edit: tieumanthauuu
Tác giả: Triệu Sử Giác
Sở Ân một đêm mơ đẹp.
Khi tỉnh dậy. Ánh nắng bao phủ khắp phòng ngủ, cô nằm dài trên giường. Tâm trạng vô cùng tốt.
Vui vẻ chọc chọc hệ thống "đoạn sau sao rồi?"
[Hệ thống học tập: Chào buổi sáng chủ nhân~ xin hỏi đoạn sau nào?]
Sở Ân xoa xoa tay mong đợi: "Món quà tuyệt vời hôm qua tôi tặng sao rồi? Có khiến anh ta sợ tới mức tiểu tiện mất tự chủ không? "
[Hệ thống học tập: ".....ngại quá tôi không phải loại hệ thống ác độc"]
Mặc dù bị cô chơi thành ác độc.
Sở Ân rời giường với vẻ thất vọng trên mặt.
Sau khi tắm rửa xong, cô bước ra khỏi phòng, trên người mang đồng phục giản dị của Oải Văn
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Sở Thu Thu mặc váy nhỏ xinh, thân mật kéo Sở Thật xuống cầu thang: "Anh hai, lát nữa ngồi chung xe với em đến trường nhé? Em có chuyện muốn nói với anh"
Sở Thật không hứa trước, chỉ gật đầu một cái "Ừ"
Ba mẹ Sở đang ngồi ở bàn ăn thấy cảnh tượng đó đều lộ ra tán thưởng: "Thu Thu hiểu chuyện như vậy, thật khiến người ta an tâm."
Sở Thu Thu mặt tràn đầy ý cười ngoan ngoãn, nhìn Sở Ân đang xuống lầu một cách đắc ý.
Ba mẹ vẫn thích đứa con xuất sắc như cô ta, mặc dù anh hai khiến mình mất mặt trong bữa tiệc ăn mừng, Nhưng Sở Thu Thu đã suy nghĩ lại có lẻ anh hai không thích mình dẫn quá nhiều người đến. Nếu không sao anh lại thiên vị Sở Ân mười năm không gặp?
Sở Ân không thèm đưa mắt, nhẹ nhàng đi tới bàn ăn, anh hai mở ghế ngồi bên cạnh "Qua Đây"
Cô gật đầu, yên vị bên cạnh Sở Thật.
Sở Thu Thu khẽ cong môi, chị gái quê mùa này như cái cột gỗ vậy, thậm chí còn không nói lời cảm ơn.
Ba mẹ Sở thường rất bận rộn, hiếm khi có bữa ăn chung như vậy, Ba Sở nhìn các con của mình, tràn đầy sức sống nói: "Tiểu Ân rốt cuộc đã trở về, các con đều là người Sở gia, phải giúp đỡ, che chở lẫn nhau."
Sở Ân và Sở Thật sắc mặt lãnh đạm. Chỉ có Sở Thu Thu cười ngọt ngào: "ba, Con biết rồi, Hiện tại trình độ học vấn chị gái kém xa chúng ta, không theo kịp tiến độ. Nhưng con sẽ cố gắng giúp chị ấy"
Ba mẹ Sở gật đầu nhẹ nhõm.
Sở Ân không đáp, cô không cần Sở Thu Thu giúp, cũng không công nhận đứa em gái này, khác với cô Sở Thật cau mày anh cảm thấy lời nói kia thật gay gắt.
"Tại sao phải là "nhất định" không theo kịp?" Sở Thật nói "Con hàng ngày đều thấy Tiểu Ân thức khuya học bài"
Mẹ Sở ngạc nhiên nhìn sang, "Tiểu Ân chăm chỉ vậy sao? "
Ba sở cũng dồn sự chú ý về cô
Sở Ân bình tĩnh nhấp một ngụm sữa: "vâng."
Cô học chăm chỉ không phải cho người khác nhìn thấy, hay lấy lòng họ.
Nhờ Sở Thật nói giúp, vẻ mặt ba mẹ Sở có phần khen ngợi, Sở Thu Thu không vui trong lòng, cố ý mỉm cười: "Vậy chắc điểm trước đây của chị rất cao? "
Sở Ân nhìn ra được tâm tư của cô ta, điềm đạm đáp: "Cũng được"
Cũng được??? Sở Thu Thu trong lòng mắt trợn trắng
Nghĩ tới bản điểm hôm qua mình tìm được. Dù chưa trực tiếp gửi đến nhưng cô ta cũng thấy qua ảnh chụp. Phiếu điểm Sở Ân y chan thành tích cô ta điều tra, học ở trường thị trấn bài thi không khó chút nào, điểm cao nhất là 150 mà Sở Ân chỉ làm có 69. Vậy mà cũng được???? Còn giả vờ khiêm tốn
Từ khi Sở Ân trả lời đúng câu áp trục Đề, Sở Thu Thu phát hiện ra, chị gái quê mùa muốn chứng tỏ bản thân bằng cách lớn điểm hơn cô ta!
Sở Thu Thu cười lạnh trong lòng, xem ra phải tìm thời cơ thích hợp để mọi người biết trình độ thật sự của Sở Ân
-------------
Đến trường.
Sở Ân nhìn Tống Triệu Lâm lại nhớ tới việc cậu ta gạt mình, trong mắt không khỏi hiện lên tia giận.
Cậu hoàn toàn không hiểu được ý tứ của cô, còn tưởng rằng dáng vẻ hôm nay của mình quá đẹp trai, sau bao ngày cuối cùng cũng thu hút được Sở Ân, suốt hai tiết cậu thay đổi vô số dáng ngồi
Sở Ân một bên giải đề của hệ thống, một bên buồn bực liếc nhìn Tống Triệu Lâm.
Tiếp đó cậu lập tức đổi sang tư thế mới, một tay chống cằm, nhìn bản đen nghiêm một góc bốn mươi lăm độ, tỏ vẻ mặt suy tư.
Sở Ân chắc chắn bạn cùng bàn này bị bệnh "trĩ". Thật đáng thương a!
Bên này Tống Chiêu Lâm hoàn toàn không biết trong lòng Sở Ân mình mắc căn bệnh "thầm kín", bị cô nhìn trộm hai tiết, cả người đã bay bổng như trên mây.
Sau tiết học, cậu chạy sang lớp quốc tế với tốc độ ánh sáng.
Tống Triệu Lâm thoải mái đi đến hàng ghế sau, Lục Chẩn và Đàm Khoa đang ngồi ở đấy, cậu dừng chân lại đứng cạnh họ tràn đầy tự tin nói: "Cho tôi hỏi, hôm nay các cậu thấy tôi đẹp trai không?"
Lục Chẩn nằm dài trên bàn mặc kệ cậu.
Đàm Khoa: "Cậu uống nhầm thuốc?"
Tống Triệu Lâm rũ tóc: "Mỹ Nhân ngồi cùng bàn nhìn lén tôi suốt hai tiết. Tôi nghi ngờ mình hôm nay rất đẹp trai! "
Lục Chẩn ngẩng đầu. Lộ ra gương mặt anh tuấn ngáy ngủ, dưới bọng mắt còn chút thâm đen, trông bơ phờ.
Tống Triệu Lâm chớp chớp mắt
Lục Chẩn môi mỏng thốt lên một chữ
"Cút"
Tống Triệu Lâm lập tức tuân theo mệnh lệnh.
Cậu một bên cút, một bên tự hỏi - sao hôm nay trông Chẩn ca buồn Ngủ thế? Hôm qua ngủ không ngon à?
Bên tai Lục Chẩn cuối cùng cũng yên lặng. Anh dựa vào bàn. Nhớ đến một loạt ác mộng lặp đi lặp lại đêm qua. Đến độ ra đời thật cũng muốn té tua
Tống Triệu Lâm quay lại, Sở Ân vẫn đang loay hoay giải câu hỏi nâng cao.
[Ký chủ, hôm nay vất vả rồi~ lần này cô hoàn thành được nhiệm vụ không?]
Sở Ân cắn bút, đầu óc quay cuồng.
Cô mơ hồ cảm thấy sau mỗi nhiệm vụ học tập, độ khó và quyền lợi song song nhau tăng lên, ví dụ áp trục đề cô có thể giải tương đối suôn sẻ, nhưng bài toán này nâng cao hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Sở Ân nhất thời không tìm ra biện pháp giải được đáp án, vừa vặn đây là bài giảng. Cô định hỏi giáo viên
Tống Triệu Lâm vừa trở về ngồi tựa vào ghế. Nguyên trạng bộ dáng lêu lổng. Sở Ân nghĩ nghĩ một chút, hỏi cậu: "Cậu đi đâu vậy?
Tống Triệu Lần kích động- vậy mà bạn cùng bàn bắt đầu quan tâm cậu đang làm gì!
Trước đây Sở Ân chỉ có học!
Vậy là khoảng cách hai người gần nhau một chút
Tống Triệu Lâm vô tư nói với cô: "Tôi đến lớp quốc tế. Nhưng Chẩn ca muốn ngủ nên không ở lại quá lâu liền đi về... "
Sở Ân nhận được câu trả lời, Cầm tờ giấy đứng lên chuẩn bị tìm lão sư hỏi bài.
Lục Chẩn đang trong lớp √ an toàn
Sau khi Sở Ân rời đi học sinh lớp năm nhìn theo bóng lưng cô bật cười.
Nữ sinh tên Hình Lan nói: "Tớ không nhìn lầm chứ, "học bá" lớp chúng ta tìm giáo viên hỏi đề ?"
Phó Minh Huyên và cô ta đều là học sinh đứng đầu lớp 5, cả đám đang ngồi chế nhạo hành động của Sở Ân
"đại diện môn Lan Lan, cậu đi xem cậu ta chút đi, tớ sợ câu hỏi của "học bá" dễ quá, khiến Vương tỷ nổi Giận a" Phó Minh Huyên chế nhạo
"được, để tớ xem một chút."
---------------
Sở Ân bước vào phòng toán, lễ phép cúi người chào giáo viên dạy lớp năm.
Cô mặc dù không trả lời câu hỏi trong tiết nhưng vẫn nghe giảng bài, bà ấy giảng rất dễ hiểu.
"Có chuyện gì ?"
Cô Vương như bao giáo viên khác, bà thích học bá và dùng thái độ bình thường với học tra hay học sinh không ấn tượng, Mà học sinh chuyển trường trước mặt rõ ràng thuộc vế sau, Suốt ngày chỉ cúi đầu, đeo khẩu trang, khiến người khác không biết cô trông ra sao.
Sở Ân lôi tờ giấy giải đề ra nói:
"Em muốn hỏi cô một câu"
Người phụ nữ thấy cô chủ động tìm hiểu nên kiên nhẫn nhìn: "Cái nào? "
Sở Ân chỉ vào đạo đại đề: "cái này"
Cô Vương lập tức nhận ra đây là dạng câu khó nhất trong toàn bộ tiết học, đừng nói tới học sinh mới chuyển trường này, ngay cả đám học bá đứng đầu cũng khó mà giải ra.
Bà nhìn lại lần nữa, tờ giấy trước mặt đều trống trơn chỉ có một câu hỏi, bà tức giận đến mức sôi máu- phải biết rằng thứ cô Vương ghét nhất là loại người, như rồng leo, như mèo mửa, đua đòi làm học sinh tốt
Người phụ nữ vỗ vỗ vào từ giấy: "Em không làm mấy câu trước, mà chỉ hỏi câu cuối thôi? Em đảm bảo được rằng mấy câu trước đều đúng hết không?"
Với Sở Ân ngoại trừ mục phía sau của đề cuối, là điền vào chỗ trống ra thì những câu khác với cô rất đơn giản. Nên không cần thiết phải giải nhanh, trước mắt lo làm nhiệm vụ hệ thống giao trước
Sở Ân vừa mở miệng, giọng nói phía sau ngăn cô lại: "em chào cô, oa... bạn học Sở đến trình độ này rồi sao? Em còn không biết mục sau của câu này"
Giáo viên toán thấy Hình Lan thuộc học sinh tốt sắc mặt dịu dàng đi: "Đừng học theo em ấy! "
Hình Lan cười khúc khích: "Thưa cô, em tưởng rằng bạn học Sở là học bá"
Sở Ân thu lại tờ giấy của mình, xem ra cô Vương này không thể hỏi.
Ánh mắt cô quét khắp phòng, chỉ đúng một giáo viên có mặt. Suy nghĩ lóe lên, tay cầm giấy bước tới.
"Em chào thầy, làm phiền thầy, cho em hỏi câu này được không?"
Người đàn ông lớn tuổi, hoàn toàn không biết Sở Ân hay học lực của cô, đơn giản nhận tờ giấy, trước tiên xem qua hết các bước giải đề của cô.
Ông chợt ngạc nhiên.
Nét nữa nữ sinh gọn gàng, ngăn nắp, các bước rành mạch, có thể nhận thấy được nền tảng và khả năng tư duy tốt, độ khó đại đề này vượt xa kiến thức học sinh năm hai, cách giải của cô rõ ràng áp đảo các bạn học.
Giáo viên lớn tuổi theo cách giải đề của Sở Ân tiếp tục giải thích cho cô, không may là vừa giảng được nửa buổi, chuông vào học đã reo lên.
Sở Ân mặc dù rất tiếc, nhưng cũng không làm trễ giờ lên lớp đối phương, thầy giáo thấy cô nhanh nhẹn, ứng xử khéo léo, liền gây được hảo cảm, ông cười nói "Hay lên lớp với thầy đi, thầy giải thích tiếp cho em"
Sở Ân hai mắt sáng ngời: "em cảm ơn thầy"
Bên này Hình Lan trở về lớp cười to: "Các cậu không biết đâu, "học bá" thật sự lấy câu hỏi cuối đi tìm Vương tỷ hỏi, khiến bà ấy suýt tức chết"
Phó Minh Huyên nhìn bộ móng mới, cười đầy khinh bỉ: "Học tra chính là học tra, Không tự xem lại mình có mấy điểm"
"chuyện mắc cười nhất là vừa mới bị Vương tỷ mắng, cậu ấy quay sang tìm giáo viên góc đối diện, hơn nữa còn đi theo vào tiết"
Phó Minh Huyên đang định cười, chợt nhận ra điều gì đó: " góc đối diện? Đó không phải giáo viên dạy toán lớp quốc tế à? "
" a? "
"Cái đó là ý tứ gì? Không phải muốn vào học lớp quốc tế đó chứ!"
-họ đều biết trong lớp quốc tế có ai.
Phó Minh Huyên lập tức xụ mặt, không hiểu sao cô ta lại có sự thù địch khó giải thích với đồ nhà quê, Lúc này điều đó càng mạnh mẽ.
Hình Lan nhanh chóng an ủi cô ta: " Huyên Huyên, đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao cậu ta đứng trước mặt Chẩn ca, anh ấy cũng không đưa mắt một cái!"
"Đúng vậy, làm sao có chuyện Lục Chẩn để ý cậu ta! "
-----------------
Sở Ân nhìn bản tên nhỏ -- Lớp Quốc Tế mà đau cả tim
Mệt lắm, nhưng phẫn phải tiếp tục cười.... Mà cười không nổi nữa rồi.
Giáo viên lớn tuổi quay đầu lại thân thiện nói: "Không sao đâu, em cứ vào đi, đừng sợ! "
Không nha! Cái này không sợ không được!!
Cô mím môi theo giáo viên đi vào. Mọi nơi cô đi ngang đều có cơn gió nhỏ lướt qua.
Lúc sau, thiếu niên đang nằm sấp ngồi thẳng dậy.
Lục Chẩn hít một hơi mạnh, lại ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt.
Sở Ân cùng giáo viên đứng trên bục giảng, cô bắt buộc chính mình phải tập trung nghe giải đề- vì chỉ khi hoàn thành xong nhiệm vụ, cô mới được quyền hạn thay đổi số phận mình.
"Thu Thu, chị gái cậu phải không? "
"tình huống gì đây, sao cậu ấy vào được lớp chúng ta?
Sở Thu Thu nhìn Sở Ân trên bục giảng mỉm cười
Loại tâm tư này của nữ sinh thật sự quá nhiều, lớp quốc tế bọn họ mỗi ngày đều thấy nữ sinh tới nhìn Lục Chẩn dưới nhiều loại danh nghĩa khác nhau, mọi người trong lòng đều hiểu rõ chỉ là không nói
Không ai để ý, trong góc lớp, Lục Chẩn ngồi thẳng người. Mái tóc đen hơi rối, khuôn mặt trắng, lạnh lùng khép hờ đôi mắt đen láy nhìn bóng dáng trên bục giảng.
Sở Ân như bị ngàn kim châm vào lưng, cố nén cảm xúc mà ghi nhớ cách giải, cuối cùng. Giáo viên giảng xong, cô chân thành cảm ơn sau đó nhanh nhanh chóng chóng rời đi.
Vừa đi, cô vừa hỏi hệ thống: "Bây giờ tôi mở khóa cốt truyện được chưa?"
[ Hệ thống học tập: Nhiệm vụ chỉ hoàn thành khi chủ nhân tự mình giải đề]
Sở Ân mím môi, thôi được, trước mắt rời đi càng sớm càng tốt....
Cô tăng tốc độ bước ra khỏi lớp quốc tế.
Đám học sinh trong này đều cười nhạo, hầu hết nữ sinh đều ngầm khẳng định cô đến vì Lục Chẩn, nếu không, ai lại đi hỏi giáo viên lớp khác?
Đáng tiếc Lục Chẩn không có hứng với cô.
Nhưng mà đúng lúc này, phía sau lớp học có tiếng kéo ghế xẹt qua mặt đất.
Ai đó đó mở cửa ra ngoài.
Sở Ân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, sau tai truyền tới giọng nói lãnh đạm: "Chờ chút"
Sở Ân : "....."
Tên chó Lục Chẩn lại muốn tới hại cô.
Cô muốn đi tiếp, nhưng thiếu niên chỉ vài bước là đuổi kịp.
Sở Ân không còn cách nào khác đành quay lại, mặc dù vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng trong cốt truyện tối nay cô đã nghĩ ra 80 cách lăn trì Lục Chẩn
Xin hỏi đại ca đây có chuyện gì quan trọng sao?
Lục Chẩn năm 17 tuổi đứng trước mặt cô, nhìn xuống hỏi: "cậu dùng loại nước hoa gì?
Sở Ân "........."
Câu hỏi nói khiến cô suýt nữa thốt lên: tên đàn ông chó thật biết cách làm phiền!"
-----------------