Không Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp

Edit: tieumanthauuu
Tác giả: Triệu Sử Giác


Sở Ân chạy đi xa tít một khoảng vẫn còn đang cười tươi.

Dưới sự ảnh hưởng mưa dầm thấm lâu, hệ thống học tập đã bị cô đồng hóa. Trong đầu cũng cười như gà gáy.

[Cạc cạc cạc cạc cạc - chủ nhân đúng là tiểu quỷ thông minh! ]

Sở Ân chạy đến nơi an toàn, dựa người vào tường, lột bỏ khẩu trang thở gấp: "hết cách, phải vậy thôi"

Dựa vào hiểu biết của cô về Lục Chẩn, có lẽ anh sẽ không muốn gặp lại mình trong một khoảng thời gian ngắn, Dù sao cũng chính miệng Lục Chẩn kiu cô cút, đại thiếu gia có tính tự phụ cao như vậy, khẳng định sẽ không chủ động bắt chuyện thêm lần nào nữa.

Một mũi tên trúng hai con nhạn

Sở Ân thở phào một cái, đeo lại khẩu trang, vừa bước đến lớp liền hỏi hệ thống học tập: "Nhận tiện, chuyện gì xảy ra với năng lực của nam chính?"

Hệ thống học tập đáp: "năng lực của nam chính là nam chính có khả năng sửa chữa cốt truyện được tạo ra dưới hào quang nhân vật chính để phục vụ nam chính. Ở một mức độ nào đó, nó ảnh hưởng luôn tới việc tái tạo ra kịch bản mới của hệ thống,nhưng mà mức độ ưu tiên của hệ thống vẫn cao hơn. "

Sở Ân trầm ngâm suy nghĩ, vậy là, bàn tay vàng của cô không thể đối đầu với hào quang nam chính, nhưng cô có thể đi trước Lục Chẩn một bước?

Hệ thống học tập "leng keng" nói: [Có thể hiểu là như vậy á]

Sở Ân toàn thân nhẹ nhõm.

Để tránh đi lại con đường cũ tự dưng phải làm bạch nguyệt quang, chính cô có thể sử dụng quyền hạn của hệ thống để bóp méo những lần giao tiếp với Lục Chẩn, thay đổi số phận ban đầu.

Cho dù không tránh được, cô vẫn có thể phát huy toàn bộ "đầu óc" của đời này.

Cô không tin Lục Chẩn đi thích một con mọt sách nhạt nhẽo.

Tuần lễ tiếng Anh Shakespeare sắp diễn ra

Sở Ân không quá quan tâm, ngược lại với cô những học sinh trong Lớp 5 rất mong chờ.

Bọn nhóc độ tuổi này rất coi trọng các hoạt động chung, mặt dù nội dung là những bài đọc nhàm chán.

Để rửa trôi nỗi xấu hổ trước lớp, Phó Minh Huyên đã chuẩn bị rất lâu, đọc rất nhiều lần đoạn trích của Shakespeare một cách mượt mà, xúc động.

Đến ngày diễn ra hoạt động, học sinh lớp năm đến hội trường tổ chức từ rất sớm,

Vẫn như cũ không ai quan tâm Sở Ân có mặt hay không.


Trải qua nhiều trận xung đột bằng lời nói, Phó Minh Huyên trực tiếp cầm đầu trận đối địch với Sở Ân. Sau khi bảng điểm lộ, mọi người đều biết trình độ học tập của cô, lớp 5 đều cho rằng Sở Ân không xứng đáng ngồi vào lớp tinh anh của họ.

Ngay cả Tống Triệu Lâm, người tiết nào cũng ngủ như chết, còn có điểm tiếng anh cùng toán cao hơn nhiều so với Sở Ân, những học sinh quê mùa như cô sẽ hạ thấp trình độ của lớp 5 họ.

"chị Ân, tôi đi tìm Chẩn ca đây, à mà cậu biết đường tới hội trường không? " Tống Triệu Lâm một bên mặc áo khoác một bên hỏi cô.

Sở Ân gật đầu: "biết"

Cho dù biết cô cũng không đi,

Xung quanh lớp học im phăng phắc, chỉ còn mình cô ở lại làm bộ luận đề nhỏ.

Đang đắm mình trong suy nghĩ, hệ thống trong đầu thông báo "Ting" [ phát sóng nhiệm vụ học tập hôm nay ~ Hoàn thành bản dịch đoạn trích của  Shakespeare, quyền hạn nhận được 【 sửa từ đơn 】~]

"......."

Coi như xui đi.

Tài liệu chỉ được phát khi vào hội trường, nếu cô không đi đồng nghĩa không có.

Sở Ân ngăn cảng Tống Triệu Lâm đang rời đi: "Khoan đã"

Tống Triệu Lâm nhanh chóng quay người, trong lòng hưng phấn -- hiếm khi Ân tỷ bắt chuyện với cậu nha !

Tống Triệu Lâm tự cảm thấy mình rất đẹp trai, đút hai tay vào túi quần, giọng nói trầm xuống, chớp chớp mắt đầy mị lực: "sao vậy? "

Sở Ân ngưng một chút: "...... Hai cậu cùng đi à? "

Tống Triệu Lâm: "Không đi, phải xem ý Chẩn Ca nữa"

Sở Ân nhướng mày: " ừ "

Tống Triệu Lâm rời đi trong khó hiểu, không rõ cô đang vui hay không.

Chà chà, đại mỹ nhân như vậy, lại lựa chọn đeo khẩu trang?.

Còn cho người ta cảm giác mình không tồn tại. Ngay cả cảm xúc cũng chẳng rõ ràng....!

...........

Sở Ân đến hội trường, nhìn mọi người ngồi đông đủ, tâm trạng hoàn toàn suy sụp.

Tất cả đồ đạc, cách trang trí đều giống kiếp trước, Sở Ân liếc nhìn bục diễn thuyết, nhớ lại kiếp trước mình đứng trên đó bối rối, nhất thời có chút cảm khái.


Hiện tại đã khác.

Bây giờ cô là Nữu Hỗ Lộc • Sở Ân

*Cùng với Na Lạp Thị thì Nữu Hỗ Lộc thị là gia tộc được xem như xuất sinh nhiều Hoàng hậu, phi tần của nhà Thanh, với cả thảy 6 phi tần và 6 vị Hoàng hậu.

Sở Ân định tìm một hàng ghế ngồi ở sau, đột nhiên gò má bị thứ gì đó hơi cứng chạm vào. Cô quay lại nhìn thấy Cố Thu Trạch đang mỉm cười đưa cho mình lon sữa.

Đang định từ chối liền nghe Cố Thu Trạch nhỏ giọng: "Cầm đi, anh chỉ chuyển phát nhanh dùm anh hai em thôi"

Sở Ân không khỏi mỉm cười nhận lấy lon sữa.

Quan sát kỹ, thiếu nữ đôi mắt hoa đào rất đẹp, cười lên, như mặt hồ gợn sóng, long lanh xinh xắn, môi mắt trong veo như vậy rõ ràng không hợp với cách ăn mặc cổ hủ này.

Cố Thu Trạch nhìn cô không dấu diếm, cảm giác Sở Ân dường như đang che dấu bản thân, tuy nhiên xuất phát từ phép lịch sự, anh ta không hỏi không nói. Chỉ vu vơ vài câu với Sở Thật nhờ bạn tốt này truyền lại.

Học sinh trong hội trường nhìn về phía hai người.

Tần lớp 5 quá quen với bóng dáng Sở Ân, có điều ngay lúc này mấy nữ sinh vẻ mặt không kiềm chế được chua xót khi nhìn thấy Sở Ân trò chuyện với đàn anh Cố Thu Trạch.

Trong số đó có Hình Lan, cô ta thành tích rất tốt, So với Lục Chẩn được toàn trường săn đón, thì cô ta thầm thích đàn anh Thu Trạch hơn, tay Hình Lan bóp chặt cây bút, quái gở nói: "Học bá" lớp chúng ta tài thật, ai cũng làm thân được! "

Nữ sinh bên cạnh cũng giễu cợt nói:"Nhìn không ra nha? Lớn lên vẻ ngoài xấu, vậy mà thủ đoạn lại cao tay đến thế!"

"Trách sao học tập kém cỏi, trong đầu toàn nghĩ tới đàn ông!"

Sở Thu Thu ở phía xa tự nhiên cũng thấy cảnh tượng này, Cô ta còn thấy anh Thu Trạch đưa cho Sở Ân lon sữa, tâm trạng méo nó trong giây lát.

Anh hai gần đây gạt cô ta sang một bên thái độ lạnh nhạt vào cùng, tại sao giờ lại tới lượt anh Thu Trạch cũng ưu ái Sở Ân!

Sao đồ nhà quê đó có được mấy thứ này chứ?

Sở Thu Thu lòng đầy ghen tuông, cúi đầu nhìn hộp thăm đã chuẩn bị trong tay, đầu chợt lóe lên suy nghĩ.

Sở Ân không phải thích nổi bật sao? Lát nữa cho chị gái này chiếm luôn ánh đèn sân khấu~~~

Hoạt động sắp bắt đầu, cửa sau hội trường đột nhiên mở ra.

Đám đông bắt đầu xôn xao.


"Chẩn Ca!"

"Lục Chẩn thực sự tham gia vào hoạt động lần này?"

"Má ơi, may là tớ ở đây"

Nghe động tĩnh, Sở Ân cũng lười quay đầu, cô cùng Cố Thu Trạch nói một tiếng, sau đó xoay người ngồi vào trong góc.

Lục Chẩn vô tình đảo mắt qua, chân mày nhăn lại. Biểu tình anh lãnh đạm. Hai tròng mắt đen nhánh, khóe mắt thâm quầng hằng lên nốt ruồi son đỏ sống động.

Ánh mắt quét qua tới đâu, nữ sinh ở đó như ngừng hô hấp

Sở Ân căn bản không để ý anh, cầm lấy tài liệu trên bàn, bắt đầu làm nhiệm vụ dịch nghĩa.

Lục Chẩn thu hồi ánh mắt, trong lòng hiện lên một tia khó chịu.

........Anh hiếm khi nói chuyện, nhưng lần trước lở mắng người ta cút đi rồi.

Tống Triệu Lầm cũng tìm kiếm bóng dáng Sở Ân, cô ngồi quá xa còn trong góc hẻo lánh, cuối cùng nhìn theo ánh mắt Lục Chẩn mới tìm thấy người.

Cậu cẩn thận đánh giá. Cảm thấy được lúc này Lục Chẩn không cao hứng cho lắm.

Tống Triệu Lâm tò mò thấp giọng hỏi: "Chẩn Ca, cậu ghét bạn cùng bàn của tôi hả?"

Lục Chẩn hơi hơi nghiêng mặt, đỉnh mày tới mũi phác họa rõ ràng đường nét lạnh băng thanh âm lãnh đạm: "hai người ngồi cùng bàn?"

"Đúng rồi" Tống Triệu Lâm vẻ mặt ngây ngô nói:"Chắc cũng hơn một tháng"

Lục Chẩn môi mỏng khẽ mím, một lúc lâu mới hỏi lại: "hai người quan hệ tốt lắm à?"

Tống Triệu Lâm theo thói quen bắt đầu thổi phồng: "Tốt nha, không phải nói xạo chứ tôi nghĩ cậu ấy thích tôi! Hôm nay còn quan tâm xem tôi có tham gia hoạt động hay không nữa mà! "

Lục Chẩn xoa xoa đốt ngón tay, trầm mặc: ".....à "

Không biết có phải do ảo giác hay không, Tống Triệu Lâm cảm thấy Chẩn ca tâm tình còn tệ hơn.

Sự kiện bắt đầu, do học sinh năm hai lớp quốc tế chủ trì, Sở Thu Thu phụ trách bốc thăm.

Trong thùng rút thăm, thỉnh thoảng lại lôi ra vài mẫu giấy đề tên, người được bốc trúng cầm tài liệu lên diễn thuyết, hầu như học sinh ở Oái Văn đều giỏi tiếng anh, nhưng lại có một lỗ hổng là cách phát âm từ vựng.

Phó Minh Huyên vươn cổ lên giữa đám đông, Sở Thu Thu lại làm như không nhìn thấy -- Cô ta biết Phó Minh Huyên chuẩn bị rất kỹ, sao có thể để cô ả chiếm đất diễn.

Mỗi lần diễn thuyết, giáo viên tiếng anh ngồi bên dưới sẽ nhận xét, chỉ ra một số sai sót, có điều đối mặt với học sinh cả trường, bị chỉ ra lỗi sai cấp thấp như vậy, mấy người diễn thuyết không khỏi đỏ mặt.

Sở Thu Thu hài lòng với diễn biến này.
Ánh mắt cô ta quét về phía Sở Ân ở hàng ghế cuối trong góc, thấy cô cúi đầu xem điện thoại. Nụ cười trên mặt Sở Thu Thu đầy đắc thắng.

Chắc là Sở Ân không hiểu họ đang nói gì, hiện tại hẳn là đang gấp rút tra từ.

Sở Thu Thu siết chặt tờ giấy nhỏ đã chuẩn bị trong tay, tự mỉm cười.


Đợi chút sẽ có đoạn khó nhất, dài nhất, một dòng tầm bảy tám từ mới, Sở Thu Thu nhất định sẽ dùng cái tốt đẹp nhất này cho chị gái.

[Tích -- nhiệm vụ phiên dịch đoạn văn hoàn thành √, đạt được quyền hạn【 sửa từ đơn 】 Chủ nhân, bản dịch của cô rất hay a ~]

Sở Ân đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay.

Đoạn trích này có vài từ mới nên cô phải tra từ, nhưng nhìn chung thì không có gì khó đối với Sở Ân.

[Chủ nhân muốn tải kịch bản không? ]

"tải"

Cô muốn xem lần này, Sở Thu Thu có hành động gì.

Quả nhiên, em gái giả tạo này không làm cô thất vọng.

【Sở Thu Thu đưa tay vào hộp thăm giả vờ sờ soạng lúc lâu, rút ra tờ giấy nhỏ, biểu cảm phức tạp đi từ ngạc nhiên tới lo lắng hiện trên khuôn mặt, cô ta giơ tờ giấy nhỏ lớn giọng nói: "Tớ bốc trúng Sở Ân! 】

Chọn ra đoạn khó nhất, rồi làm động tác đen bốc trúng Sở Ân, để cô xấu mặt trước học sinh toàn trường -- cùng đời trước giống nhau như đúc.

Điều khác biệt là cô không còn ở thế xấu hổ nữa, cũng không để Lục Chẩn diễn thuyết dùm làm cho mình thành tình địch toàn trường.

Hệ thống học tập hỏi: [chủ nhân, cô muốn tự mình diễn thuyết hả?]

Xem qua bản dịch của Sở Ân, hệ thống biết rõ chủ nhân có thể đọc trôi chảy đoạn trích đó.

Sở Ân cong môi: "Không."

Cô di chuyển nhẹ bút dạ quang, không chút do dự, gạch bỏ 【 Sở Ân 】 đổi thành 【 chính mình 】

-- đã gọi là đạo diễn tạo ra kịch bản thì không bao giờ để tuột mất cơ hội do người khác trao tặng

Hệ thống học tập: "....... [ôm quyền] không hổ danh là chủ nhân"

Trên bục diễn thuyết, Sở Thu Thu giả vờ lấy ra tờ giấy nhỏ trong tay, sau đó mở miệng, lớn tiếng nói: "Tớ rút trúng chính mình!"

Nói xong, cô ta sững sờ hai giây, sắt mặt đột nhiên tái nhợt.

Làm sao mà tự bốc trúng mình???

-- Cô ta, cô ta, cô ta không đọc được đoạn này!

Sở Ân dựa lưng vào ghế nhìn Sở Thu Thu đang xấu hổ, cô chọc chọc vào hệ thống: "Gà con, có phục vụ ca khúc nào không?"

Hệ thống học tập  ngồi xem kịch vui hỏi: [Ca khúc nào á?]

Sở Ân cười tới gian xảo

Nhấp vào một bài hát -- Vô địch là ~~ biết bao ~ cô quạnh ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận