Người nhà họ Chu đắm chìm trong niềm vui Chu Bỉnh Trừng cầu hôn thành công.
Chu Quốc Hoa đi nấu đồ ăn sáng, Thái Mai chưa kịp mở cửa tiệm thì đã có người gõ cửa gọi to: “Thái Mai ơi, sao hôm nay không mở tiệm vậy? Mấy giờ rồi, đèn mở mà không mở cửa đi? Mua thuốc lá mua thuốc lá.”
Chu Chức Trừng nói: “Con đi mở cửa.”
Cô dẫm dép lê chạy lẹp xẹp ra mở đèn ngoài tiệm, cửa tiệm là những mảnh ván cũ ghép thành, mở một bên cửa ra, còn lại thì phải gỡ từng mảnh gỗ xuống.
Ngoài cửa mấy người đứng chờ, nhìn thấy hỏi: “Ủa, ông bà nội đâu, sao lại là cháu mở cửa?”
Thấy Chu Chức Trừng mở cửa vất vả, một chú cầm tấm ván giúp cô dựng vào vách, làu bàu: “Ôn mệ cháu chỉ thu vào mà không có ra, cái cửa nát này mà tới giờ còn tiếc không chịu thay bằng cửa sắt.”
Chu Chức Trừng cũng cười: “Mệ sợ thay đổi thì mọi người nhìn không ra tiệm, đây là biển hiệu của tạp hóa Mai Mai.”
Trên ván cửa còn rất nhiều dấu vết Chu Chức Trừng để lại khi còn nhỏ, có người chỉ vào hai chữ xiêu vẹo trên đó, đùa: “Đúng là không đổi được, Trừng Trừng lúc nhỏ đã tự thẩm định, gian thương! Lão Chu là gian thương đó.”
Chu Chức Trừng bật cười, hồi tiểu học cô viết linh tinh, ban đầu là viết “chính thương”, lại bị mọi người lừa viết thành “gian thương”, mọi người còn nhân đó cười cô.
“Cho chú một hũ sữa chua, cháu cưng của chú đang chờ.
Hôm nay mệ cháu đâu, không mở cửa chú cũng không mua tiệm khác, chỉ chờ tiệm nhà cháu thôi.”
Ngoài cửa có anh giao hàng hét với vào: “Mệ Thái ới, nửa tiếng nữa cháu tới giao hàng, hàng của nhà mệ hôm nay đến rồi.”
“Dạ được.” Chu Chức Trừng trả lời.
Cô lớn lên trong tiệm, quen thuộc với việc mua bán, cũng không luống cuống tay chân.
Khi còn nhỏ cô còn ngồi sau xe ba bánh Chu Bỉnh Trừng chở, hai anh em đi giao hàng cho mọi người, giờ ôn mệ già rồi, tiệm tạp hóa Mai Mai không còn giao hàng.
Có chú hỏi: “Sau này ôn mệ con già rồi, con lại phải làm luật sư, tiệm này không mở thì chú biết đi đâu mua thuốc lá, đi đâu nói chuyện phiếm nữa.”
Chu Chức Trừng cười: “Ôn mệ con còn trẻ mà, còn mở được nhiều năm lắm.”
“Vậy cũng phải.”
Chú lại nói: “Chờ ba mẹ con về nước cũng có thể mở tiệm nhỉ.”
“Vậy tới lúc đó cũng phải dựa vào sự ủng hộ của mọi người ạ.”
“Không thành vấn đề, tiệm mệ con không có bán thuốc lá giả cho chú, chú hút là biết ngay.”
Trong phòng khách phía sau.
Khương Lê khóc rối tinh rối mù, Chu Bỉnh Trừng ôm cô, nhìn cô khóc mà mắt anh cũng đỏ hoe, ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống.
Thật ra hai người đã quen biết nhau rất nhiều năm, nhưng trước khi bất ngờ có mối quan hệ với nhau, trong mắt anh, cô vẫn là một ấn tượng mơ hồ, bạn thân em gái, là cô bé khi còn nhỏ bị mẹ bêu rếu đánh trước mặt mọi người.
Thời gian thật kỳ diệu, cô bé ấy thế mà lại trở thành vợ tương lai của anh.
Thái Mai đi lấy thuốc đỏ, nghiêm mặt nói với Giang Hướng Hoài: “Lại đây.” Bà hất hàm chỉ chiếc ghế đối diện mình.
Giang Hướng Hoài nghe lời đi qua ngồi xuống.
Thái Mai nhìn tơ máu trong mắt anh, hỏi: “Đêm qua con không ngủ sao? Sắc mặt kém thế này? Khó chịu ở đâu sao? Dạ dày à?”
“Dạ, dạ dày hơi đau.”
Bà thở dài, cuối cùng không nỡ: “Lát nữa mệ nấu canh dưỡng sinh cho con, uống một tháng, bảo đảm khi về Bắc thành thì dạ dày không đau nữa.”
Không biết vì cả đêm không ngủ hay do Chu Bỉnh Trừng xuống tay quá tàn nhẫn, vết bầm trên mặt Giang Hướng Hoài nhìn rất nghiêm trọng.
Bà cau mày, cầm tăm bông chấm thuốc đỏ, cẩn thận bôi lên vết thương của anh, miệng mắng: “Chu Bỉnh Trừng, con xuống tay không biết nặng nhẹ à, xem con đánh người thành gì đây?”
Chu Bỉnh Trừng đi lấy kem cho Khương Lê đắp mắt, tức giận: “Không đánh tới vô bệnh viện là tốt rồi.”
Giang Hướng Hoài rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn: “Không sao ạ, mệ, anh đánh con là phải.”
Mùi trà xanh này làm Chu Bỉnh Trừng nổi da gà.
Thái Mai liếc nhìn Giang Hướng Hoài, cười lạnh, bà lau đến vết thương nơi khóe miệng anh thì dùng tăm bông ấn mạnh, anh đau hít hà một tiếng.
Lúc này bà mới nói: “Hướng Hoài, Trừng Trừng không có ở đây, mệ sẽ nói thẳng với con, con với nó không thích hợp.
Con khoan nói đã, mệ cũng đã suy nghĩ cả đêm.
Thứ nhất, lúc trước con từng làm tổn thương Trừng Trừng, có một lần sẽ có lần thứ hai.
Nhà con giàu có, bản thân con điều kiện cũng tốt, không khó để con tìm được một cô gái tốt.
Mệ thấy con cũng không xấu, không phải là người không có giáo dục, con muốn chia tay, con không nói đàng hoàng mà lại nói những lời khó nghe, cho dù có phải con thật sự ghét gia cảnh Trừng Trừng không tốt hay không thì thế cũng chứng minh hai người không thích hợp.
Thứ hai, con cũng biết gia đình mệ là một gia đình bình thường, không theo đuổi giàu sang phú quý, chỉ cần bình an vui vẻ.
Hiện giờ Trừng Trừng rất hạnh phúc, nó ở Nam Nhật làm luật sư, có rất nhiều người thích nó, nó cũng thích công việc này.
Cũng như mệ vừa nói, con gái không nên gả đi xa, tìm hiểu người biết tận gốc rễ là tốt, công việc lẫn gia đình con đều ở Bắc thành, quá xa, không thích hợp.”
Đối với điểm thứ nhất, Giang Hướng Hoài không có giải thích gì cho phải, đúng là anh làm không tốt.
Nhưng điểm thứ hai, anh nói: “Mệ, Bắc thành rất xa nhưng con chọn ở lại Nam Nhật, con có tay có chân, tìm việc ở đây không khó, tiền trong tay con cũng đủ để con mua nhà mua xe ở đây.”
Thái Mai cơ bản không tin: “Con ở Bắc thành không phải là sếp lớn sao? Đại luật sư gì đó, sao không làm?”
“Đó chỉ là công việc làm công cao cấp hơn một chút, không có gì cả.”
“Bố mẹ con đồng ý?”
“Không cần họ đồng ý.” Giang Hướng Hoài nhẹ nhàng.
“Như vậy sao được?” Thái Mai nói, “Thôi, nói những việc này quá sớm, hôm nay mệ chỉ muốn nói với con, cho dù Trừng Trừng với con có tái hợp lại, mệ tuyệt đối không để Trừng Trừng đi Bắc thành, bất kể hai đứa có chia tay hay không.”
Bà cảm thấy rất mơ hồ, thành thật mà nói, bà không biết về hoàn cảnh gia đình Giang Hướng Hoài, theo những gì bà nghe được thì quan hệ giữa anh và bố mẹ không tốt, thế thì làm sao họ có thể đối xử tốt với con dâu? Nếu Trừng Trừng thật sự gả qua đó chính là đi chịu tội, bố mẹ chồng sẽ giày vò làm khổ cô.
Thái Mai là người thẳng tính, bà vì cháu gái yêu mà không sợ mất lòng ai: “Bố mẹ con có phải khó hòa hợp không? Có phải kiểu thích ra vẻ nhà giàu? Hay là trước kia thường đánh con?”
Giang Hướng Hoài nhất thời không biết nên nói từ đâu, là anh trai anh mất sớm hay là từ cha mẹ điên cuồng của anh, tùy tiện nói ra một cái đều là những việc anh tự ti và căm ghét, tính cách âm u, méo mó của anh phần lớn xuất phát từ đấy.
Ngược lại, Chu Bỉnh Trừng thong thả uống nước, lên tiếng ngăn: “Mệ, mệ quan tâm nhà cậu ta làm gì, chúng ta chỉ cần để Trừng Trừng tránh xa cậu ta thì không phải là tránh xa gia đình cậu ta à?”
Thái Mai: “Nói cũng phải.”
Giang Hướng Hoài mím môi, ngực phập phồng, có một ý nghĩ quay cuồng trong đầu anh, anh thật sự cảm thấy khá tốt, anh cũng từng nói với ôn Chu một lần.
Giọng anh rất bình tĩnh: “Mệ, nhà con không tốt nên cho con làm con cháu nhà họ Chu được không?”
Thái Mai sửng sốt, không kịp phản ứng.
Giang Hướng Hoài: “Con ở rể.”
Khương Lê đang đắp mắt, cô vội lấy hai cây kem ra khỏi mắt, kinh ngạc nhìn Giang Hướng Hoài.
Anh ấy mới nói muốn ở lại Nam Nhật cũng đủ làm cô giật mình, cô nỗ lực làm việc không phải vì muốn sớm ngày lên làm cộng sự, trực tiếp nhận dự án, có được tự do, giàu có.
Thế mà anh lại muốn từ bỏ địa vị, tiền tài bao năm phấn đấu của mình.
Thái Mai ngỡ ngàng đến không biết phải nói gì: “Không phải, con là con trai độc nhất phải không? Sao lại ở rể? Bố mẹ con chắc chắn không đồng ý.”
Bà xua tay, cảm thấy đứa trẻ này càng nói càng quá thể: “Nhà chúng ta không cần ở rể.”
“Cần, sao lại không cần.” Chu Quốc Hoa vẫn dỏng tai nghe động tĩnh trong phòng khách, lúc này ông cầm sạn chạy ra, “Trừng Trừng ở lại nhà mình là tôi yên tâm nhất.”
Thái Mai giận trợn trắng mắt: “Ông có nắm tay nó đi cả đời được không? Con cháu lớn rồi nên buông tay, ông cảm thấy ông bảo vệ con bé cả đời được sao? Hay là ông tưởng con bé vẫn là cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng ông đòi ăn kem? Con bé bây giờ hiểu biết hơn ông, ông ngã bệnh nằm viện, nó bận rộn chạy trước chạy sau lo liệu.
Mấy năm nay họ hàng thân thích nhà họ Chu gặp chuyện liên quan pháp luật, có cái nào mà không phải con bé giúp giải quyết? Chu Quốc Hoa, ông nhìn cho rõ, là con bé bảo vệ ông!”
Chu Quốc Hoa cứng đầu không nhận thua, cắn răng nói với Giang Hướng Hoài: “Thằng nhóc Bắc thành, nếu con có thể ở rể, ôn là người đầu tiên ủng hộ con.”
Thái Mai giận nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy đi nhanh về phía ông mắng: “Ở rể ở rể ở rể, từ lúc con bé còn nhỏ ông đã nói thế này, ông biết hàng xóm nói Trừng Trừng chúng ta thế nào không? Ở đây không tìm được đàn ông cần nên phải tìm đứa vô dụng từ tỉnh ngoài về, không đủ tiền sính lễ.
Nếu sau này thật sự ở rể, lại trùng hợp là người tỉnh ngoài, ai sẽ tin điều kiện Giang Hướng Hoài không tồi? Chắc chắn họ sẽ lén lút bàn tán Trừng Trừng chúng ta là cho không!”
Bà sĩ diện, Trừng Trừng của bà phải vẻ vang, không thể mang tai mang tiếng.
Chu Quốc Hoa bị bà đánh mấy cái lên vai, không dám lớn tiếng, thì thào oán giận: “Có mỗi bà thích thể diện, đua đòi, suốt ngày sợ người khác nghĩ thế nào, hạnh phúc không quan trọng hơn thể diện sao?”
Thái Mai giận dữ véo tai ông.
Giang Hướng Hoài hiểu mệ Thái coi trọng sính lễ, lúc này anh cũng thông minh mở ví, lấy mấy tấm thẻ ra bày trên bàn nói: “Thưa ôn mệ, con cũng có sính lễ.”
Thái Mai nghe thấy choáng váng đầu óc: “Được rồi được rồi, lấy lại đi, đã đưa sính lễ thì còn gọi ở rể cái gì? Không nói nữa, đi ăn sáng trước.”
Lúc này một ông chú từ trong tiệm thò đầu vào phòng khách, tò mò nhìn lướt qua: “À, lão Chu đang cầm sạn ở đây, tôi tưởng ông không mở tiệm nữa, đang lo không có chỗ mua đồ.”
Chu Quốc Hoa vui vẻ cười: “Mở chứ, sao lại không mở?”
Chú kia nói: “Bỉnh Trừng, con cũng về rồi à?” Ông đùa, “Con về kế thừa tiệm tạp hóa hả? Tiếc là ôn con suốt ngày nói muốn tìm người ở rể cho cháu gái ông ấy, thay ông ấy trông tiệm rồi.”
Thái Mai nghe vậy, ánh mắt sắc lẹm liếc qua Chu Quốc Hoa như muốn ăn thịt ông.
Ông quay lưng không dám nhìn bà, lo lắng lầm bầm: “Lão quỷ già nói bậy bạ gì đâu?”.