Không Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp

Edit: tieumanthauuu

Tác giả: Triệu Sử Giác



Bước ra khỏi phòng thi, Sở Ân gặp Sở Thu Thu và nhóm bạn thân cô ta ở cổng trường.


Chỉ vừa mới đánh chuông thu bài, học sinh có mặt ở sân lúc này đều là những người đã nộp bài trước. Hoặc là học bá làm bài như bay, còn không thì học tra sắp bị nghẹn chết. 


Sở Thu Thu nhìn thấy Sở Ân đương nhiên đem cô để ở sau lưng vờ như không biết. 


Bạn thân bên cạnh than thở: "Hết rồi, hết thật rồi, môn toán khó quá huhu, Thu Thu cậu làm được bài không?" 


Sở Thu Thu liếc nhìn Sở Ân cười: "Tớ thấy cũng đâu có gì?  không tới nổi là khó."


Bạn thân vẻ mặt hâm mộ: "cậu lợi hại quá! Thu Thu!, cái câu cuối cùng cậu làm được không? "


Sở Thu Thu dựng tóc gáy nói đầy ẩn ý: "tớ tính x tương đương với 3√1/4"


*căn bậc 3 của 1 phần 4


"Ôi thần linh ơi, cậu tính ra thật á!!"


"nói không chừng lần này môn toán Thu Thu thi trên 140 điểm đó nha, có khi còn được điểm tối đa luôn"


Sở Ân mặt không cảm xúc đi lướt qua đám người kia. 


.....3√1/4 là cái quỷ gì?


X = 1 được chưa?


Sau khi trở về, ba mẹ Sở vừa vặn cũng ở nhà, biết được hai cô con gái đang thi giữa kỳ, biểu hiện của họ rất coi trọng việc này. 


Mẹ sở quan tâm hỏi: "hôm nay thi sao rồi? Thu Thu có giữ được hạng không?"


Sở Thu Thu làm nũng: " Mẹ, con mấy ngày nay thức tới 12 giờ ôn bài, nỗ lực lần này chắc chắn sẽ được đền đáp"


Ba Sở hài lòng nói: "Trời đãi người siêng năng, không hổ là con gái Sở gia"


Mặc dù luôn rõ Thu Thu là con gái nuôi, nhưng đứa nhỏ này rất ngay thẳng, điều này chứng tỏ nhận định ban đầu của họ là đúng.


Sở Ân dửng dưng nhìn cảnh phụ từ tử hiếu*, Sở Thật bên cạnh khẽ nhíu mày. 


*Thành ngữ [父慈子孝] : Cha nhân từ, con hiếu thảo. 


Khen xong con gái nuôi, Ba mẹ Sở mới nhìn lại con ruột, hai người có chút xấu hổ, thứ nhất tới bây giờ họ vẫn chưa thân thuộc với Sở Ân, thứ hai là điểm của Sở Ân thật sự rất kém. 


Ba Sở hỏi một cách lịch sự: "Tiểu Ân thấy thế nào?, đề của Oái Văn có khó hơn trước kia nhiều không?"



Sở Ân nuốt thức ăn trong miệng xuống, khách quan nói: "Không tới nỗi nào"


Cô dù gì trình độ cũng ở bậc đại học, còn từng du học, năm đó Lục Chẩn bắt cô cùng mình học mấy kiến thức khó hơn cao trung nhiều. Kỳ thi này chỉ mới là giữa kỳ năm hai cao trung, đối với Sở Ân không mấy khó khăn.


Mẹ Sở nói: "Chỉ mong là con đủ điểm qua môn, đợi thi xong, trong nhà sẽ đăng ký ít lớp phụ đạo cho con. "


Sở Ân gật đầu: "Theo ý mẹ đi"


Sở Thu Thu nghe xong, đuôi lông mày nhướng lên rõ cao, yêu cầu của ba mẹ dành cho hai người đều khác nhau, họ đối xử tốt với mình hơn chị gái học tra! 


Rõ ràng ba mẹ đặt kỳ vọng vào cô ta cao hơn. 


Buổi tối, rốt cuộc Sở Ân cũng học lại ba môn trọng điểm Lịch Sử, Địa Lý, Chính Trị mà mà mình đã biên soạn, Cô không lo môn tiếng anh, bởi bản thân đã có nền tảng vững chắc, ngày thường cũng không có sai sót, miễn là lúc thi cẩn thận hơn là được. 


Tắm rửa xong Sở Ân chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng bị ai đó nhẹ nhàng gõ. 


Vừa mở cửa, anh hai đã đứng bên ngoài: "Chưa ngủ à? "


Sở Ân gật đầu: "Em đi ngủ ngay"


Sở Thật sờ sờ đầu cô: "đừng để chuyện thi cử trong lòng, dù em làm bài ra sao cũng tốt rồi. "


Mặc dù anh hai khiến cô rất ấm lòng, nhưng mà ngay cả anh cũng nghĩ cô không làm bài tốt, Sở Ân có điểm dỡ khóc dỡ cười: "Vâng, em sẽ cố hết sức"


Sở Thật mỉm cười: "Đừng sợ, ngày mai anh hai tìm học thần cho em hít âu khí*"


*Thuật ngữ mạng |欧气| âu khí: tức là khí của Châu Âu, dùng để chỉ sự may mắn hoặc tài lộc. Cũng giống với vận khí vậy á. 


Hôm sau, ở ngoài phòng thi Sở Ân nhìn thấy Cố Thu Trạch, cô lúc này chỉ cảm thấy bất lực. 


Dường như vài chuyện dù qua hai kiếp vẫn đi theo lối mòn cũ, đời trước anh hai muốn cô tiếp xúc nhiều với Cố Thu Trạch, đời này vẫn vậy. 


Đàn anh dựa vào tường, vẻ đẹp trai sáng chói khiến mấy nữ sinh đi qua đều đỏ mặt.


Sở Ân dừng trước mặt anh ta, Cố Thu Trạch nâng đầu ngón tay không chút lực búng vào trán cô: "truyền vận may"


Sở Ân dựng một tay trước người hơi cúi đầu: "...Đa tạ thí chủ"


Cố Thu Trạch ngẩn ra, sau đó bị cô chọc cười


"Lúc thi cố lên"


“Được.”


Sở Ân mang balo trên lưng, xoay người ở góc cua, may mắn vừa hít đổ hết xuống đất.


-- Lục Chẩn đứng trước cửa phòng thi, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía này. 



...tên đàn ông chó đó tâm trạng không tốt? 


Sở Ân nghĩ tới mấy chuyện hôm qua cô làm với anh, bất giác chột dạ, nhưng giây tiếp theo lại thấy đúng lý, hợp tình -- không làm cho anh ta cảm nhận thế giới của người mù là may rồi, Lục Chẩn còn dám nhìn chằm chằm vào cô! 


Sở Ân cụp mắt xuống, vờ như không nhìn thấy, cúi đầu bước vào lớp.


Lục Chẩn quả thực nực cười.


Sợ anh? 


Cùng với người khác vừa nói vừa cười, nhìn đến anh thì coi như không thấy.


Lục thiếu gia già đầu như vậy, đây là lần đầu tiên không được người khác hoan nghênh.


Còn là mọt sách ngu ngốc.


"Sở Ân"


Lục Chẩn lần đầu tiên gọi tên cô. 


Sở Ân dừng bước, màng nhĩ cô ngứa ngáy theo kiểu sinh lý. 


"Hôm nay tớ không vào thi, cậu làm bài cho tốt" Lục Chẩn rũ mắt nhìn cô, giọng nói thiếu niên hạ xuống: "Tớ..... Không có ác ý với cậu."

Sở Ân rốt cục nhướng mắt lên


Đôi ngươi như dạ minh châu ẩm ướt trong veo, hàng mi mảnh mai đặt trên đôi mắt, có một loại vẻ đẹp mơ hồ mềm mại. 


Đây là lần đầu tiên cô bình thản đưa mắt nhìn anh, không trốn cũng không tránh.


Lục Chẩn theo bản năng ngưng hô hấp. 


Sau vài giây, anh chậm rãi thở ra, xoay người rời đi: “Tớ đi đây.”


Lúc đi, trái tim thiếu niên đập loạn xạ. Anh sải bước giống như có chút hốt hoảng


 Nhưng lại không thể giải thích được.


Sở Ân không hiểu gì, thu hồi tầm mắt. 


Cô nói với hệ thống học tập: "Cậu nhìn xem mắt tôi có viết gì à?"


"Có gì đâu? "



Mắt trái viết "tôi", mắt phải viết "có".


-- đàn ông chó không có ác ý, nhưng tôi có :)


-------


Hôm nay là ngày thi cuối, kết thúc rất suôn sẻ


Cả ba môn tự do và khoa học  đều hết thảy nằm trong phạm vi của Sở Ân, tiếng anh với cô tương đối đơn giản, Sở Ân còn làm bài trong vui sướng. 



Kế tiếp Oái Văn cho học sinh nghỉ xả hơi cuối tuần, thứ hai bắt đầu học lại. Học sinh háo hức xem điểm. 


Mọi người trong lớp 5 đều rất căng thẳng, cứ hễ hết tiết là nhao nhao đổ xô đến phòng giáo viên hỏi điểm số hoặc xếp hạng mấy.


Tiếc là hiệu suất của Oái Văn không cao, cả buổi sáng điểm cũng chưa thấy, lớp 5 đều gấp đến độ không chuyên tâm học tập. Mặc dù Sở Ân cũng rất mong đợi điểm số, nhưng cô so với bọn họ bình tĩnh hơn nhiều.


Tiết đầu tiên buổi chiều là tiếng anh, ai cũng biết môn này là bộ máy nhanh nhất, khi giáo viên bước vào lớp, vài nam sinh lên tiếng. 


"cô ơi, cô cho tụi em biết điểm đi! "


Giáo viên tiếng anh nhìn khắp lớp vẽ mặt hồng hào, cầm xấp bài thi cười nói: "Học trước cái đã!"


Nhìn bộ dạng này, xem ra môn tiếng anh lớp 5 làm bài không tồi. 


Hình Lan chọc chọc Phó Minh Huyên làm mặt quỷ: "Huyên Huyên, tớ nghĩ cậu chắc chắn đứng nhất môn này."


Huyên Huyên là người giỏi tiếng anh nhất trong lớp, lần nào làm bài cũng hơn một trăm bốn trở lên. 


Phó Minh Huyên mím môi, cô ta ước tính điểm lần này của mình rất tốt, hẳn là kỳ thi lần này vượt qua Sở Thu Thu.


Giáo viên giảng đề, mỗi câu đều đưa ra đáp án chính xác, học sinh lớp 5 hoặc hò reo, hoặc than vãn. 


Thảm nhất là Tống Triệu Lâm bên cạnh, gần như là tê tâm liệt phế. *


*hán ngữ |撕心裂肺| tê tâm liệt phế: Đau lòng (đau xé ruột gan) 


Cả thể xác lẫn tinh thần cậu đều bị giáng một đòn mạnh, nhịn không được quay đầu nhìn -- Sở Ân một tay chống má, tay kia xoay xoay bút đỏ, trên mặt giấy trắng tinh không dấu vết viết mực. 


Hiểu luôn. 


Sai quá nên lười sửa.


Cậu cũng y chan vậy huhu TAT.


Tiết học qua đi, tất cả đề đều sửa xong hết. 

Sở Ân cuối cùng cũng đặt bút trên tay xuống.


Tốt rồi. 


Bây giờ đại khái có thể ước lượng điểm, lớp năm náo nhiệt lên, tất cả đều không hẹn mà nhìn Phó Minh Huyên người giỏi tiếng anh nhất, hỏi: "Huyên Huyên, thế nào thế nào?"


Phó Minh Huyên lật tờ giấy ra, ánh mắt đắc thắng: "Một câu nghe, một câu đọc."


Không ai trong lớp làm đúng hai câu hỏi này, bài nghe đó cách phát âm như người bản địa, không phải là người gốc nước ngoài căn bản không hiểu, còn câu đọc thì rất ít từ ngữ phổ biến, quả thật năm hai cao trung chưa từng học. 


-- trừ cái này ra, cô ta căn bản đều đúng hết rồi! 


"đ*, tuyệt thật! "


"Huyên Huyên, cậu quả thật là đại thần nha.


"Vậy là cậu đứng nhất luôn hả?! "


Phó Minh Huyên đích thực làm bài rất tốt, cô ta mỉm cười, thời điểm quay đầu lại nói chuyện với người khác vừa vặn thấy Sở Ân đang cúi đầu, mặt bị tóc mái và khẩu trang che lại, giống như mọi khi không hề có cảm giác tồn tại.


Đồ quê mùa kia chắc cũng nghe thấy đi? Hiện tại Sở Ân nên tự biết bản thân khác xa tầng lớp tinh anh bọn họ.


Nhắc mới nhớ, ngày đầu tiên đi học, Sở Thu Thu có nói là Sở Ân không hiểu tiếng anh, vậy thi lần này cô được bao nhiêu điểm? 50? Trước sau gì điểm trung bình của lớp cũng bị kéo xuống. 


Mấy nam sinh làm chuyện tốt, bắt đầu kêu to: "Cô ơi, đề cũng nói xong rồi, Cho tụi em biết thành tích với!"


Giáo viên tiếng anh mỉm cười, liếc qua góc cạnh cửa sổ. 


Kết quả lần này thực sự ngoài dự kiến của bà, Học sinh kia là người khiến bà bất ngờ nhất, bản thân từng nhìn thấy cảnh giải lao học sinh chạy đi mua trà sữa, tán gẫu với bạn bè trong lớp, nhưng cô gái nhỏ ấy vẫn ngồi tại chỗ học tập. 


Ban đầu bà nghĩ thiếu hụt cơ sở vật chất cùng nguồn lực giáo dục khiến nền tảng tiếng anh của cô yếu. Không nghĩ tới đứa nhỏ này trực tiếp tạo cho mình cái vui mừng cực lớn như vậy! 


"Đầu tiên, chúc mừng bạn học có điểm tiếng anh tốt nhất trong kỳ thi này!"


Học sinh bên dưới hỏi: "Đứng đầu môn, có phải ở lớp em không ạ? "


Cô giáo tiếng anh gật đầu: "phải! "


Mọi người tức khắc ầm ỉ lên, sôi nổi quay đầu lại nhìn Phó Minh Huyên. 


Cô ta lén cười sau lưng, thầm vui vì cô ta vượt qua Sở Thu Thu trong kỳ thi này. 


Nhưng câu tiếp theo của giáo viên đã củng cố lại toàn bộ lớp học --


"Đứng đầu danh sách của môn, là học sinh trong lớp này, cả khối duy nhất có em ấy đạt điểm tuyệt đối! "


"Cái gì?! 


Phó Minh Huyên vừa khoe cô ta chỉ sai hai câu, vậy ai đạt được điểm tuyệt đối?!


Lúc này, trong não Sở Ân vang lên một âm thanh điện tử vui vẻ.


"Tích -- xác nhận thành công thành tích đơn lẻ đầu tiên môn tiếng Anh √ đoạt hạng nhất nhiệm vụ hoàn thành 15%~! Chủ nhân, tiến đến thành công gần thêm bước nữa a! ~"


Sở Ân dựa lưng vào ghế, vẻ mặt an tĩnh


Khuôn mặt Phó Minh Huyên vô cùng cứng ngắc, có phải Khương Nghiêng không? Hay ai khác? Còn người nào trong lớp thành tích tiếng anh còn giỏi hơn cô ta? 


Ánh mắt giáo viên dạy tiếng Anh rơi thẳng vào góc cạnh cửa sổ, mang theo vẻ hưng phấn


"Đạt được điểm tuyệt đối lần này, là người của lớp chúng ta, bạn học mới chuyển trường Sở Ân! Các em vỗ tay!"

 



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận