Không Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp


Tác giả: Triệu Sử Giác
Trans: Vân Anh



Sau một ngày làm việc, ba mẹ Sở trở về ăn tối. Sở Thật chính thức đem chuyện diễn đàn lần này từ đầu tới cuối kể lại. Cho ba mẹ


Sở Thu Thu ở giữa nhìn Sở Thật ánh mắt đáng thương vô cùng, nhưng anh làm như không thấy, kể cho ba mẹ Sở nghe vai trò chính của cô ta trong đó.


Bên này Sở Thu Thu lập tức lo lắng. Sở Ân bên kia từ đầu tới cuối vẻ mặt không chút biểu cảm. Kể cả khi phiếu điểm bị đem lên công khai, bị em gái mình đâm lén sau lưng một nhát.


Nghe thấy Sở Thu Thu "nhạo báng Sở Ân trên diễn đàn" ba Sở cau này: "Thu Thu sao con lại làm mấy chuyện như vậy? Tiểu Ân là chị gái con mà"


Sở Thu Thu sợ tới mức tâm tình giật bắn lên, sau đó cười nhạo hai câu, phiếu điểm cũng không phải mình đăng, chẳng lẽ ba mẹ vì cái này mà mắng cô ta


Ba Sở nói tiếp: "Con cũng là thiên kim Sở gia, bên ngoài đại diện cho mặt mũi nhà họ Sở, hiện giờ để người ngoài nhìn thấy chị em bất hòa với nhau, thì còn ra hệ thống gì nữa! "


Sở Ân liếm môi -- biết ngay họ chỉ quan tâm thể diện chứ không phải người.


Đời trước cô bị giam cầm bên cạnh Lục Chẩn, ba mẹ Sở cho rằng lấy thân phận của anh ra thì việc ở chung một chỗ không hẳn là tra tấn, thậm chí sau khi phá sản còn muốn thông qua cô chạm tới Lục thị duy trì kinh tế.


Cái gọi là ruột thịt, cũng chỉ có như vậy, từ đầu đến cuối, anh hai là người duy nhất đau lòng vì cô.


Mẹ Sở bè theo chồng: "Thu thu, những loại giao tiếp cấp thấp như diễn đàn không phải là nơi con nên tới, sau này mẹ đưa hai chị em tham gia nhiều yến tiệc hơn, làm quen với những người cùng cấp bậc với chúng ta!"


Sở Thật cau mày sâu, nhận thấy được ba mẹ không chú ý tới trọng điểm.


Sở Thu Thu đem tâm tình vừa nảy nuốt xuống bụng, mặt lộ vẻ tươi cười, chắc chắn rồi ba mẹ không thực sự muốn bắt lỗi cô ta! Bản thân mọi mặt đều vượt trội hơn Sở Ân, là niềm kiêu hãnh của Sở gia, sao mà ba mẹ có thể trách cô ta chỉ vì một câu nói trên diễn đàn?


"ba mẹ, con hiểu rồi, lần sau sẽ không thế nữa" Sở Thu Thu cúi đầu cố ý nói: "Con nhìn bảng điểm của chị có hơi sốc, nên...."


Mẹ Sở lúc này mới nghĩ tới điểm số, "hai" đứa con trong nhà, Sở Thật vừa đoạt giải nhất từ nước ngoài, Sở Thu Thu là học sinh giỏi nằm trong top 10, thành tích Sở Ân như vậy.... Dù là con gái máu mủ ruột thịt cũng không thể ném thể diện Sở gia đi"


Bà suy nghĩ nói: "Tiểu Ân, bình thường con không hiểu bài ở trường cứ tới hỏi Thu Thu, không thì ba mẹ mời gia sư về, nếu không với thành tích đó của con.... "


"Đủ rồi!!"

Sở Thật đột nhiên ngắt lời mẹ Sở.



Anh vẫn đang suy nghĩ về việc giấc mơ trên máy bay sẽ thành sự thật bao nhiêu phần trăm. Nhưng lúc này đây, nhìn cách cư xử bất công của ba mẹ có phần trùng khớp, còn có em gái nuôi mười năm cái loại bụng chứa đầy tâm cơ tự cho mình là đúng, Sở Thật bỗng nhiên ý thức được, hết thảy mọi chuyện trong giấc mơ đều thật sự xảy ra.


Anh ngước mắt lên nhìn Sở Thu Thu, gương mặt anh tuấn hiếm khi nghiêm nghị: "Giải thích nhiều như vậy có phải hay không quên xin lỗi?

Sở Thu Thu khó tin nhìn anh hai, ba mẹ không trách cô ta nữa, tại sao anh hai lại hung dữ với mình? Còn là vì đồ quê mùa Sở Ân?


Dưới cái nhìn nghiêm nghị của Sở Thật, Sở Thu Thu thì thào nói nhỏ: "em xin lỗi."



Ba Sở không đành lòng, rốt cuộc cũng là con gái nuôi dưỡng mười năm: " Tốt tốt, giờ hai chị em hòa thuận trở lại! Từ nay nhớ yêu thương, đùm bọc lẫn nhau."


Sở Thật nhìn tất cả điều này, chỉ thấy quá vô lý.


Cứ vậy mà mặc kệ kẻ hai mặt Sở Thu Thu, cảnh yên bình giả tạo được tuyên bố hàng gắn lại, là có thể trở về bình thường? Đến tột cùng có ai để ý tổn thương cô gái nhỏ phải chịu không?


Trong suốt quá trình cải nhau Sở Ân vẫn im lặng, ăn xong cô lấy khăn miệng, đứng dậy rời đi: "mọi người cứ ăn tiếp"



Cô không đáp lại lời xin lỗi của Sở Thu Thu, cũng không trả lời ba mẹ Sở


Sau khi Sở Ân rời đi, Sở Thu Thu ngay lập tức quay sang phàn nàn với ba mẹ: "Nhìn chị ấy kìa, con xin lỗi rồi, còn không thèm trả lời lại... "


Sở Thật nhướng mắt, lạnh lùng nói: "Bời vì lời xin lỗi của cô không đáng để tiểu Ân trả lời"


Sở Thu Thu sắc mặt tái nhợt, nhưng Sở Thật không thèm liếc mắt, anh đứng dậy rời đi.


------------


Sau khi Sở Ân trở về phòng không lập tức ngồi vào bàn học như bình thường. Cô hơi ngẩng đầu lên, trong đầu suy nghĩ mông lung.


"Chủ nhân, cô vẫn bị ảnh hưởng à? " hệ thống học tập nhỏ giọng hỏi.



Đúng vậy!!


Đời trước cô chết không rõ nguyên do, không ai biết mà trọng sinh trở lại, có bàn tay vàng cô không còn sợ hãi vận mệnh của mình. Nhưng rốt cuộc chẳng thay đổi được bản tính của những người này.


5 tuổi cô đi lạc, được một gia đình nông thôn nhận nuôi, trong nhà họ có đứa con trai hơn cô vài tuổi nhưng lại thiểu năng trí tuệ. Nhận Sở Ân vì muốn có con dâu nuôi từ bé, đãi ngộ cho cô đương nhiên chỉ là cơm lạnh canh nguội, thường xuyên dùng bạo lực để giáo dục.


Đời trước thời điểm Sở Ân trở lại Sở gia, cô thật sự ôm mơ mộng lớn với ba mẹ ruột, không ngờ hiện thực lại thất vọng như vậy.


Có điều hiện tại không liên quan tới cô, đời này Sở Ân sẽ làm cho mình trở nên đủ mạnh mẽ


Rời cái Sở gia sắp phá sản này, Thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Chẩn.


"cóc cóc cóc"


Cửa phòng bị ai đó gõ vang.


Sở Thật đứng bên ngoài, nhìn Sở Ân mở cửa thấp giọng hỏi: "em giận sao?"


Sở Ân mỉm cười: "Em không có... Anh hai, lúc nảy cảm ơn anh"


Sở Thật chạm tay vào đầu cô: "Anh biết phiếu điểm là Sở Thu Thu tung ra, trước đó anh hai không để ý tới hành động nhỏ của em ấy, khiến em phải chịu thiệt."


Sở Ân thấy có chút kỳ quái, tại sao anh hai bênh vực cô mà không hỏi lý do, hiện tại bản thân mới hiểu được nguyên nhân, cô lắc đầu: "Anh không cần cảm thấy có lỗi"


Sở Thật nhìn gương mặt xinh xắn hồng hào của em gái, nhớ tới cảnh tượng trong mơ,sau khi bị Lục Chẩn giam cầm, thần sắc ảm đạm, bộ dạng tái nhợt.


Tâm cảm thấy khó chịu, Lại nói, việc trên diễn đàn cũng liên quan tới Lục Chẩn, xem ra tên khốn kia vẫn ôm tâm tư bắt chuyện với tiểu Ân?


Sở Thật ngập ngừng hỏi: "Em thấy Lục Chẩn đó ra sao...?"


Trong lòng Sở Ân nhảy cẫng lên: "Lục Chẩn?"


"Đúng rồi" Sở Thật quan sát biểu hiện của Sở Ân, " à không không, ý anh là thằng nhóc đó nói gì với em?"


"Nói nhảm" Sở Ân khựng lại, sau đó ngập ngừng nói: "....Em cảm thấy cậu ta có bệnh."


Sở Thật vui mừng khôn xiết, khẳng định thêm: "Em nói rất đúng, Lục Chẩn mắc bệnh không nhẹ"



Sở Ân sống hai đời, rốt cuộc cũng tìm được người có thể cùng nói xấu Lục Chẩn, trong lòng xúc động không thôi.


"Trong trường rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, theo em thấy, hơn phân nửa đều bị mù"


"không sai, Đàn anh Cố Thu Trạch của em tốt hơn thằng nhóc đó nhiều"


"Tính tình cậu ra rất kỳ lạ, vừa nhìn là biết không có gì tốt đẹp."


"Đúng đúng, vậy nên em phải tránh xa cái loại ngu ngốc đó"


"Vâng, em biết rồi "


Hai anh em được đà nói xấu Lục Chẩn, mỗi người đều đạt được thỏa mãn tinh thần, vui vẻ chúc nhau ngủ ngon.


-----------

Hôm sau tại lớp 5


Để tránh trở thành trung tâm sân khấu, Phó Minh Huyên làm đơn xin nghỉ một tuần.


Hai tuần sau là đến kỳ thi, ngay cả khi cô ả không muốn đi học cũng phải đến trường. Phó Minh Huyên còn phải cạnh tranh thứ hạng với Sở Thu Thu nữa.


Đến khi cô ả quay lại, trong lớp không ai nhắc tới chuyện lần trước nữa, Phó Minh Huyên ở trong lớp cả buổi sáng, tìm lại cảm xúc ngày xưa, bất giác ngoảnh đầu. Cô ả nhìn thấy Sở Ân vẫn tập trung học như mọi ngày, cảm giác khó chịu trong lòng dâng trào lên.


Nếu không phải tại Sở Ân, cô ả cũng không bị Lục Chẩn mắng, nhất định sau lần đó bản thân đã để lại ấn tượng vô cùng xấu trong lòng Lục Chẩn


Nói đến Sở Ân tâm lý cũng rất vững, hiện tại toàn trường đều biết thành tích cô tệ đến mức nào. Nhưng Sở Ân vẫn như cũ mỗi ngày chăm chỉ học tập.


Phó Minh Huyên nghĩ tới điều này thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thành tích kém không đáng thương, mà chăm chỉ học tập nhưng vẫn kém mới đáng thương.


Ngoài ra còn một hoạt động trước kỳ thi, là truyền thống lâu đời của Oải Văn,

Gọi là tuần lễ tiếng anh Shakespeare


Vì hoạt động diễn ra hàng năm có nhiều đàn anh cũng tham gia, nên các nữ sinh vô cùng hào hứng. Nội dung hoạt động của tuần lễ tiếng anh là các học sinh ngồi lại với nhau. Từng người lên diễn thuyết nguyên bản đoạn kịch của Shakespeare *. Bởi vì Oải Văn là trường tư nhân cao cấp lại có bộ phận quốc tế, nên mới diễn ra hoạt động như vậy.


[*] SHAKESPEARE: tên đầy đủ là William Shakespeare, sinh năm 1564 và mất năm 1616, là nhà viết kịch và nhà thơ xuất sắc người Anh trong thời kỳ Phục hưng. Hầu hết các tác phẩm của ông là kịch thơ, các tác phẩm chính bao gồm《 King Lear》《 Hamlet 》《 Othello 》《 Romeo và Juliet 》《 thương nhân Venice 》v.v. Các tác phẩm của ông là đại diện xuất sắc của nền văn học nhân văn và chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lịch sử văn học thế giới. #Nguồn baidu


Phó Minh Huyên cầm danh sách đăng ký đến bàn của Tống Triệu Lâm, cô ả tình cờ thấy Sở Ân đang giải đề tiếng anh.


Tâm tình Phó Minh Huyên có chút kỳ lạ, tuy chuyện lần trước rất xấu hổ, nhưng việc Sở Ân bị lộ bảng điểm càng xấu hổ hơn. Cô ả tự tìm cho mình trạng thái tâm lý cân bằng.


"bạn học Sở, cậu muốn tham gia hoạt động không? Tớ nhớ tiếng anh là điểm mạnh của cậu"


66 điểm toán so với 99 điểm tiếng anh đương nhiên là điểm mạnh.


Ngay khi cô ả vừa nói xong, Hình Lan và mọi người xung quanh lập tức hợp tác tạo ra tiếng cười chế nhạo.


Sở Ân vừa làm xong bộ đề thi tiếng anh dành cho kỳ tuyển sinh đại học, Cô ước chừng điểm hiện tại của mình khoảng 145. Hệ thống thông báo "tích" xác nhận được nhận quyền hạn.


Sở Ân lúc này mới ngẩng mặt lên mình Phó Minh Huyên thản nhiên nói: "Cậu bị ngu sao?"



Nghe được câu nói quen thuộc này. Mặt Phó Minh Huyên thẹn đến đỏ.


Tống Triệu Lâm ở bên cạnh không kìm được: "Hahahahaha, tôi xin lỗi-- "

Đây không phải là câu mà Chẩn ca mắng Phó Minh Huyên sao?! Cứu tôi với Ân tỷ thật sự muốn cương a!!!!


Không chỉ riêng cậu cười mà còn vài người khác trong lớp nhịn không nổi mà phát ra tiếng "phụt".


Phó Minh Huyên quay đầu liếc nửa con mắt,Vừa quay lại, Sở Ân đã tùy ý tay cầm bút đánh dấu vào bảng đăng ký, sau đó cầm sách từ đơn ra ngoài


Học sinh ở lại trong lớp 5 nhìn theo bóng lưng Sở Ân, đột nhiên có chút sững sờ.


Có chuyện gì vậy, rõ ràng mà đồng phục chỉnh tề, miệng đeo khẩu trang trông ngoan ngoãn, nhưng thoạt nhìn lại có điểm hung dữ??


-----------


Hôm nay sân thượng không có ai, Sở Ân đứng cạnh lan can, học thuộc một trang từ vựng cấp 6.


......Cô nhớ rất rõ những gì Phó Minh Huyên nói về tuần lễ tiếng anh Shakespeare


Đời trước cô từ nông bị đem trở về, tiếng anh tuy rằng đã từng học ở trấn, nhưng so sánh với những học sinh ưu tứu được giáo dục bởi Oải Văn thì không có cửa.


Học sinh trong lớp quốc tế được công nhận có trình độ tiếng anh cao, nên phụ trách bốc thăm, Sở Thu Thu vì muốn làm xấu mặt cô, đến đoạn trích khó nhất, dùng động tác đen mà bốc trúng Sở Ân.


Cố Thu Trạch ở thời điểm đó lên kế hoạch giúp cô học thuộc lòng.


Nhưng cuốn sách bị Lục Chẩn chiếm lấy.


Hôm đó Lục Chẩn lặng lẽ đọc luôn phần diễn thuyết của cô, toàn trường nữ sinh đều nhớ kỹ tên cùng mặt của Sở Ân.


Từ lúc đó có vài người bắt đầu gọi cô là hoa khôi, cũng bắt đầu có người tìm cô gây rắc rối.


..... Tất cả mọi thứ đều nhờ ơn tên đàn ông chó đó tặng.


"Chủ nhân, cô tràn đầy sát khí a~"


Sở Ân chế nhạo: "Tôi có dao"


Hệ thống học tập: "không cần dao đầu cũng tự đem tới --"


Giọng nói thiếu niên lạnh lùng vang lên sau lưng: "..... Cậu vẫn khỏe chứ?"


Ký ức đẫm máu trong đầu cô đột nhiên khép lại. Trong tức khắc cảm giác căng thẳng tràn đầy. Sở Ân quay đầu lại.


Thiếu niên mặc sơ mi trắng, tóc đen đè nặng lông mày, nốt ruồi dưới khóe mắt hiện rõ


Sở Ân ghé vào lang cang sân thượng. Cánh tay đặc lên đó giơ hơi cao, quay đầu lại tay áo đồng phục theo động tác kéo khẩu trang tới chóp mũi.


Lục Chẩn nhìn thấy một tia tinh xảo, trong lòng đứng hình.


Sở Ân nhanh chóng đeo lại khẩu trang.


Lục Chẩn hoàn hồn trở lại, quay đầu hít một hơi sau đó quay lại nói: "Chuyện lần trước..... Tôi nên nói xin lỗi với cậu"


Sở Ân nghĩ thầm, đây lại là tác dụng của mị lực nam chính? Chứ sao mà tên đàn ông chó này cứ xuất hiện dai dẳng vậy?


Cô không muốn giao tiếp với Lục Chẩn chút nào, Sở Ân thúc giúc hệ thống học tập tải cốt truyện lên.


【Địa điểm: sân thượng của trường. Nhân vật: Lục Chẩn, Sở Ân. 】


【... Gió đầu thu nhẹ nhàng thổi vào đôi nam nữ trên sân thượng.


Sở Ân không đáp lại lời nói của Lục Chẩn.


Lục Chẩn nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: "sao phải đeo khẩu trang?


Sở Ân cúi đầu, nhưng vẫn không trả lời. Có vẻ như cô không muốn nói chuyện với anh.


Một lúc lâu sau, Lục Chẩn cau màu nói: "cậu --"】


Ngắn ngủn một đoạn đều là đối thoại, Sở Ân xem đi xem lại mấy lần, vẫn là không phát hiện nên bắt đầu từ đâu.


Làm sao để kết thúc cuộc trò chuyện của hai người??


Lục Chẩn đang nhìn sườn mặt Sở Ân.


Nếu quan sát kỹ, có thể thấy lông mày thanh tú của cô gái nhỏ hơi cay lại, dường như xấu hổ.


... Cùng anh nói một câu khó đến vậy sao?


Lục chẩn không thể nói rõ cảm giác hiện tại, anh rõ ràng có thể quay người rời đi, nhưng không thể động đậy.


Biết người trước mặt không muốn trả lời, anh vẫn hỏi lại: "Sao phải đeo khẩu trang?'


Do anh chứ ai!!!!


"chủ nhân, cô muốn sử dụng quyền hạn không?" thấy Sở Ân chậm chạp không hành động, hệ thống học tập hỏi.


Dứt câu hỏi, Sở Ân thoáng một tia cao hứng, bản thân không thể kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng cô có thể để tên đàn ông chó này kết thúc nó!!


Cô di chuyển cây bút nhẹ nhàng gạch bỏ từ "cậu -- " của Lục Chẩn.


Đổi thành "Cút"


Tay nghề điêu luyện, cô thật là một thiên tài a.


Lục Chẩn quan sát rất kỹ sự thay đổi nhỏ trong biểu tình của Sở Ân


Anh muốn hỏi, cô có ghét mình không.


Anh khẽ mở đôi môi mỏng, thời điểm vừa mở miệng, anh đột nhiên nói: "Cút"


Bầu không khí im lặng trong giây lát. Lục Chẩn sững sờ.

Lần này, Sở Ân ở phía đối diện cũng có phản ứng.


Cô giật mình lùi lại, hai tay ôm sách trong ngực: "Tôi xin lỗi! Tôi đi ngay!"


Nói xong Sở Ân quay lưng bỏ chạy.


Trên sân thượng gió lớn nổi lên.


Lục Chẩn im lặng "......"


Không phải, Tôi thật sự không muốn nói như vậy.


---------


Tác giả có chuyện muốn nói:


Nhật ký Sở Ân, ngày x, tháng x, năm x: Tên cẩu tặc Lục Chẩn kêu tôi cút


Lục Chẩn: ....... (Hùng hùng hổ hổ, rời khỏi cuộc trò chuyện)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận