Chu Bỉnh Trừng và Khương Lê đến 28 Tết mới nghỉ.
Ba Chu còn nói đùa: “Nếu năm nay Chu Bỉnh Trừng Tết nhất còn đi làm thì con ruột của ba chỉ có Hướng Hoài.”
Tiếc là tối 25, con ruột Giang Hướng Hoài muốn dẫn con gái ruột của ông về Bắc thành một chuyến.
Ba Chu lái xe đưa hai người ra sân bay, ông đeo kính râm để không ai nhìn thấy ánh mắt giận dữ của mình.
Cả quãng đường đi ông cau mày, mím môi.
Đến sảnh sân bay, hai người chuẩn bị đi qua cổng an ninh, ông túm chặt cổ tay Chu Chức Trừng, liên tục xác nhận: “Ngày 28 anh trai với con cùng về ăn Tết đúng không?”
Chu Chức Trừng gật đầu: “Đúng mà ba, vé máy bay tụi con đã đặt rồi, đi cùng chuyến bay với anh và Lê Lê.”
“Vậy thì tốt.” Ba Chu tháo kính râm xuống, ánh mắt hung dữ quét qua Giang Hướng Hoài.
Giang Hướng Hoài cũng trịnh trọng hứa hẹn: “Ba, chắc chắn năm nay tụi con ăn tết ở huyện Nam Nhật, ba yên tâm.”
Lúc này ba Chu mới hài lòng mỉm cười, miệng vẫn lẩm bẩm: “Nhà mình có mỗi đứa con gái, nhất định phải ăn Tết ở nhà.
Hướng Hoài, nếu bố mẹ con muốn giữ các con lại thì con ở lại Bắc thành cùng bố mẹ, Trừng Trừng về nhà với anh trai, biết chưa?”
Chu Chức Trừng ngoan ngoãn gật đầu.
Ba Chu vẫn không tha: “Ba với ôn ở nhà chuẩn bị nhiều món ngon cho con, toàn món con thích.
Mùng 6 anh trai con còn làm lễ đính hôn, nhà chúng ta có nhiều việc bận rộn, con về sớm chút.
Chú ý an toàn, ba mẹ sẽ nhớ con.”
Giọng điệu như dỗ dành trẻ nhỏ.
Giang Hướng Hoài cười nói: “Ba yên tâm.”
Điều anh không nói là dù không có Chu Chức Trừng thì đã nhiều năm rồi anh không đón Tết cùng bố mẹ.
Sau khi anh trai qua đời, ba người còn lại trong gia đình anh dường như mắc kẹt trong mùa hè rét lạnh kia.
Người sống lại giống như người chết, trước kia anh từng oán hận bố mẹ, nhưng giờ anh quyết định buông bỏ, dừng lại nơi dải Mobius quá mức đau khổ khi người anh trai qua đời. (Chú thích về dải Mobius dài quá nên mình gắn link mọi người tự đọc nếu cần nhé. https://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%B7t_Mobius)
Trên máy bay, Chu Chức Trừng hỏi anh: “Mấy năm anh đón Tết thế nào? Có đến nhà Triệu Diên Gia không?”
“Em thật sự muốn nghe sao?”
“Không thể nghe à?”
“Anh sợ em cảm thấy anh quá đáng thương.” Khi anh nói lời này thì vẫn mỉm cười.
Nhưng chỉ một câu này, thực ra Chu Chức Trừng có thể đoán được anh muốn nói gì.
“Năm đầu tiên, anh quay về trường Luật, vốn dĩ định đến quán lẩu đó nhưng nửa đêm lái xe qua mới phát hiện người ta không mở cửa.
Sau đó anh vào trường, nhìn từng thứ, nhớ em…”
Nhưng rõ ràng trước khi quen biết cô, anh cũng từng học trong trường 4 năm, thế nhưng lại không nhớ bất kỳ điều gì trong trường mà không liên quan đến cô.
“Năm thứ hai, anh đến huyện Nam Nhật, không có mặt mũi đi tìm em, cuộc sống anh tồi tệ, ngoài công việc thì chỉ có đi gặp bác sĩ.
Nhưng anh nhìn thấy ôn Chu, ông khỏe mạnh, kết quả kiểm tra cũng rất tốt.
Đêm giao thừa đó anh rất vui, xem như đi du lịch một mình, anh ngồi bên bờ biển nghe sóng biển cả đêm.
Ở đó có rất nhiều người đến du lịch, có đốt lửa trại, có nhảy múa, trước kia bác sĩ tâm lý đã mô phỏng cho anh nghe tiếng sóng biển nhiều lần.”
Hóa ra tiếng sóng biển thực sự có thể chữa lành trái tim con người.
“Năm thứ ba em đưa ôn mệ đi thăm người thân ở Châu Âu.
Anh nhìn thấy video em đắp người tuyết trên vòng bạn bè của luật sư Hạ.
Anh cũng đắp người tuyết trong sân ở Bắc thành, giống như em.”
Anh ấu trĩ nghĩ, cho dù cách xa vạn dặm họ vẫn có thể làm cùng một việc.
…
Chu Chức Trừng sờ mặt anh, không nhịn được phá hỏng bầu không khí: “Anh đang tự mình cảm động à?”
Cô không biết những việc anh đã làm, cũng không có bất kỳ cảm giác liên quan, phản ứng lớn nhất là rung động đầu tim.
Giang Hướng Hoài cười khẽ, không phủ nhận đây là anh tự mình cảm động, nhưng chỉ có vậy anh mới có thể thoải mái một chút.
Thời gian cô rời khỏi anh, anh phải làm việc gì đó, kiếm nhiều tiền hơn, hoàn toàn độc lập với nhà họ Giang, sớm hoàn thành ước mơ của anh trai, chờ sức khỏe ôn Chu ngày càng tốt hơn… Anh muốn tránh xa những tổn thương cha mẹ gây ra, không thể làm tổn thương người anh thương yêu.
Chu Chức Trừng dựa đầu lên tay anh, cảm giác run run nơi đầu tim lan ra cả tim, lấp đầy trái tim vốn mềm yếu của cô.
Anh là người đàn ông cô đã thích từ thời niên thiếu, đủ tốt, đủ chân thành mà không cần ‘ánh mắt người yêu’ cộng vào.
Cô nói: “Anh biết không, em nghe anh nói những điều này, cảm xúc gì lớn nhất không?”
Giang Hướng Hoài vô cùng hiểu cô, nhưng trong mắt anh luôn có lăng kính tình yêu, sự bao dung của anh dành cho cô là vô hạn.
Anh cười: “Có phải em thấy hả giận không? Vì mấy năm đó đau khổ không phải chỉ có mình em, người khởi xướng là anh còn đau khổ hơn cả em.”
“Ừ, nhưng anh tự làm tự chịu.” Cô cười, thành thật, đáng yêu, “Mối quan hệ này, đau khổ lẫn tình yêu chúng ta phải cùng chia sẻ.
Em không chỉ hy sinh một mình, vậy quá khổ sở.”
“Vậy sau này chỉ mình anh chịu khổ thôi.” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên đấy.
Cô nghĩ đến điều gì, ngước lên, hơi phiền muộn nhìn anh: “Nhưng mà đau đớn lúc mang thai sinh con, anh không thể gánh giùm em.”
Giang Hướng Hoài im lặng, lòng trầm xuống.
Đúng thật là vậy, trên đời này không ai có thể đồng cảm nỗi đau thể xác, tinh thần của người phụ nữ khi mang thai sinh con.
Người chồng là người ngoài cuộc đứng nhìn làm sao có thể cảm nhận rõ ràng được.
Hơn nữa khi mang thai, công việc Trừng Trừng sẽ bị ảnh hưởng, sức khỏe giảm sút, công việc bận rộn, cô còn phải học làm mẹ…
Người xưa thường nói, là phụ nữ thì phải trải qua việc này, nhưng cũng không hẳn, họ có thể lựa chọn không làm cha mẹ.
Giang Hướng Hoài quyết định: “Chúng ta không cần sinh con.”
Chu Chức Trừng trừng anh: “Nhưng mà em muốn có cô con gái đáng yêu.”
“… Vậy chúng ta sinh một đứa.”
“Anh sẽ cho con uống sữa, thay tã, thức dậy chăm con ban đêm chứ?”
Giang Hướng Hoài cười khẽ, trịnh trọng: “Trừng Trừng, em chịu trách nhiệm sinh con ra, còn lại anh chịu trách nhiệm toàn bộ.”
Anh sẽ học cách trở thành người cha tốt, tốt hơn cả ôn Chu, ba Chu, con gái họ cũng hạnh phúc hơn Trừng Trừng khi còn bé.
*
Giang Hướng Hoài đưa Chu Chức Trừng về nhà gặp bố mẹ anh.
Con dao thời gian không chỉ mài mòn Giang Hướng Hoài mà còn cả mẹ anh.
Từ lâu bà đã dần chấp nhận sự thật đứa con trai lớn ưu tú của mình đã không còn, nhưng bà cũng ý thức được, đứa con trai thứ hai cũng không giữ được.
Bà hận bản thân mình, cũng hận Giang Hằng.
Người ngoài nhìn vào thấy tình cảm vợ chồng họ luôn tốt đẹp, nhưng không ai biết, sau khi Giang Hướng Thanh qua đời, Giang Hằng mới về nhà.
Ngày Hướng Thanh xảy ra chuyện, Giang Hằng ở bên người phụ nữ nào thì chỉ ông ta biết.
Bà biết mình bị bệnh, áy náy và hối hận với Hướng Thanh, chán ghét bản thân và Giang Hằng, cuối cùng đều chuyển đến trên người Giang Hướng Hoài.
Họ bức bách anh đi theo con đường Hướng Thanh chưa đi hết, giống như chỉ có vậy, họ mới giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Thậm chí bà từng tự nói với mình, vốn dĩ là vậy, những người giám định tai nạn đều nói, Hướng Thanh vì bảo vệ Hướng Hoài mới qua đời, vậy Hướng Hoài có trách nhiệm sống tiếp vì Hướng Thanh.
Bà nhìn Chu Chức Trừng trước mặt, không biểu cảm, bà không thể nào thích Chu Chức Trừng.
Cô gái này không phải mẫu người của Hướng Thanh, đây là lý do 5 năm trước bà ngăn cản hai người.
Chu Chức Trừng xuất thân từ huyện thành, cha mẹ chưa từng học đại học, ông bà nội cũng th ô tục, tổ tiên không có ai làm văn hóa, gien rất bình thường, trước kia còn tạt nước vào bà.
Nhưng bà biết mình không quản được Giang Hướng Hoài.
Hiện giờ anh đã dám từ chức không làm luật sư, thậm chí đã đăng ký kết hôn, bà có thể làm gì? Lại nổi điên đánh anh một trân, hay là tự hạ th@n phận xuống mà đến huyện thành kia gây rối một trận? Bà cố gắng kiềm chế cảm xúc gần sụp đổ của mình, bà mới uống thuốc xong.
Bà tự nhủ, Giang Hướng Hoài cũng là con trai mình, giống nhau cả.
Bà chỉ có đứa con trai này.
Giang Hằng mỉm cười, đeo kính lịch sự, đôi mắt sắc bén giấu sau thấu kính, lạnh lùng đánh giá Chu Chức Trừng.
Chu Chức Trừng tựa như không hề chú ý điều gì, cô bất kể thái độ hai người là gì, cô kết hôn với Giang Hướng Hoài, cô sẽ gọi họ: “Bố mẹ.”
Giọng Giang Hằng lạnh nhạt: “Đừng gọi như thế, chúng tôi không nhận cô là con dâu.”
“Vâng, bố.” Chu Chức Trừng cười tủm tỉm.
Giang Hằng nhíu mày: “Tôi nói đừng gọi tôi như thế.”
“Vâng ạ, bố.”
“Cô nghe không hiểu tiếng người à?”
“Dạ hiểu, bố.
Tối nay chúng ta ăn gì? Con với Hướng Hoài trên máy bay chưa ăn gì hết, hơi đói, trong nhà có dì nấu ăn sao?”
Giang Hằng giận dữ mím môi, nghe vợ mắng: “Con gái vô giáo dục.”
Chu Chức Trừng đã đi tìm dì giúp việc trong nhà, trong bếp vang lên tiếng cô nhỏ nhẹ: “Dì, món ăn Bắc thành này dì cũng biết nấu.
Nhiều năm trước con với Hướng Hoài từng ăn rồi, rất nhớ nó.”
Cô mặt dày xem nhà họ Giang như nhà mình, lấy trong bếp ra hai ly lê chưng đường phèn: “Dì cho em.”
Cô chia một ly cho Giang Hướng Hoài, cười hỏi: “Bố mẹ, hai người uống không? Uống thì con đi lấy giúp hai người một ly.”
Giang Hằng không còn gì để nói, sắc mặt tối sầm: “Đây là nhà họ Giang, cô có biết quy củ không?”
Chu Chức Trừng khiêm tốn thỉnh giáo: “Quy củ thế nào ạ? Bố.”
“Đừng gọi tôi là bố!” Giang Hằng giận muốn bốc khói đỉnh đầu.
Giang Hướng Hoài không nghe nổi nữa, mặt lạnh lùng mất kiên nhẫn.
Anh nắm tay Chu Chức Trừng đứng dậy: “Đã thế thì con và Trừng Trừng đi trước.
Trừng Trừng là vợ hợp pháp của con, hai người có thể không tôn trọng con nhưng xin hãy tôn trọng cô ấy.”
“Giang Hướng Hoài, sau này con sẽ hối hận.” Giang Hằng nghiêm mặt.
“Con chỉ biết hối hận rằng trước kia nghe lời hai người, còn mong đợi ở hai người!”
Giang Hướng Hoài sống hơn 30 năm, đây là lần đầu tiên anh nói ra lời như vậy với bố mẹ.
Bố mẹ anh sửng sốt.
“Con hơn 30 tuổi, con muốn sống cuộc đời của chính mình, không phải là tác phẩm thay thế bị hai người điều khiển.
Bỏ đi, không còn gì để nói…”
Anh đặt quà gặp mặt ba mẹ Chu đưa để lên bàn, nắm tay Chu Chức Trừng muốn rời đi.
“Con muốn đi đâu?” Giọng lãnh đạm của mẹ anh từ sau truyền tới, “Đi thăm anh con sao? Vậy ở nhà đi, ngày mai chúng ta cùng đi.”
Giang Hướng Hoài không dừng bước, Chu Chức Trừng hỏi anh: “Không xét đến cảm nghĩ của em thì anh có muốn ở lại không?”
Sự im lặng của anh đã trả lời.
Chu Chức Trừng không cảm thấy tủi thân, hai người không ở lâu với bố mẹ Giang Hướng Hoài, chỉ bị mắng qua loa, nếu da mặt dày thì vẫn có thể gọi họ là bố mẹ.
Một lúc sau, gia đình Triệu Diên Gia đến.
Triệu Diên Gia chưa bước khỏi chiếc xe thể thao màu vàng ong tuyệt đẹp của mình, giọng đã đi trước: “Dượng, dượng rộng lượng nhất thế giới, chị Trừng Trừng lần đầu đến nhà, dượng cho bao lì xì bao tiền vậy?”
Giang Hằng giận điên, một xu cũng không cho, ông cũng không thừa nhận con dâu.
Dì mặc sang trọng, đi tới cởi vòng ngọc đưa Chu Chức Trừng, ép cô nhận: “Trừng Trừng, con cầm đi.
Dĩ nhiên dì biết mình không thể so với anh rể, anh ấy ra tay hào phóng nhất, đúng không anh rể? Ôi chao, Trừng Trừng, vòng tay này của dì là thay lời cảm ơn đã chăm sóc Diên Gia.
Diên Gia rất thích con, dì cũng rất thích con.”
Dượng càng gần gũi thân thiết, đi theo sau vợ, nhét một bao lì xì to cho Chu Chức Trừng: “Trừng Trừng, đây là vợ chồng dượng tặng con món quà nhỏ gặp mặt.”
Chị với anh rể Triệu Diên Gia đi công tác chưa có thời gian sang đây.
Triệu Diên Gia đưa một cái túi ra: “Chị dâu, đây là chị em tặng chị.”
Giây sau, ba người nhà Triệu Diên Gia háo hức nhìn Giang Hằng, cười tủm tỉm, đồng thanh:
“Dượng…”
“Anh rể…”
“Quà gặp mặt của anh/dượng là gì vậy?”
Giang Hằng leo lưng cọp khó xuống, giận tức ngực, toàn thân như bốc cháy.
Nửa ngày không nói nên lời, lại sĩ diện, không thừa nhận mình keo kiệt không chuẩn bị gì, cuối cùng bị người nhà họ Triệu lừa gạt, chuyển khoản cho Chu Chức Trừng làm quà, còn phải nhận từ “bố” kia của cô.
Triệu Diên Gia không dám hỏi dì mình.
Dì cậu lại cười lạnh: “Triệu Diên Gia, sao không hỏi dì có quà gặp mặt không?”
Cậu sợ hãi che nửa mặt, đáng thương nhìn dì, “Dì, không tát nữa chứ? Vậy… vậy đánh nhẹ thôi được không?”
…
Chu Chức Trừng nhìn thấy ảnh Giang Hướng Thanh trên bia mộ.
Thật ra hai anh em khá giống nhau, nhưng lông mày và ánh mắt Giang Hướng Thanh dịu dàng hơn.
Gió mùa đông ở Bắc thành lạnh thấu xương, đến đây cũng như nhẹ nhàng hơn.
Giang Hướng Hoài cảm thấy không có cách nào giải hòa với bố mẹ, cũng không cần thiết.
Trước mặt bố mẹ, anh nói với Giang Hướng Thanh: “Anh, đây là vợ em, em dâu anh, Chu Chức Trừng, cô ấy cũng là luật sư.”
Nếu anh còn sống, anh cũng sẽ đánh giá cao cô ấy, cô ấy giống anh, có lý tưởng pháp luật, có sự ấm áp nghề nghiệp.
Cho dù bố mẹ nói em không xứng đến gặp anh, nói em có lỗi với anh, em cũng muốn nói với anh.
Anh, em phải tiến về phía trước.
…
Chu Bỉnh Trừng nghỉ sớm hơn Khương Lê một ngày, anh dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lau nhà, đổ rác, mang thức ăn về.
Sau khi anh với Khương Lê ăn xong thì xuống lầu vứt rác.
Luật sư Khương tiếp tục làm việc, anh đi tắm, mặc áo choàng tắm lên giường chờ luật sư Khương làm xong việc.
Anh hỏi Chu Chức Trừng qua điện thoại: “Ngày mai cùng về? Đêm nay hai đứa ở nhà Giang Hướng Hoài à?”
“Ở nhà dì anh ấy, hôm qua ở nhà anh ấy.”
Anh không hỏi lại.
Anh nghĩ đến gì, mở tủ đầu giường lấy bao cao su, thắp ngọn nến thơm Centifolia Rose, mọi thứ sẵn sàng.
Khương Lê bận đến hơn 12 giờ mới gửi xong phần tài liệu đấu thầu cuối cùng.
Cô tắm xong ra tới thấy Chu Bỉnh Trừng còn chưa ngủ, đang dựa đầu giường, ưỡn ngực nhìn chằm chằm cô.
Cô còn gì không hiểu?
Ánh mắt anh khi trên giường luôn như thế, tập trung, chăm chú nhìn cô như thể lột quần áo cô ra bằng mắt.
Họ từ tình d*c bắt đầu, dần nảy sinh tình yêu.
Cô luôn nghi ngờ tình yêu như thế thì kéo dài được bao lâu, khi đã thử mọi tư thế, chán ghét sự giao lưu thân thể, vậy hai người sẽ làm gì?
Nhưng Chu Bỉnh Trừng đích thân nói với cô, anh không chán, anh có thể làm đến thiên hoang địa lão.
Ngày thường hai người rất bận nhưng mỗi ngày đều liên lạc qua wechat, chia sẻ những việc thú vị.
Có thời gian gặp mặt thì vì quá mệt nên thường chỉ muốn ở nhà ngủ.
Khương Lê ngồi trên người anh, anh nhẫn nhịn chịu đựng, mặc cô lắc lư.
Anh kìm chế đến mặt đỏ bừng nhưng lại như một cậu bé ngây thơ chưa rành chuyện đời.
Anh nói: “Ướt.”
Cô không để ý đến anh, đột ngột dừng lại, không phải cô nghi ngờ anh mà gần đây cô xem quá nhiều hình ảnh bệnh lây truyền qua đường tình d*c mà lẽ ra cô không nên xem.
Cô bỗng hỏi: “Chu Bỉnh Trừng, anh không làm gì có lỗi với em chứ?” Cô muốn kiểm tra.
Chu Bỉnh Trừng giận, mắt long lanh nước, tay siết thành nắm đấm, giận dữ: “Không có! Anh rất sạch sẽ, khỏe mạnh.”.