Khương Lê thấy trời gần sáng, vừa ngáp vừa nói: “Nếu không có chuyện gì thì tao về khách sạn ngủ một lát, tí nữa nếu mẹ tao tới, mày gọi điện thoại cho tao nhé Trừng Trừng.”
Cô nói muốn đi, Chu Bỉnh Trừng không quan tâm đ ến việc của Chu Chức Trừng nữa, sải bước bắt được cổ tay Khương Lê.
Khương Lê ngạc nhiên quay lại, chỉ chớp mắt cổ tay trái của cô đã bị anh đeo vào một chiếc vòng vàng, anh mím môi, lại nắm lấy tay kia của cô, đeo một chiếc vòng vàng lên tay phải.
Cô vội vàng hất tay anh ra, cau mày: “Anh làm gì vậy?”
Chu Bỉnh Trừng nói: “Đây là của mẹ anh cho em, hai cái vòng vàng với một cái nhẫn.” Anh lại lấy một hộp nhẫn trong túi ra, là chiếc nhẫn kim cương anh đã mua từ lâu.
Anh hít sâu một hơi, yết hầu lăn lăn: “Khương Lê, lấy anh đi.”
Lời vừa dứt, phòng khách rơi vào yên lặng, không ai lên tiếng, nhất thời chỉ nghe được tiếng rao của người bán thịt, người bán sữa đậu nành, còn có tiếng khua nồi niêu xoong chảo nhà hàng xóm.
Đồng tử mắt Khương Lê co lại, cô mím môi không hé răng.
Không khí ngưng đọng, thấy cô sắp từ chối, Chu Quốc Hoa ngồi xổm ở lan can lầu hai sốt ruột muốn chết, ông xuống lầu nói: “Chu Bỉnh Trừng, trong đầu con toàn là xá xíu hả? Có từng xem TV không, cầu hôn là phải quỳ xuống, nói lời thề thốt, cho dù là nói dối thì lúc này cũng phải chế ra chứ.”
Ông thuận tay nhặt vỉ đập ruồi trên bàn, bước qua vỗ vào bắp chân Chu Bỉnh Trừng: “Quỳ xuống.”
Chu Bỉnh Trừng sửng sốt, theo bản năng quỳ bùm hai đầu gối xuống.
Khương Lê dù gì cũng là người huyện Nam Nhật, cô khá mê tín, cách quỳ lạy trời đất này sẽ làm tổn thọ nên cô lập tức tránh sang một bên trong vô thức.
Chu Quốc Hoa cảm thấy hết cứu nổi: “Haizz, Khương Lê, con đừng lấy nó, nếu không lại đẻ ra một cục thịt xá xíu khác.”
Thái Mai cũng đã dậy, bà từ lầu hai đi xuống, nghe vậy mắng: “Chu Quốc Hoa, ông còn mở miệng nói bậy xem tôi có đánh ông không.”
Bà kéo ông vào bếp, lẩm bẩm: “Ông đừng đứng đây chướng mắt, người ta lấy cháu nội ông chứ đâu phải lấy ông, không biết ông sốt ruột cái gì nữa.”
Chu Bỉnh Trừng bất đắc dĩ nhíu mày, đổi thành quỳ một chân xuống, nói: “Khương Lê, anh… anh muốn cưới em.”
Chu Chức Trừng véo lòng bàn tay để nhịn cười, cố gắng không để mình cười thành tiếng, anh muốn, anh muốn mà người ta có muốn đâu.
Cô quay đi nhìn bầu trời dần sáng lên màu xanh trong, khóe miệng lại không kiềm chế được mà cong lên.
Giang Hướng Hoài đi tới bên cạnh cô, mỉm cười nhẹ với cô.
Chu Bỉnh Trừng tiếp tục nói: “Anh biết em muốn rời khỏi huyện Nam Nhật, không muốn bị gia đình ảnh hưởng, sợ mẹ em gây phiền phức.
Nhưng anh không sợ, nếu bà ấy tìm em, anh sẽ chắn trước mặt em, anh cũng không thấy có gì rắc rối.
Hơn nữa chúng ta sẽ sống ở Bắc thành, cách nhà em rất xa, bây giờ anh có nhà có xe, cũng có công việc với thu nhập tương đối, sau này sẽ cố gắng kiếm tiền hơn nữa, mẹ em muốn tiền sính lễ, anh cũng đã chuẩn bị.”
Khương Lê nghe những lời đầu, lông mi run run nhưng không nói gì, nghe câu cuối cùng, cô nhíu mày, mặt lạnh lùng.
Thái Mai biết là xong đời, bà cũng là phụ nữ, sao lại không hiểu suy nghĩ của cô, mẹ cô muốn tiền sính lễ như bán con gái, đây là sự thật mà Khương Lê không muốn đối mặt nhất.
Bà đi từ bếp ra nói: “Lê Lê, con đừng nghĩ nhiều, Bỉnh Trừng quý trọng con nên mới sẵn lòng bỏ số tiền này ra.
Con gái kết hôn đều phải có sính lễ, bất kể mẹ con muốn nhiều hay ít, nếu nó muốn cưới con thì số tiền này phải có.
Con đừng lo mẹ con sẽ thế nào, đây là vì tôn trọng con.
Có người nói sính lễ là tiền bán con gái, nhưng đổi góc độ nhìn nhận, chính là gia đình bên chồng xem trọng con, cảm thấy con đáng giá, hơn nữa chúng ta không phải chỉ có một triệu sính lễ, còn nhiều lắm.”
Ngực Khương Lê nặng trĩu, dù nói thế nào đi nữa cô phải thừa nhận vì cô tự ti.
Cô thích Chu Bỉnh Trừng, cũng thích từng người trong gia đình nhà họ Chu, nhưng cô không xứng với nhà họ Chu tốt như vậy.
Mẹ cô là quả bom không hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ.
Cô cũng không biết, Chu Bỉnh Trừng và nhà họ Chu khi nào thì sẽ không chịu nổi, đến lúc đó cô nên làm gì?
Chu Chức Trừng cũng nói: “Nếu mày lo anh tao sau khi cưới thay lòng đổi dạ thì từ kết hôn đến ly hôn có tao là luật sư bao trọn gói, có thể lột một lớp da của anh ấy xuống.”
Khương Lê im lặng một lát, gian nan: “Hay là tiền sính lễ để con tự lo đi.”
Số tiền đó rất lớn, cô sợ sau khi tình cảm không còn, một triệu tệ này sẽ thành búa tạ, đập nát nhân phẩm của cô.
Thái Mai chỉ muốn gõ đầu Khương Lê: “Nếu con lấy người khác thì chắc họ cảm thấy con là đồ ngốc, làm gì có việc cho không sính lễ vậy? Con đừng xót thay Chu Bỉnh Trừng, để nó bỏ khoản tiền này ra, có đau thì mới biết thương vợ.”
Đây là suy nghĩ của thế hệ trước, họ không học hành nhiều, không hiểu cái gì gọi là biến tấu lẫn bản chất của hôn nhân hiện đại.
Bà tiếp tục nói: “Mấy người trẻ tuổi cứ tranh cãi về việc sính lễ là mua vợ, đó đều là mấy người không đủ tiền cưới dâu, họ muốn mang về một cô con dâu miễn phí, kiếm tiền nuôi gia đình, sinh con.
Chưa kể có nhiều đứa nhỏ ngốc ngếch, không cần một đồng sính lễ, cho không.
Gia đình người ta chỉ thấy vui mừng vì sức hấp dẫn của con trai nhà họ, muốn bỏ là bỏ, dù sao không tốn tiền thì không xót, ngược lại đã bỏ sính lễ thì đàn ông xót tiền cũng sẽ thương vợ.”
Đây là lời giáo huấn dành cho con gái của mệ Thái, nói cho Khương Lê nghe mà cũng là nói cho Chu Chức Trừng.
“Hơn nữa, con gái không nên gả xa, không hiểu tận gốc rễ.
Con gái ở xa không ai để khóc lóc kể lể, con cũng là đứa mà mệ biết từ nhỏ tới lớn, lấy Bỉnh Trừng, còn có Trừng Trừng chống lưng cho con, chuyện chị dâu em chồng là không có vấn đề.”
Bà nhìn Khương Lê: “Mệ Thái con cả đời làm người chính trực, trước kia ngồi xe đò nhặt được bóp tiền của người ta hơn một vạn cũng đem đi nộp.
Lúc trẻ còn giúp người ta bắt ăn trộm trên xe lửa, tên trộm sợ không dám liếc mắt mà nhìn, bảng tên người tốt việc tốt trên đường còn ghi tên Thái Mai mệ đây.
Nhà họ Chu chúng ta là gia đình 5 tốt, mệ bảo đảm với con, nếu con bằng lòng lấy Bỉnh Trừng mà chỉ lo lắng chuyện mẹ con gây rối, con cứ coi mệ như mệ ruột của con, mệ giúp con cãi, tuyệt đối không để bà ta ức hiếp con.
Mệ thương con, cả nhà chúng ta đều thương con.”
Khương Lê không biết nên nói gì, cô nhìn chiếc nhẫn kim cương Chu Bỉnh Trừng đeo cho cô, ngón tay cuộn lại, cuối cùng không từ chối.
Cô chớp chớp mắt, mắt nóng lên, tầm nhìn mơ hồ, không biết câu nói nào làm cô xúc động.
Nếu đăng lên mạng tư vấn, chắc hẳn người ta sẽ cười nhạo sự ngây thơ, ngu ngốc của cô.
Gia đình chồng luôn là gia đình chồng, sao có thể thật tình với cô, cô còn nghe nhà chồng nói, cùng đối phó mẹ ruột cô.
Vậy cô tình nguyện làm người ngu một lần.
Chân thành vốn có thể thay đổi, cô nên trân trọng khoảnh khắc chân thành này, từ Chu Bỉnh Trừng đến mệ Thái.
Chu Bỉnh Trừng lặp lại câu đơn giản nhất kia: “Khương Lê, em có bằng lòng lấy anh không?”
Cô mím môi, chóp mũi đỏ ửng, giọng mang âm mũi nặng nề: “Anh… tại sao lại muốn cưới em?”
“Vì yêu, vì em xứng đáng.” Mặt anh nghiêm túc, rồi lại nhướng mày cười, “Khương Lê, nếu không phải yêu em sao lại ở bên em nhiều năm như vậy?”
Khương Lê muốn phản bác anh, vậy cũng gọi là ở bên nhau sao?
Nhưng khi mở miệng, cô lại nghe giọng mình đồng ý: “Được.”
Cô bằng lòng.
Từ nhỏ cô luôn thận trọng, không làm những việc thiếu chắc chắn, vì cô không có vốn liếng và can đảm để đánh cược, nhưng lần này, cô tình nguyện dũng cảm đánh cược một lần trong đời..