Chu Chức Trừng cũng không thích Hứa Mân An, cách sống và giá trị quan của họ đối lập nhau.
Hứa Mân An ích kỷ, bạn cùng phòng thường chia sẻ tài liệu học tập, cô ta chỉ biết lấy của người khác mà không chia sẻ phần của mình, ngay cả thông tin kỳ thi của mình cũng giấu giếm, sợ người khác cũng đi thi như cô ta.
Quê cô ta ở vùng nông thôn phía Nam, lúc học tiểu học thì chuyển đến thị trấn.
Nhắc đến bạn bè lúc còn nhỏ, cô ta luôn có vẻ ưu việt không hiểu nổi: “Tôi lớn lên trong thành phố, mỗi lần về quê ăn tết là như tra tấn.
Con nít trong làng đều muốn chơi với tôi nhưng họ không học hành, ăn mặc quê mùa, nói năng thì…”
Chu Chức Trừng nhớ đến chuyện đó còn hơi buồn cười.
Khi đó để giành một chỗ trong trường mà Hứa Mân An không ngần ngại nói xấu cô và Khương Lê với giáo viên.
Hai cô tức giận đi ra ngoài ăn lẩu, vừa ăn vừa mắng Hứa Mân An.
Nói đến chỗ kích động, hai người bắt chước dáng vẻ khinh thường dân quê của cô ta đập bàn đánh rầm một tiếng, khiến mấy người đang định ngồi cạnh giật mình.
Chu Chức Trừng ngẩng lên thấy Giang Hướng Hoài và mấy người bạn của anh.
Giang Hướng Hoài thích thú nhìn cô, khóe môi cong lên không nói gì, Khương Lê nhìn thấy anh cũng sửng sốt, im bặt.
Mấy người mặc vest, mang giày da kia lại hiểu lầm, xua tay rối rít: “Đừng căng thẳng, chúng tôi cũng là dân quê.”
Khẩu hiệu ăn ý, giai cấp ngang bằng, hai bên nhanh chóng nhập lại thành một.
Đến cuối cùng hai cô mới biết, ngoài hai cô ra, mấy đồng chí còn phẫn nộ hơn cả hai cô kia đều không phải dân quê mà là người địa phương, sinh ra lớn lên ở Bắc thành.
Ngày đó là Tết trung thu, trước khi chia tay, bạn Giang Hướng Hoài uống hơi say, nhét rất nhiều bánh trung thu cho hai cô, nói: “Cầm lấy, không nhận là xem thường dân thành phố tụi anh!”
Chu Chức Trừng: “…”
Khương Lê vẫn còn đọc tin nhắn Hứa Mân An trong nhóm, tức ngứa răng: “Con lợn rừng này có rất nhiều fans trên weibo nhờ tự biên câu chuyện tình yêu giữa chủ ngân hàng và nghệ sĩ.
Lần trước cô ta còn viết câu chuyện tình yêu dở dang của cô ta với một người đàn anh ở Berkeley.
Cô ta nói thời đại học ngây thơ, chỉ biết học hành, người đàn anh đó nhiều lần giúp đỡ nhưng cô ta bỏ lỡ nhiều ám chỉ, cũng may bây giờ hai người gặp nhau trên đỉnh cao bô lô ba la.
Cô ta giỏi mượn người khác để nâng mình lên, fans cô ta còn nói — An An, cô có được người ưu tú như thế thích thì chắc chắn cô cũng rất giỏi giang, tao thật cạn lời mà…”
Chu Chức Trừng nhìn ảnh chụp màn hình weibo với bình luận mà Khương Lê gửi qua, kết hợp với lịch sử trò chuyện của các bạn học, thật rõ ràng vị đàn anh Berkeley là chỉ Giang Hướng Hoài.
Giang Hướng Hoài từng học JD tại Berkeley.
Rail Capital và công ty Minh Địch đang hợp tác một dự án nào đó, Hứa Mân An và Giang Hướng Hoài đều nằm trong tổ dự án.
Weibo cô ta chụp bóng người mờ mờ cũng giống anh.
Khương Lê bỗng nói: “Không được, tao phải đi xác nhận.
Mày đợi tao chút, tao quay lại ngay.”
Trọng tâm trò chuyện trong nhóm lớp đã chuyển đến Hứa Mân An và Giang Hướng Hoài, hỏi cô ta với đàn anh Giang có chuyện gì mập mờ, Hứa Mân An gửi một biểu tượng ngượng ngùng, không nói gì thêm.
Chu Chức Trừng đang suy nghĩ mình nên nói gì thì Khương Lê đã quay lại nhóm trò chuyện, gửi một ảnh chụp màn hình lịch sử tin nhắn mới toanh.
Tin nhắn của cô ấy với Giang Hướng Hoài.
Khương Lê: “Đàn anh Giang, có đó không? Người đàn anh Berkeley này là nói anh sao?”
Giang Hướng Hoài: “?”
Khương Lê: “Mọi người đều nói đó là anh, nói trước kia anh với cô ta có tình cảm mập mờ với nhau, là do cô ta không nắm chắc nên đã bỏ lỡ nhau.”
Giang Hướng Hoài: “…”
Khương Lê dứt điểm rõ ràng: “Vậy rốt cuộc anh có thích Hứa Mân An không?”
Giang Hướng Hoài cũng hồi âm nhanh chóng: “Chắc chắn là hiểu lầm.
Hứa Mân An là bạn cùng phòng với Trừng Trừng phải không? Trước đây tôi có từng làm việc với cô ấy nhưng không quen thân.”
Sau khi Khương Lê đăng ảnh chụp màn hình lên thì lập tức tag @Hứa Mân An, giả vờ ngạc nhiên: “Sao lại thế này nhỉ? Có vài người ấy mà, nếu không phải nhờ có Trừng Trừng thì đàn anh Giang thậm chí còn không nhớ tới, thế mà còn lên mạng bịa chuyện nhân vật nọ kia.
Câu chuyện tình yêu thời sinh viên đẹp đẽ, đẹp đến mức nam chính nghẹn ngào không nói nên lời.”
Trong nhóm bỗng yên lặng, cực kỳ xấu hổ.
Hứa Mân An cũng không nói tiếp, có thể là rất tức giận.
Chu Chức Trừng biết Khương Lê bảo vệ mình, không thể để Khương Lê tẻ ngắt nên xuất hiện, gửi một biểu tượng không nói nên lời vào nhóm.
Một người bạn làm dịu không khí đi: “Trừng Trừng, cậu đến rồi à.”
Chu Chức Trừng nói: “Ừ, mới thu 3000 tiền phí luật sư nên bảo gà đừng gáy sáng nữa, thế nên tôi có thời gian đến.”
Hứa Mân An vô cùng tức giận: “Tôi nói sai sao? Hôm nay tôi mất mặt, năm đó cô không mất mặt sao? Ai mà không biết cô tỏ tình bị từ chối, không còn mặt mũi tiếp tục ở lại Minh Địch nên xám xịt quay về quê.
Cô có gì thanh cao, xuất thân như nhau mà cô còn không nỗ lực như tôi.
Chẳng phải cô dựa vào anh trai quen biết đàn anh Giang, đến công ty luật làm VIP, kết quả không kết hôn được.
Chỉ cho phép loại phụ nữ như cô vượt qua được giai cấp, thăng tiến ở nơi làm việc thông qua yêu đương với hôn nhân thôi sao?”
Mặt Chu Chức Trừng vô cảm, bình tĩnh gõ chữ trả lời: “Hứa Mân An, tôi không mất mặt, người mất mặt là cô.
Chỉ có cô mới nghĩ sinh viên trường chúng ta, trường mục tiêu của các công ty luật nổi tiếng, cần phải đi cửa sau để vào thực tập tại Minh Địch.
Cũng chỉ có cô mới cho rằng việc giữ chân, thăng chức nơi làm việc chỉ dựa vào quan hệ tình cảm lãng mạn.”
Khương Lê ghét nên lại càng không nể tình: “Hứa Mân An, cô có biết cô làm mất mặt những người nữ nhân viên ngân hàng không? Suốt ngày nói chuyện quan hệ yêu đương, đem những ý tưởng tanh tưởi của đàn ông áp lên phụ nữ, đừng làm phụ nữ nữa, biến thành đàn ông luôn đi.”
Chu Chức Trừng không đợi Hứa Mân An trả lời, nói tiếp: “Tôi về quê làm việc cũng không có gì đáng xấu hổ, ở đâu cũng là luật sư, ở đâu cũng cần luật sư.
Tỏ tình bị từ chối cũng không xấu hổ, anh ấy không thích tôi, tôi cũng không thích anh ấy nữa.”
Giang Hướng Hoài nhanh chóng nhìn thấy lịch sử trò chuyện này.
Ban đầu anh nghĩ Khương Lê chỉ thuận miệng hỏi, dù sao thì cô cũng là bạn thân Chu Chức Trừng.
Nhưng anh không ngờ Khương Lê lại gửi ảnh chụp màn hình vào nhóm lớp.
Anh và họ cách nhau nhiều khóa, cũng không có chung nhóm cựu sinh viên, không có nhiều giao thoa trong quan hệ xã hội hàng ngày.
Kết quả chưa đầy một giờ sau, không chỉ nhìn thấy ảnh chụp màn hình trò chuyện giữa mình và Khương Lê mà còn thấy lịch sử trò chuyện của lớp Trừng Trừng.
Đây là kết cục của việc buôn chuyện trong các nhóm.
Giống như thời gian trước có người viết thư cho ban lãnh đạo cấp cao của Minh Địch, tố cáo một luật sư nam trong công ty đang dụ dỗ vợ người đó.
Chỉ trong vòng nửa ngày, sự việc đã lan truyền khắp vòng, còn đính kèm cả giấy chứng nhận hành nghề luật sư.
Giang Hướng Hoài cũng nhìn thấy câu nói kia của Chu Chức Trừng, cô nói, cô không còn thích anh.
Anh mím môi, tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt nặng nề.
Anh ở trong khách sạn ở huyện Nam Nhật, cho dù đơn sơ nhưng cũng là nơi tốt nhất trong huyện, đứng ở cửa sổ có thể nhìn bao quát toàn huyện Nam Nhật, không có những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn, cũng không có ngựa xe như nước ồn ào tấp nập, không khí tĩnh lặng, gió đêm mang theo tiếng sóng vỗ.
Tất cả không phải là những thứ quen thuộc với anh.
Nhưng ở nơi anh quen thuộc thì anh lại không thở nổi.
Trước khi đến huyện Nam Nhật, anh đi tái khám ở bác sĩ tâm lý.
Tình trạng rất tệ, áp lực nặng nề, ngủ không ngon, đau đầu, khi họp hành làm việc tay run rẩy không thể kiểm soát, bác sĩ khuyên anh nên nghỉ ngơi.
Anh đã nghe theo, nhưng thời gian rảnh rỗi lại càng khiến anh khó ngủ.
Anh thức trắng đêm, mở mắt từ đêm khuya đến bình minh.
Anh lại quay lại tái khám, cũng không có kết quả gì tốt.
Bác sĩ nói anh ghét nghề luật sư..