Đêm trước hôn lễ.
Chu Chức Trừng nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, ngày mai cô sẽ rời căn phòng đã làm bạn với cô hơn 20 năm, đi đến nhà mới của cô và Giang Hướng Hoài.
Cảm xúc thương cảm cũng không nhiều, dù sao cách nhà rất gần, mỗi ngày còn về đây ăn chực cơm.
Cô nhận tin nhắn Giang Hướng Hoài: “Lo lắng không, Trừng Trừng?”
“Không lo nhưng không ngủ được.” Chu Chức Trừng dừng một lát, hỏi: “Bố mẹ anh có đến không?”
Giang Hướng Hoài: “Không biết, anh đã nói cho họ, họ không nói là có đến hay không.
Nhưng dì anh với nhà Triệu Diên Gia đã đến, ngày mai Triệu Diên Gia làm rể phụ.”
Chu Chức Trừng nghĩ ngày mai phải dậy sớm trang điểm nên quyết định ngủ một giấc để da đẹp hơn.
Kết hôn quả thực là chuyện lớn.
Từ sau Tết, nhà họ Chu đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.
Công việc của Chu Chức Trừng bận rộn, cơ bản là Giang Hướng Hoài với mệ Thái bận rộn trước sau lo liệu, chọn địa điểm, tiệc rượu, tìm công ty tổ chức hôn lễ, chọn kẹo mừng, quà kỷ niệm, phát thiệp mời.
Phong tục đám cưới ở Nam Nhật lại nhiều, còn phải chuẩn bị quà đáp lễ đặc biệt cho người đến tham dự, thậm chí việc trang trí phòng cưới cũng phải chú ý.
Chu Chức Trừng đang nghĩ ngợi, điện thoại lại rung lên, Giang Hướng Hoài gọi đến.
Anh gọi chỉ để nghe giọng cô: “Chúc ngủ ngon, bà xã.”
“Ngủ ngon, thời gian qua anh vất vả rồi.” Chu Chức Trừng hơi chột dạ, kết hôn là chuyện hai người nhưng dường như cô không liên quan lắm.
Giang Hướng Hoài cười khẽ: “Cả đời chỉ kết hôn một lần, vất vả cũng đáng.”
Đêm yên tĩnh, tiếng chó sủa nghe rất rõ, cô nghe tiếng chó sủa ngoài cửa sổ lẫn trong điện thoại, giật mình hỏi: “Anh ở đâu?”
Không đợi anh trả lời, cô đi chân trần xuống giường, chạy đến cửa sổ nhìn xuống lầu, dưới ánh đèn đường quen thuộc là bóng người vô cùng quen thuộc.
Dường như anh cảm nhận được, ngẩng lên.
Đêm nay trăng rất sáng, đèn đường vừa sửa xong, ánh đèn sáng trưng, chính vì vậy anh không thể nhìn rõ gương mặt nhỏ nhắn trên cửa sổ tầng 2, chỉ biết cô đã mở cửa sổ thò đầu ra ngoài.
Rõ ràng là khoảng cách rất xa nhưng anh dường như lại nghe thấy mùi thơm nồng nàn trên cơ thể cô sau khi tắm.
Anh… nhớ cô.
Cô hỏi anh trong điện thoại: “Giang Hướng Hoài, anh đứng dưới đó làm gì vậy?”
Giang Hướng Hoài lấy lại tinh thần, bỗng nhiên nghĩ đến gì, quay người lại, may mà anh không nhìn rõ mặt cô.
Anh đáp: “Đến buộc ruy băng đỏ lên ngọn đèn đường này, anh về khách sạn trước, đêm trước lễ cưới không được gặp mặt nhau.”
Người xưa nói, trước lễ cưới mà gặp mặt, sau này vợ chồng dễ cãi vã chia lìa.
Chu Chức Trừng bật cười: “Anh xem đèn đường là bà mai à?” Cô trêu, “Vậy anh có cho nó bao lì xì không?”
Anh lại rất nghiêm túc: “Có, treo bao lì xì 666 tệ.”
“Mai dậy thì mất tiêu.”
Anh thoải mái: “Mất thì mai anh lại bù, anh không thiếu tiền.”
Anh không dám quay lại nhìn cô, vừa đi vừa nói rất dịu dàng: “Ngày mai gặp, bà xã.”
“Ừ, mai gặp.” Khi cô định cúp máy mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ông xã.”
Vừa dứt lời, cô hài lòng nhìn bóng người ở dưới khựng lại.
Giọng Giang Hướng Hoài khàn khàn nhẫn nhịn: “Trừng Trừng, đêm mai, đêm mai anh sẽ…”
Đêm mai sẽ thế nào anh không nói.
Nhưng Chu Chức Trừng không phải thiếu nữ ngây ngô năm đó, cô chứng kiến những đương sự vì chứng minh chồng ngoại tình mà tung ra những video s3x cho luật sư xem, cũng từng xem những video vụ án liên quan tình d*c, bây giờ cho dù đương sự có bất ngờ giao bằng chứng video 18+ trước tòa thì cô vẫn có thể bình tĩnh thảo luận với thẩm phán.
Cô cười sâu xa: “Theo em biết, đêm tân hôn thường chú rể không được.”
“Vậy sao?” Anh cũng cười, “Đêm mai em sẽ biết.”
Đêm nay xác định là đêm không ngủ.
Chu Chức Trừng vừa quay lại giường, mệ Thái gõ cửa, hỏi nhỏ: “Trừng Trừng, con chưa ngủ à, sao đèn còn sáng vậy?”
Mệ Thái ôn Chu suy nghĩ miên man, không ngủ được.
Chu Chức Trừng vào phòng hai người, đèn sợi tóc sáng rực, trên giường bày đầy đồ đạc, có ảnh, có hộp, có vở, còn có những đồ đạc nhỏ liên quan đến cô…
Ôn Chu bảo Chu Chức Trừng ngồi xuống, hỏi: “Con còn nhớ mấy thứ này không?”
Mệ Thái bên cạnh nói: “Ôn con ngắm nghía chúng cả đêm, bản thân không ngủ cũng không cho mệ ngủ.
Ban đầu hơn nửa đêm rồi còn muốn điện thoại cho Giang Hướng Hoài, bảo nó tới ôn có chuyện muốn nói.
Đúng là thần kinh, chú rể người ta mệt gần chết còn đi phá rối nó.”
Ôn Chu không cãi nhau với bà, lòng ông tràn đầy cảm xúc, cầm một tấm ảnh lên, trong ảnh Chu Chức Trừng hơn 2 tuổi, mặc váy ngồi trên chiếu, uống trà bí đao, không nhìn camera.
Ông cười: “Lúc này con thích uống trà bí đao, mũm mĩm, rất ham ăn, uống một hơi không hết cốc thì không ngẩng đầu lên.
Đáng yêu lắm.
Mỗi ngày ôn ra ngoài làm việc chính là muốn kiếm tiền mua đồ uống cho Trừng Trừng nhà mình.”
Ông quay sang tìm một bức tranh được ép nhựa trong album: “Đây là bức tranh đầu tiên con tặng ôn mệ, con vẽ ở trường mẫu giáo.
Lúc đó ôn cầm đi ép nhựa nó lại, nhìn xem, bảo quản tốt chưa, trên này là ôn mệ, con với anh trai.”
“Đây là giấy khen Olympic Toán con đạt được hồi lớp 1.
Khi đó ôn biết Trừng Trừng chúng ta là thiên tài học tập.
Năm lớp 3 con lần đầu tham gia thi thiết kế logo máy tính, con được giải nhì, vượt qua mấy học sinh lớp 5 lớp 6, giáo viên thích con lắm.”
“Đây là bài văn đạt giải thành phố năm lớp 4 của con.
Con viết về ôn mệ.
Hôm đó ôn đọc mà cảm động muốn xỉu.
Mệ con không biết mấy chữ cái mà đi khoe khắp nơi, Trừng Trừng chúng ta đoạt giải viết văn.
Điều kiện chúng ta không tốt, trường học không tốt, tất cả đều do con xuất sắc.
Hôm con đi thi, con dậy từ sớm, giáo viên văn lái xe máy chở con đi mấy chục km mới đến thành phố.”
“Đây là vỏ sò con tặng quà sinh nhật cho ôn.
Con nói con với Khương Lê tìm rất lâu trên biển mới được, trên này con còn khắc chữ sinh nhật vui vẻ.”
Chu Chức Trừng cúi mắt nhìn, khẽ mỉm cười, chữ viết cô xiêu vẹo, xấu xí.
Cô cầm quyển sổ quen thuộc kia lên, từ nhỏ đến lớn là ôn đi họp phụ huynh cho cô.
Ông mang quyển sổ này theo, nghiêm túc ghi lại những đánh giá của giáo viên về cô.
“Họp phụ huynh lần đầu tiên ở lớp 1 của Trừng Trừng.
Cô giáo khen con thông minh, giống anh trai, nhưng thích nói chuyện trong lớp.”
“Trừng Trừng học lớp 7, ông Trương đưa cháu trai lên trường tư thục học, chỉ tại tôi không có bản lĩnh.
May mà Trừng Trừng rất giỏi, giáo viên nói cho dù con học cấp 2 ở huyện cũng có thể thi đậu Nhất trung trong thành phố.”
…
Mãi đến khi lên cấp 3, cô học tuột dốc, không để ôn đi họp phụ huynh.
Trước mắt mơ hồ, nước mắt cô tràn ra.
“Trừng Trừng đến học trường trọng điểm, tôi không đi họp phụ huynh cho con bé nữa.
Vì tôi già rồi, không hiểu cấp 3, cũng chưa trải việc đời, không đi thì thôi, không thể để Trừng Trừng mất mặt, để người khác biết ôn con bé chưa học tới cấp 3.”
“Học kỳ 1 lớp 10, tôi vẫn không đi họp phụ huynh.
Thành tích Trừng Trừng tụt dốc, không học cũng không sao, có thể đi làm, mở tiệm bán hàng, hay xuất ngoại kiếm tiền với ba mẹ nó.
Tôi nói với bà nhà, không được mắng Trừng Trừng.
Trong lòng ôn mệ, Trừng Trừng là đứa bé giỏi giang nhất, ngoan ngoãn nhất.”
Nước mắt cô rơi xuống quyển sổ, làm ướt giấy, chữ nhòe đi.
Thái Mai vội vàng lấy khăn cho cô lau nước mắt, miệng làu bàu: “Khóc cái gì chứ? Giờ khóc rồi lát nữa 5 giờ người ta tới trang điểm thì không làm được.”
Chu Chức Trừng hít sâu một hơi, ngẩng đầu, cố ngăn nước mắt.
Thái Mai nói tiếp: “Ôn thu dọn mấy thứ này là muốn tìm Hướng Hoài đến nói chuyện, bảo nó sau này chăm sóc con cho tốt.
Ôn mệ chăm sóc con hơn hai mươi năm, sau này phải giao đến tay Hướng Hoài.
Nhưng mà mệ nghĩ lại, tội gì chứ? Chỉ đám cưới thôi mà, sao lại giao cuộc đời con cho người khác, bất kể con bao lớn, có kết hôn hay không, con luôn là ‘a mệnh’ của ôn mệ.
Ôn mệ sẽ tiếp tục thương con, chỉ là con có thêm một người chồng thương con.
Sau này sống hạnh phúc với Hướng Hoài, hôn nhân là phải thông cảm, hỗ trợ lẫn nhau, biết chưa?”
“Dạ.” Chu Chức Trừng gật đầu.
Ôn Chu tháo mắt kính, lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Trừng Trừng, coi nè, một xu.”
Chu Chức Trừng nhìn đồng tiền cũ kỹ kia.
Thái Mai tức giận nói: “Lão Chu, ông đủ chưa? Phân của cháu gái ông cũng thơm phải không? Hồi con đi mẫu giáo, lần đầu tiên con lấy trộm một xu này muốn đi mua bánh nếp, nhưng không trộm được.
Ông ấy còn đem đồng tiền này cất hơn 20 năm như đồ gia truyền?”
“Lần đầu tiên trộm tiền thì cũng là lần đầu tiên, kỷ niệm cuộc đời con bé, hiểu không? Nói bà không hiểu mà.” Ông cụ gân cổ lên không chịu thua, “Tôi nhìn Trừng Trừng bé như vậy, lớn lên từng ngày, kết hôn, thành người lớn.”
Thái Mai: “Không sao, ông có thể đi theo làm của hồi môn, xem có ai cần lão già như ông không.”
Chu Chức Trừng nín khóc mỉm cười.
…
Một giờ sau, Chu Chức Trừng rời khỏi phòng ông bà, Chu Bỉnh Trừng, Khương Lê, ba mẹ ngồi phòng khách đợi cô.
Chu Bỉnh Trừng thấy mắt cô đỏ hoe, cố ý hỏi: “Ôn mệ cho em tiền riêng hả? Tiền không ít ha, làm em kích động khóc luôn.”
Cô trừng mắt với anh, lúc này anh mới cười, xoa đầu cô: “Em gái anh sắp lấy chồng rồi.”
Mẹ Chu nói: “Kết hôn phải vui vẻ, cho nên ngày mai mọi người không được khóc.
Hắt nước, khóc khi đám cưới là phong tục cũ.”
Nghe chữ “khóc”, những giọt nước mắt Chu Chức Trừng kìm nén từ nãy giờ vỡ òa, cô ôm Chu Bỉnh Trừng trước mặt.
Chu Bỉnh Trừng nhẹ nhàng ôm cô, cười: “Giờ em khóc, anh sợ nói xong em còn khóc thảm thiết hơn.”
“Vậy anh nói đi.” giọng Chu Chức Trừng nghẹn ngào, “Anh có gì cảm động chứ?”
“Không phải cảm động, sợ là em tức quá khóc.
Dù gì thì người nào đó tính tình đã xấu lại còn hư, trong nhà vô pháp vô thiên, bên ngoài lại hèn muốn chết.
Có biết làm anh trai Chu Chức Trừng vất vả thế nào không? Vừa lo nó bị người ta ức hiếp mà không dám nói, còn phải đem tiền tiêu vặt tiết kiệm được cho nó mua mấy quyển tiểu thuyết lãng mạn vô dụng, rồi cả kẹp tóc.
Quan tâm nhiều hơn vài câu thì bị trách móc là không có tự do, không có nhân quyền, bản thân thích đẹp còn xấu tính, hỏi mà nói xấu thì sẽ nổi giận đánh người…”
Quả nhiên Chu Chức Trừng nổi giận, đấm lên ngực Chu Bỉnh Trừng.
Chu Bỉnh Trừng bị đau: “Ngày mai em cưới thì anh còn phải cõng em ra cửa, tin ngày mai anh quăng em ngã như chó ăn cứt không.”
“Lê Lê, chị dâu…”
Khương Lê ho nhẹ một tiếng: “Chu Bỉnh Trừng.”
Chu Bỉnh Trừng lập tức an phận.
Sáng hôm sau đón dâu, Chu Chức Trừng mặc váy cưới đỏ theo phong tục.
Chu Bỉnh Trừng cõng cô ra khỏi nhà họ Chu.
Khương Lê ở bên cạnh che dù đỏ cho cô với ý nghĩa may mắn.
Cuối cùng là Giang Hướng Hoài ôm cô đưa lên xe hoa.
Hai người nắm chặt tay nhau, xung quanh là những người cô thân thuộc.
“Luật sư Chu, trăm năm hạnh phúc.”
“Trừng Trừng, phải hạnh phúc nhé.”
Mệ Thái bận rộn phát kẹo cưới cho mọi người, ôn Chu chuẩn bị rất nhiều thuốc lá để phân phát.
Ba Chu đang nghiên cứu cách phun hoa và ruy băng sao cho lãng mạn, mẹ Chu tiếp đãi khách khứa, Khương Lê sửa lại váy cưới cho Chu Chức Trừng.
Người duy nhất rơi nước mắt khi đón dâu là Triệu Diên Gia.
Bởi vì cậu chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi của anh mình, hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Đám cưới bên bờ biển.
Chu Chức Trừng thay chiếc váy cưới trắng.
Cô đứng ở đầu con đường hoa, điểm cuối là người thấp thỏm chờ đợi, người sẽ yêu cô cả đời này, chồng cô.
Hai người không mời người chủ trì hôn lễ vì sợ họ nói những lời giật gân xấu hổ, trọng trách dẫn chương trình được giao cho Triệu Diên Gia.
Theo như lời cậu thì cậu từng học dẫn chương trình, hàng năm làm MC cho chương trình văn nghệ từ thời tiểu học đến cấp 2.
Màn hình lớn trên sân khấu đang chiếu bộ phim tuyên truyền pháp luật được quay năm ngoái.
Bộ phim phóng sự này đang phát sóng, ngoài việc những luật sư cơ sở được mọi người biết đến thì huyện Nam Nhật xinh đẹp, phong tục dân gian thú vị cũng đã thu hút được nhiều khách du lịch đến thăm thú.
Thiếu gia Triệu Diên Gia còn có cả fanclub trên mạng.
Tài khoản cậu chỉ đăng hai bài giới thiệu trên weibo mà đã thu hút được hàng triệu fans.
Ai lại không thích một luật sư giàu có, đẹp trai lại còn xàm xí chứ?
Nhưng Triệu Diên Gia hoàn toàn không quan tâm, lúc này cậu đang kéo Diệp Bạch lên sân khấu hát hò.
“Hai người chiếu sáng lẫn nhau, sáng hơn sao đêm, anh vì em trèo đèo lội suối, không có ý ngắm cảnh, anh nhớ em…”
“Em nghĩ em đã dần thích anh, bởi vì em có được can đảm để yêu…”
Chu Chức Trừng không khỏi nghĩ tiền BGM cũng tiết kiệm được rồi.
(Chú thích: BGM Background Music.)
Khi Triệu Diên Gia hát “Hôm nay anh muốn cưới em…”, Chu Chức Trừng chậm rãi đi về phía Giang Hướng Hoài.
Anh nhìn cô chăm chú, trong mắt chỉ có cô, khi cô đi đến trước mặt anh thì mắt anh đã đỏ hoe.
Anh mỉm cười, kiềm chế run rẩy, đeo nhẫn kim cương cho cô.
Triệu Diên Gia đưa micro cho Giang Hướng Hoài.
Nhất thời Giang Hướng Hoài không biết nên nói gì, anh đã chuẩn bị lời phát biểu từ lâu, cũng đã ghi nhớ kỹ trong lòng, hầu kết anh trượt xuống, dưới sân khấu, mọi người đều nhìn anh, bao gồm cả bố mẹ anh.
Họ vẫn đến.
Anh hơi nghẹn ngào: “Lần đầu tiên tôi gặp vợ mình đã là mười mấy năm trước.
Khi đó em nhuộm tóc hồng, vẻ ngoài nổi loạn.
Có thể có người nói đó là cô nhóc lưu manh, nhưng tôi chỉ có một ý nghĩ, em rất đáng yêu.
Thật lâu sau đó tôi mới hiểu được, thì ra số phận khi ấy đã mách bảo, em là định mệnh đời tôi.
Nhiều người cho rằng tôi đã cứu vớt thiếu nữ nổi loạn, nhưng thật ra vẫn luôn là em cứu vớt tôi.
Vợ tôi, Chu Chức Trừng, như mọi người thấy, mọi người biết, em chân thành, dũng cảm, chuyên nghiệp, thiện lương, em có quá nhiều điều tốt đẹp.
Trước khi gặp em, tôi thường cảm thấy số phận không ưu ái mình, nhưng tôi may mắn đến mức nào mới có thể cưới em, trở thành chồng em.”
…
Tiệc rượu kéo dài đến hơn 11 giờ đêm.
Chu Chức Trừng buồn ngủ không mở nổi mắt, bây giờ cô không muốn làm gì, chỉ muốn nằm lên giường đánh một giấc.
Thế nhưng chú rể mới Giang Hướng Hoài lại tràn đầy sinh lực, thậm chí còn nhớ rõ cuộc nói chuyện đêm qua của hai người.
Vừa vào cửa anh đã chặn cô lại mà hôn, trằn trọc, m*t đầu lưỡi cô, lúng búng hỏi: “Sao? Đêm tân hôn chú rể không được?”
Chu Chức Trừng làm nũng xin tha: “Em buồn ngủ lắm.”
Giang Hướng Hoài bế cô lên, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh đưa em đi tắm.”
Nhưng mà thân thể anh không nói vậy, v@t cứng áp vào cô cọ cọ khi di chuyển.
Cô vô thức r3n rỉ, người mềm như nước.
Anh đặt cô vào bồn tắm, hơi nước mù mịt, dòng nước chậm rãi tràn lên.
Cô ôm chặt eo anh mới không trượt xuống nước, nhắm mắt, tựa vào ngực anh, mặc cho anh tắm rửa.
Anh hỏi: “Còn buồn ngủ không?”
“Còn.”
Giọng anh khàn khàn: “Buồn ngủ mà tim đập dồn dập thế à?” Tay anh bao bọc phần mềm mại đó, ung dung thong thả tẩy rửa, tay kia nâng cằm cô lên, cướp lấy hơi thở giữa môi răng cô.
Tình triều chìm nổi, tựa như con thuyền cô độc dập dềnh trong giông bão, khi bị đẩy lên cao trào, cô không còn giãy giụa, chỉ còn biết thở hổn hển.
Kết hôn được hai năm, Chu Chức Trừng sinh một cô con gái, đặt tên Chu Thành Lạc, mẹ Giang Hướng Hoài đặt tên theo Kinh thi.
Lúc Chu Chức Trừng mang thai, cô còn bận làm việc, Giang Hướng Hoài không ngăn cô mà chỉ dừng việc của mình lại đi theo cô, làm trợ lý toàn phần, lái xe đưa đón, xuống bếp nấu cơm, kiểm tra điều luật, khuân vác hồ sơ.
Giang Hướng Hoài có năng lực học tập mạnh mẽ còn điên cuồng đọc bách khoa toàn thư về phụ nữ mang thai và kiến thức nuôi dạy con cái.
Chu Chức Trừng không có nhiều cảm giác nôn nghén, vẫn ăn uống được nhưng tính tình lại trở nên kỳ quặc, luôn vô cớ giận dỗi Giang Hướng Hoài.
Thỉnh thoảng nhìn thấy mặt anh lại còn muốn nôn, bắt anh tránh đi.
Nhưng đuổi anh đi rồi thì lại buồn bực, gọi anh về.
May mà anh không bao giờ tức giận.
Sau khi con gái sinh ra, cơ bản cũng là anh chăm.
Mọi người nhìn thấy Giang Hướng Hoài đều có thể hiểu nuôi một đứa trẻ là việc khổ sở mà vĩ đại thế nào.
Trước đây cường độ làm việc cao như vậy vẫn không làm mắt anh có quầng thâm, con gái mới sinh một tháng anh đã có quầng thâm.
Đó là đã có cô phụ chăm sóc lúc ở cữ.
Sau khi Chu Thành Lạc sinh, Giang Hằng đã nhiều lần đến thăm con bé.
Lần nào cũng lặng lẽ để lại một số tiền lớn, gửi cho con bé một đống quần áo, đồ chơi.
Ông không muốn thừa nhận ông thích, nhưng ai cũng thấy niềm vui trong mắt ông.
Bạn nhỏ Chu Thành Lạc được một tuổi, thường xuyên đi theo ba tiếp khách trong quán café nổi tiếng ở huyện Nam Nhật.
Ba bé mặc sơ mi trắng, đeo tạp dề đen, pha café; bé ngồi trên ghế em bé, vui vẻ đung đưa chân, vỗ tay, cười ngọt ngào với khách đến uống café, có lúc hưng phấn muốn nhào ra khỏi ghế đi ra ngoài, cô bảo mẫu vội vàng giữ bé lại.
Lý Nhã Phương mới bê café cho khách, cúi người cười với Chu Thành Lạc: “Em vui vẻ gì vậy? Thích mấy chị ấy sao?”
Công chúa nhỏ Chu Thành Lạc không hiểu, chớp đôi mắt tròn như nho đen, cười ch ảy nước miếng.
Lý Nhã Phương tan chảy: “Đáng yêu quá, y như chị Chu vậy.”
Giang Hướng Hoài cũng cười.
Từ khi phóng sự phát ra thì anh nổi tiếng, tạo thành cơn bão trên mạng.
Lần đầu tiên anh nổi tiếng nhờ phong thái chuyên nghiệp với tư cách cộng sự của một công ty luật lớn ở thành phố, lần thứ hai nổi tiếng nhờ video đeo khẩu trang pha café, lần này anh nổi tiếng vì là người cha thương con.
Anh không hiểu lý do sao mình nổi tiếng, nhưng sự nổi tiếng này không mang đến rắc rối gì cho anh, ngược lại nhờ vậy mà sách anh xuất bản đều bán hết, còn được tái bản.
Quán café của anh, tiệm tạp hóa của mệ Thái cũng thành địa điểm tham quan nổi tiếng trên mạng.
Xem như đây là đóng góp nhỏ của anh cho huyện Nam Nhật.
Anh nhìn cô con gái mềm mại của mình, hai cha con đối diện nhau, anh nói: “Chúng ta phải học theo mẹ, biết không?”
Công chúa Chu Thành Lạc ngáp dài..