ứng, Cao Phi Vũ lại nhấn mạnh: “Tính cách của cậu ta thật sự có vấn đề, cậu phải tin tớ.”
Thường Hiểu Xuân chống cằm, bối rối: “Cậu với cậu ấy quen nhau hồi còn nhỏ.

Cậu chắc cũng biết Thời Quang hồi bé ngoại trừ thông minh hơn người một chút, mọi thứ khác đều rất bình thường.

Vậy sao hiện tại cậu lại cảm thấy tính cách cậu ấy có vấn đề? Nếu như chỉ trong ba năm qua mới thay đổi, thì trong ba năm ấy cậu cũng đâu có gặp cậu ấy.

Cậu rốt cuộc nghe ai nói lung tung vậy.”
Là cậu ấy tự nói với tớ.

Cao Phi nhất thời kích động xuýt chút nữa nói ra bí mật.
“Dù sao cũng không phải tớ nói lung tung, cậu không thể tin tưởng tớ sao?” Cậu tức giận.
“Không thể.” Thường Hiểu Xuân lắc đầu, cười, “Tớ với Thời Quang không phải trêu đùa, bọn tớ là thật lòng.”
“Cậu quên mất cậu ta từng lừa dối cậu như nào rồi sao!” Cao Phi lo lắng.
“Đều là chuyện hồi nhỏ rồi, ai còn để tâm chứ.

Hơn nữa…” Thường Hiểu Xuân kéo cốc trà sữa trở lại uống một ngụm, “Chuyện cha của cậu ấy đả kích lớn như vậy, lúc đó cậu ấy ghét tớ cũng là chuyện bình thường.

Chẳng qua hiện tại bọn tớ đều thông suốt rồi, chuyện của người lớn đã từng phạm sai lầm không hề liên quan tới tình cảm của bọn tớ.”
“…” Cao Phi do dự.

Cậu do dự có nên nói cho Thường Hiểu Xuân biết chân tướng hay không.
Không phải chân tướng về chuyện mắt của Thời Quang, mà là chuyện cậu thích Thường Hiểu Xuân.

Có thể sau khi nói xong, Thường Hiểu Xuân sẽ dao động vì cậu? Dù sao người đã cùng Thường Hiểu Xuân bầu bạn suốt ba năm nay là cậu, chứ không phải Thời Quang.
Nhân viên đem cốc trà sữa nguyên vị đặt lên bàn trước mặt cậu.

Cậu ném ống hút đi, uống hai ngụm lớn, nặng nề đặt cốc xuống mặt bàn, hít một hơi nói: “Thực ra tớ…”
Không được, cậu không thể nói.
“Cậu cái gì?”
“Không có gì.”
Cao Phi nhọc tâm nằm dựa vào ghế.
Cậu không thể nói.

Nếu như Thường Hiểu Xuân không hề dao động, cô nhất định sẽ cho rằng cậu chỉ cố ý tỏ tình để cô nói chia tay với Thời Quang.

Giữa bọn họ khẳng định đến quan hệ bạn bè cũng không còn.

Ngay cả khi cô thực sự dao động, cậu có thể làm gì? Giành lại cô ấy sao.

Mà giành lại rồi thì phải làm thế nào.

Cậu căn bản không có thời gian để yêu đương.

Chỉ cần cố gắng thuyết phục Thường Hiểu Xuân là được.
“Cậu thử nghĩ thế này xem” Cao Phi đổi một góc độ khác để thuyết phục Thường Hiểu Xuân “Gia đình cậu ấy thật kỳ quái.

Cha cậu ấy làm nghệ thuật, người làm nghệ thuật căn bản đều cổ quái.

Thời Quang nhất định bị ảnh hưởng.

Sau này cha cậu ấy chết rồi.

Tâm lý của Thời Quang chẳng lẽ không có ảnh hưởng?”
Cái chết của cha Thời Quang cũng là nỗi đau trong lòng Thường Hiểu Xuân.

Cô di chuyển chiếc cốc thủy tinh qua qua lại lại, hai tay đặt quanh cốc xoay xoay hai vòng, suy nghĩ một lúc lâu, cô nói “Dù là tâm lý cậu ấy có một chút bị ảnh hưởng, thì cái đó cũng không quan trọng, chúng ta ai mà không có, ít nhiều cũng sẽ có.

Có thể mức độ không giống nhau, ví dụ như cậu mắc cảm cúm, còn cậu ấy lại phát sốt.

Không thể bởi vì cậu ấy bị bệnh nặng hơn mà tớ xa lánh bỏ rơi cậu ấy được.

Bệnh càng nặng thì mới càng phải tới gần giúp đỡ cậu ấy.

Dần dần theo thời gian, nhất định sẽ tốt lên.”
“Nhưng cậu biết không, rất nhiều người không thể tốt lên được” Cao Phi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, không kìm nổi kích động.
“Cao Phi …” Thường Hiểu Xuân vươn tay ra đặt bên cạnh tay Cao Phi, “Đừng bi quan như vậy.”
Cao Phi rất muốn nắm tay cô, nhưng cậu kiềm chế lại, chống hai tay lên bàn nói: “Tớ không kỳ thị cậu ta vì cậu ta bị bệnh, tớ càng không phải đố kỵ cậu ta, tớ chỉ nói sự thật.

Thời Quang trải qua rất nhiều biến cố, tâm lý của cậu ta không chỉ dừng lại ở mức bị ảnh hưởng nữa mà đã trở thành một cái hố màu đen, không biết chừng một ngày nào đó cậu sẽ bị cuốn vào đó.”
“Không sao hết.” Thường Hiểu Xuân thu tay về, nói: “Tớ sẽ gieo một hạt giống vào hố đen ấy, mười năm, hai mươi năm sau, nó sẽ trưởng thành mọc thành cây vươn lên lấp chặt mặt hố, tỏa lá xum xuê và biến thành một khu rừng xanh tốt.”
Hai tay Thường Hiểu Xuân xòe ra, mô tả hình ảnh khu rừng rậm.

Gương mặt rạng ngời chất chứa niềm hy vọng.
“Cậu lúc nào cũng là cáu tính cách không thực tế như này.”
“Sao tớ lại không thực tế.” Thường Hiểu Xuân uống một hơi hết cốc trà sữa trân châu, lau miệng nói: “Bữa này, cậu mời nhé.”
Cao Phi bất lực lắc đầu: “Tớ biết, cậu hiện tại là quỷ mê tâm loạn, tớ nói cái gì cậu cũng không lọt tai.

Phải để cậu ăn trái đắng rồi mới tỉnh táo.”
“Đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ.”
“Tớ không nói nữa.” Cao Phi gọi nhân viên phục vụ ra thanh toán.
Lúc hai người ra cửa trời đã gần tối, bọn họ tạm biệt nhau.

Thường Hiểu Xuân đi thẳng về phía nam đến trạm xe buýt ở con đường phía trước, Cao Phi hét lên sau lưng cô, “Chúc ước vọng của cậu sớm thành hiện thực.”
Thường Hiểu Xuân cũng hét lên với cậu: “Chúc bệnh cảm cúm của cậu cũng sớm khỏe lại.”
“Nha đầu thối.” Cao Phi thầm mắng một câu, thực ra trong lòng cô đã hiểu rõ, vậy mà vẫn thích giả bộ hồ đồ.
Nhìn Thường Hiểu Xuân đã đi khỏi, Cao Phi lấy chìa khóa xe đạp từ trong túi ra ném lên không trung, vừa định bắt lấy thì tay cậu đột nhiên cứng đờ, chìa khóa rơi lạch cạch xuống đất.
Thời Quang toàn thân mặc đồ đen, trắng, xám đứng ở dưới ánh đèn neon sặc sỡ bên cửa hàng đồ ngọt.
“Cậu nói gì với cậu ấy?” Thời Quang hỏi.
“Không nói gì liên quan tới mắt của cậu.” Cao Phi nói: “Chỉ là cảnh báo cậu ấy tránh xa cậu một chút.

Thời Quang, đừng làm hại cậu ấy được không?”
Ca khúc tiếng Quảng Đông từ quán đồ ngọt vang lên nửa rõ nửa không.

Nhân viên phục vụ trong quán đang ngồi trên quầy vui vẻ nhìn hai thanh niên đánh nhau ngoài đường.

Tiếp tục thêm một bài nhạc thế quân lực địch, đến bài hát thứ hai, Trịnh Y Kiện hát “Giọng ca ngây thơ đang dần phai mờ”, Cao Phi bị Thời Quang vặn ngược cánh tay đè lên chiếc xe đạp đổ xuống, không cử động được.
“Khốn khiếp! Thời Quang.

Buông ra!” Cao Phi hét lên.
“Tớ đã từng rất tin tưởng cậu …” Giọng nói của Thời Quang từ kẽ răng vang lên.
Cao Phi căm hận nói: “Biết rõ bản thân có bệnh, thì đừng chạm vào Thường Hiểu Xuân.”
“Tao không có bệnh.” Thời Quang ra tay tàn nhẫn.
Cao Phi cười khẩy một cái, trên trán toàn là mồ hôi, quay đầu lại cười: “Giống như mày, còn nói không bị bệnh?”
“Không có.” Thời Quang gằn lên, nhấc bổng Cao Phi đấm vào mặt cậu.
Cơ thể nặng nề của Cao Phi bị đánh xô đổ cả một dãy xe đạp, âm thanh vang lên như pháo nổ.

“Đồ khốn …” Cậu bấu chặt mũi cố gắng đứng dậy.

Thời Quang lại kéo cổ áo cậu, đè xuống, giơ nắm đấm lên, tiếp sau đó động tác cậu dừng lại.
Thường Hiểu Xuân hay tay cầm lấy dây đeo túi ngơ ngác nhìn bọn họ.

Ban nãy cô đi bộ đến trạm xe kế tiếp mới phát hiện không có chuyến xe nào về nhà mình, cô quay lại đi sang một con đường khác để xem thử có chuyến khác không.

Vừa đi qua ngã tư, cô nghe thấy tiếng cả dàn xe đạp bị đổ, chiếc xe cuối cùng đổ rạp xuống dưới chân cô.
Nhìn thấy Thường Hiểu Xuân, Thời Quang buông tay, chậm rãi đứng lên, lui về phía sau mấy bước.
“Cao Phi.” Thường Hiểu Xuân chạy tới đỡ Cao Phi dậy, thấy cậu bị sưng nửa mặt, cô vừa lo lắng vừa thất vọng nhìn Thời Quang, “Sao cậu lại đánh cậu ấy?
“Cậu ta có bệnh…” Cao Phi giành nói trước, chân cậu mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất.
Thường Hiểu Xuân đỡ lấy người Cao Phi, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, có cần tới bệnh viện không?”

Lúc này, cô chỉ đang quan tâm tới Cao Phi.
Thời Quang từng bước từng bước lùi về phía sau, thân ảnh Thường Hiểu Xuân trong đáy mắt càng ngày càng mờ mịt, thời điểm cô ngẩng đầu lên, cậu liền xoay người chạy đi.
“Thời Quang!” Mặc kệ Thường Hiểu Xuân có gọi như nào, cậu đều không ngoái đầu nhìn lại.
Cao Phi kéo lấy tay Thường Hiểu Xuân đang định đuổi theo, nói: “Cậu thấy rõ rồi chứ, cậu ta rõ ràng chính là một con sói.”
Thường Hiểu Xuân ngoảnh đầu lại, mái tóc cô lướt qua mặt Cao Phi.

Cô nói một cách chắc chắn, “Cao Phi, tớ xin lỗi.” Sau đó, cô vùng khỏi bàn tay Cao Phi, chạy đuổi theo Thời Quang.
“Thường Hiểu Xuân! Cậu quay lại cho tớ!”
Cao Phi hét lên.

Thường Hiểu Xuân biến mất khỏi tầm mắt của cậu không dừng lại một bước.

Cậu chỉ cảm thấy ê ẩm khắp người.
Thường Hiểu Xuân đuổi kịp Thời Quang.
Thời Quang đang bước đi nặng nề, cậu đi trong vô thức, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Khi cô chặn trước mặt cậu, cậu bước vòng qua cô.

Thường Hiểu Xuân mới xác định rằng cậu đã nhìn thấy cô.
Phía trước là trạm xe buýt, Thường Hiểu Xuân biết Thời Quang nhất định sẽ lên một chuyến xe bất kỳ nào đó miễn là nó dừng lại.

Cô không biết phải làm sao, nắm chặt tay cậu nói: “Cậu dừng lại đi.

Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Thời Quang dừng lại, cậu nhìn về phía xa xăm, hỏi: “Thường Hiểu Xuân, vừa rồi tớ đáng sợ nhỉ.”
Trời tờ mờ tối, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cậu nhưng không thể nhìn rõ.

Trong lòng cô đang nghĩ, vừa rồi cậu thật sự rất đáng sợ.
Như đoán được suy nghĩ của cô, Thời Quang hất tay cô ra và nói: “Nếu sợ rồi thì đừng lại gần tớ.”
Thường Hiểu Xuân nhanh chóng đi theo cậu, bắt lấy cánh tay cậu ngăn lại.
“Cậu từng hỏi tớ thích gì ở cậu.

Giờ tớ sẽ nói cho cậu biết”, cô nhìn cậu, đôi mắt như rực sáng, “Tớ thích cậu, Thời Quang, tớ thực sự thích cậu.

Cậu tốt, cậu xấu, cậu dịu dàng, cậu đáng sợ…tất cả là của cậu tớ đều thích! “
Cậu không quan tâm: “Những lời này ai cũng có thể nói được.”
“Thật sao?” Thường Hiểu Xuân chịu đả kích, nhưng cô không hề nao núng, cô buông tay cậu ra chỉ vào con đường đang tấp nập xe qua lại, “Bây giờ, ngay tại đây, cậu có thể hỏi thử một ai đó.

Bảo bọn họ đứng giữa đường cái lớn, chặn đường một nam sinh lại, hỏi bọn họ thử xem.

Cậu xem có ai nguyện ý không? Cậu nghĩ rằng trên thế giới này người mặt dày như tớ đây có rất nhiều sao?”
Cậu không muốn nghe những lời cô ngụy biện, quay người sang một bên, bồn hoa bên cạnh tối đen như mực.
Cô nói xong rồi, cậu mới quay người lại, có chút kích động nhưng vẫn hỏi cô rõ ràng: “Vậy cậu nói cho tớ biết, vì sao, vì sao cậu nhất định phải thích tớ? Có thứ gì cực kỳ thích mà lại không có lí do? Có phải nếu không thích thì sẽ chết không? Nếu như không có lí do đủ lớn như vậy, cậu vì sao nhất định phải thích tớ!”
Cô bị hàng loạt câu hỏi của cậu dọa sợ, hít một hơi thật sâu, Thường Hiểu Xuân nói thẳng: “Cậu có muốn biết không? Muốn biết thì hãy cho tớ được thích cậu? Tớ có thời gian cả một đời để chứng minh đáp án cho cậu thấy, chỉ cần cậu dám! Cậu dám không?”
Cảm cúm còn chưa hoàn toàn bình phục, cô đã dùng hết sức của phổi để đáp lại lời cậu, liên tiếp ho khan.
Thời Quang sau khi nghe thấy lời cô nói nắm chặt tay lại thành quyền, nhìn cô với ánh mắt phức tạp, giống như bị lời nói của cô mạo phạm, lại vừa như muốn ngay lập tức xông tới đánh cô, nhẫn nhịn chịu đựng.
Cô có chút xấu hổ, lại có chút buồn bã, tại sao cô không thể diễn đạt tốt hơn, tại sao lại dùng giọng điệu đấy để chất vấn cậu, như vậy sẽ chỉ càng khiến cậu thêm ghét cô mà thôi.
“Xin lỗi…” Dù sao cô cũng muốn xin lỗi vì đã mạo phạm cậu, “Xin lỗi, tớ không nên nói như vậy, tớ chỉ… chỉ muốn… tớ chỉ muốn…”
Cô muốn nói gì đó để vãn hồi, nhưng can đảm và dũng khí của cô chỉ có thể đến đây.

Cô không thể nói thêm được nữa.

Ngay lúc cô sắp sửa bật khóc, Thời Quang giành lấy cô ôm trọn cả cơ thể cô vào lòng.
Lần đầu tiên trong đời, cô biết thế nào là nụ hôn sâu.
Nụ hôn mãnh liệt và điên cuồng của cậu khiến đôi môi cô run rẩy.
Lúc hai người tách ra, cô khẽ thở gấp.
Đáy mắt Thời Quang hiện lên một tia đau lòng, cậu ôm chặt cô, tự nhẩm thầm: “Tớ không muốn kéo cậu vào, cậu lại tự mình muốn vào.”
Đêm hôm ấy, tại thời khắc đó, cô bị nụ hôn của cậu làm cho sững sờ, mơ hồ cô không hiểu ý của cậu.
Sau này dần cùng cậu hòa hợp hơn, cô phát hiện mình đã dần bị cuốn vào một vòng xoáy nho nhỏ, cảm giác hơi trầm luân trong đó, nhưng cũng không bị nhấn chìm hoàn toàn.
Nguyên nhân sâu xa khiến cô trầm luân chính là sự không tinh ý của Thời Quang, không dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm xúc.

Tình yêu của cậu bị sự lạnh nhạt bao quanh, nhưng khi đến gần, chạm vào tay cậu, bạn sẽ nhìn thấy tình yêu của cậu.

Thường Hiểu Xuân hi vọng có nhiều người hơn có thể phát hiện ra điểm này, nhưng xung quanh Thời Quang từ đầu đến cuối không một ai dám tiến gần.
Trong đó có Trương Giai Lai, bạn tốt của Thường Hiểu Xuân.

Trương Giai Lai đang so sánh với nguyên mẫu tình yêu của mình, sau đó nói với Thường Hiểu Xuân: “Thích một người không phải nên cùng cô ấy cười, cùng cô ấy khóc sao? Cho dù cậu ấy có là một tảng băng, cũng sẽ dốc hết toàn bộ năng lực ngôn từ ra để bày tỏ với đối phương.

Tại sao Thời Quang lại lạnh nhạt với cậu như vậy, ở trường tớ hầu như không thấy cậu ấy bắt chuyện với cậu bao giờ, giống như trong mắt không hề có cậu vậy đó.”
“Không không không, con người cậu ấy thực sự rất tốt.

Chỉ là cậu không hiểu cậu ấy thôi.” Thường Hiểu Xuân luôn biện luận thay cho Thời Quang.
“Cậu ấy tốt thế nào? Cậu lấy một ví dụ về việc cậu ấy tốt với cậu đi.”
Yêu cầu của Trương Giai Lai làm khó Thường Hiểu Xuân.

Rất nhiều tiểu tiết và biểu hiện chỉ có thể cảm nhận và rung động trong lúc đó, chỉ có người tiếp xúc trực tiếp mới có thể cảm thấy.

Nếu bắt buộc phải nói ra một hai ví dụ, bản thân cô có thể thấy cảm động, người khác nghe xong thì lại thấy khiên cưỡng.
Ví dụ, lúc qua đường, cậu sẽ nắm tay cô thật chặt, chặt tới nỗi cô có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau.

Nhưng vẻ mặt của cậu đúng như lời Trương Giai Lai nói, thờ ơ, mắt không nhìn lấy cô một chút nào.

Người đi đường gặp bọn họ chắc đều tưởng cả hai là một đôi tình nhân vừa mới cãi nhau xong.
Một ví dụ khác, lúc bọn họ đến KFC để làm bài tập cùng nhau, Thời Quang luôn hoàn thành bài tập về nhà của mình rất nhanh, sau khi hoàn thành cậu sẽ tự đọc sách hoặc xem tạp chí của mình, rất hiếm khi trò chuyện với cô, hầu như không bao giờ hỏi cô có chỗ nào không hiểu hay không.
Nếu cô có chỗ không hiểu, chỉ cần lấy bài tập về nhà của cậu về để xem.

Đối với những câu hỏi phức tạp đó, lời giải của cậu còn chi tiết hơn cả đáp án tham khảo, các bước từ luận giải đến kết quả đều được trình bày kỹ lưỡng, cách vẽ của từng đường phụ, tất cả đều không sót bước nào.

Bài tập điền đáp án vào chỗ trống cũng được xử lý một cách rõ ràng và gọn gàng.

Bằng cách này, ngay cả khi cô không hỏi bài cậu, cô cũng có thể hoàn toàn hiểu được.

Hai người yêu nhau đang cùng nhau làm bài tập chung nhưng lại không hề trò chuyện trao đổi, trong mắt người khác, chắc hẳn đều nghĩ bọn họ là lại vừa cãi nhau, hoặc coi bọn họ là hai người xa lạ ngồi chung một bàn.

Hai ví dụ này của Thường Hiểu Xuân, Trương Giai Lai nghe xong không chút cảm động.

Cô nói: “Đem các bước giải bài tập viết rõ ràng chính là yêu sao.

Vậy tớ thà đi hẹn hò với quyển sách giải bài tập toán còn hơn.”
Thường Hiểu Xuân cũng rất bất lực, mật ngọt của cô lại chính là muối của người khác.
Lễ tết năm nay, Thời Quang không có ở nhà.

Giao thừa là lúc để các cặp đôi lén lút hẹn hò bên nhau, Thường Hiểu Xuân lại chỉ có thể bỏ lỡ nó.

Cô bị Trương Giai Lai đem ra chế giễu một hồi: “Cậu xem đi, cứ đến cuối tuần lại cậu ta lại đến nhà thờ, dịp Tết thì đi tới miếu ở.

Cậu cứ như vậy bị cậu ta phớt lờ luôn.”
Thường Hiểu Xuân lại không cảm thấy bản thân mình bị phớt lờ.

Mỗi người đều có cách sống với thói quen riêng.

Mẹ của Thời Quang phần lớn đều ở một mình kể từ lúc cha cậu mất, bà không thể chịu được sự ấm áp và ồn ào của ngày Tết, cứ mỗi dịp Tết đến là đều như chạy trốn.

Kéo theo cả Thời Quang vào trong miếu tự ở trong núi ở ẩn.

Năm ngoái là núi Thái, năm nay lại là núi Phổ Đà.
Thường Hiểu Xuân hỏi Thời Quang qua điện thoại, “Nhà cậu đều tin vào Chúa Jesus, sao cậu không đi nhà thờ thế?”
Thời Quang đáp: “Mẹ tớ muốn lật đổ tất cả những gì cha tớ để lại.

Tùy bà ấy đi…”
Là một người con trai, Thời Quang rất biết tôn trọng trưởng bối.
Thường Hiểu Xuân lại hỏi: “Cậu ở trong đó thấy thế nào?”
Thời Quang nói: “Rất nhàm chán.

Mỗi ngày chỉ quanh đi quẩn lại bốn việc: leo núi, đọc sách và nghe CD”
Thường Hiểu Xuân chỉ đếm được ba việc liền hỏi cậu, “Còn gì nữa?”
Thời Quang ở đầu dây bên kia không đáp lại.
Mãi cho đến khi kết thúc cuộc gọi, cô mới nhớ ra cậu còn một việc nữa đó là gọi cho cô, ngốc quá đi mất.
Đêm giao thừa, mặt trăng tròn tròn mờ ảo.
Thường Hiểu Xuân và mẹ đang bận rộn với một bàn thức ăn.
Bạn trai của mẹ, chú Viên tới nhà bọn họ đón năm mới.

Đã nhiều năm qua, nhà chưa bao giờ có đủ ba người để cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem đêm văn nghệ cuối năm.

Chú Viên đối xử với mẹ cô rất tận tâm, mẹ cũng rất phụ thuộc vào chú.

Có lẽ không lâu nữa cô sẽ có cha mới.
Đang ăn dở giữa chừng, cô nhận được một cuộc gọi từ Thời Quang.

Hai người cùng nhau tạm biệt năm cũ chúc mừng năm mới.
Thời Quang nói, “Hai hôm trước sinh nhật cậu, tớ gửi cho cậu hộp sô cô la, cậu nhận được chưa?”
Thường Hiểu Xuân nhớ ra hai hôm trước cô có nhận được một gói hàng, vì đang dở việc nên cô trực tiếp đưa cho mẹ.

Nhìn quanh phòng khách một lượt, cô tìm thấy vỏ một hộp sô cô la rỗng tuếch nằm ở dưới đống vỏ hạt dưa trên bàn.
“Thường Hiểu Xuân?” Thời Quang gọi cô.
“À, tớ nhận được rồi.” Thường Hiểu Xuân gượng cười, “Ăn ngon lắm.”
“Vậy thì tốt.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Thường Hiểu Xuân tức giận hỏi mẹ: “Mẹ ăn hết sô cô la của con?”
Mẹ cô có chút mất mặt, đập đôi đũa xuống bàn nói: “Cái gì mà sô cô la của con, con là do mẹ sinh ra đấy.”
Vì có người ngoài ngồi đây nên Thường Hiểu Xuân không tiện tranh cãi, ủ rũ ngồi lại ghế rồi nói nhỏ: “Chả trách càng ngày càng béo.”
Mẹ cô tai nghe thấy: “Con nói cái gì thế!”.
“Đừng nóng giận.” Chú Viên đi ra xoa dịu không khí, “Con nó còn nhỏ nên nghịch ngợm.

Tết đến rồi, mọi người cùng ăn uống vui vẻ.”
Chú Viên làm kế toán cho một nhà máy dệt, ông là thành phần trí thức điển hình nhưng tính cách lại có chút nhu nhược.

Thường Hiểu Xuân ngầm so sánh ông với cha của mình, so sánh thế nào cũng thấy không hơn.
Sau khi dùng bữa xong và dọn dẹp, Thường Hiểu Xuân đi ra ngoài đổ rác.

Vào đầu năm mới, mọi thứ trong nhà cần phải sạch sẽ.
Lúc mở cửa nhà đi ngang qua phòng mẹ, cô vô tình nhìn thấy mẹ với chú Viên đang hôn nhau qua khe cửa.

Bọn họ ôm nhau thật chặt, nhau hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô.
Thường Hiểu Xuân mặt nóng ran, khép cửa lại giúp bọn họ.
Cô biết tại sao cô không thể hạnh phúc một cách chân thành, cô vẫn luôn mong cha mình trở về.

Nhưng mà, mẹ hình như không còn muốn chờ đợi thêm nữa.
Đang lúc buồn tủi thì cô nhận được một cuộc điện thoại từ Thời Quang.
Nghe thấy câu “Xin chào” của Thường Hiểu Xuân, Thời Quang liền biết rằng cô đang không vui, hỏi cô có chuyện gì.

Thường Hiểu Xuân thành thật giãi bày chuyện của cha mẹ mình.
Thời Quang nói: “Mặc dù bà ấy là mẹ của cậu, nhưng bà ấy cũng cần có cuộc sống riêng.

Cậu cũng sẽ có cuộc sống của riêng cậu.”
Cô không vui: “Nhất thiết phải lý trí như vậy sao, cậu không thể an ủi tớ một câu à?”
“Cậu tới chỗ nào đó yên tĩnh một chút.” Cậu nói.
Bên chỗ cô, nghe đâu đó có tiếng đốt pháo nổ rời rạc, ở bên cậu chỉ có tiếng gió thổi.
“Cậu đợi chút” Cô kéo đường dây điện thoại vào trong phòng, đóng cửa sổ, khép cửa chính lại, đắp chăn bông lên người.
“Được rồi,” cô nói, “Yên tĩnh rồi, cậu định nói gì thế?”
Thời Quang: “Suỵt”
Tay trái ngón trỏ cậu đặt trên môi, tay phải cầm điện thoại hướng lên phía bầu trời.
Thời khắc ấy, khắp miếu tự vang lên tiếng chuông giao thừa, đánh thức đất trời.

Thời Quang ngồi trên đỉnh núi, dưới chân cậu, mây mù ẩn dật trôi dưới bầu trời giăng đầy ánh sao lấp lánh, phía xa xa, muôn ngàn pháo hoa sáng rực nở rộ trong đêm.
Thời Quang, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, pháo hoa ở bên đó có đẹp không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận