8
Ngay lúc bên ngoài phòng ồn ào hỗn độn, thái hậu tỉnh lại.
Tỉnh lại nhanh thật đấy, thái hậu quả nhiên chính là một vị kỳ nữ tử.
Ta đã nói thái hậu gừng càng già càng cay mà, trúng độc xong vừa tỉnh lại liền tràn đầy trung khí.
“Là ai, là ai muốn hại ai gia!”
Tiểu Thúy bước đến kể lại mọi chuyện một phen, lúc này thái hậu liền tức giận: “Lúc tiên đế còn tại vị đã từng nói, hậu cung không thể giữ lại kẻ vô liêm sỉ.
Hạ bảo lâm quyến rũ hoàng đế ở Ngự Hoa Viên, bây giờ còn hạ độc hại người, đày vào lãnh cung ban c.
hết đi!”
“Mẫu hậu! Tội của Miên Miên không đáng c.
hết!”
Thái hậu ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: “Hoàng đế, con thật hồ đồ! Tiện nhân như vậy con còn muốn giữ làm gì?”
Lý Viễn vẫn không đủ hiểu mẫu hậu của hắn, vị thái hậu này của chúng ta, lúc tiên đế còn sống không được sủng ái, nhưng cũng may sinh ra được một nhi tử biết tranh giành, mẫu bằng tử quý mới có ngày hôm nay.
Bình thường lúc thái hậu nhìn ta giống như nhìn thấy kẻ thù, nếu không phải vì không hợp lễ pháp, ta thậm chí còn hoài nghi rằng thái hậu muốn tự mình gả cho nhi tử, hưởng thụ tối đa quyền thế của Lý Viễn.
Bây giờ nhìn thấy Lý Viễn bảo vệ một nữ nhân như vậy, thái hậu còn có thể nhìn được sao?
Bệnh của thái hậu lập tức bộc phát, hận không thể tự mình rời khỏi giường đến bóp c.
hết Hạ Miên Miên, phòng ngừa hậu hoạn.
Nếu như lúc trước ta và Hạ Hồng Diệp chính là hai nữ nhân mà thái hậu chán ghét nhất, vậy thì bây giờ thứ hạng của Hạ Miên Miên nhất định còn cao hơn hai người chúng ta.
Lý Viễn vẫn muốn ra sức một chút cho người trong lòng, đáng tiếc thái hậu không cho hắn cơ hội, hắn bị kẹp ở giữa lão nương và ái nhân, cảm nhận kia, ai da, thật không dám nghĩ đến.
Cũng may dù sao Lý Viễn cũng đã gặp qua cảnh đời, trong nháy mắt nghĩ ra đối sách, hắn vẫn còn có thể vứt xe để bảo vệ soái.
Hải Đường nhận được ánh mắt của Lý Viễn, chỉ có thể kiên trì bước lên làm tấm bia đỡ đạn cho Hạ Miên Miên.
Ta và Hạ Hồng Diệp bây giờ đều là nhân vật bên lề, thỉnh thoảng nàng khóc nức nở hai tiếng ngồi một bên xem kịch, ta càng không có gì để xen vào, một mình thái hậu có thể gánh vác tất cả.
Đáng tiếc lại không có hạt dưa, vở kịch này còn hay hơn cả ca hát.
Ta thầm nghĩ cho dù Hải Đường có chịu tội thay, Hạ Miên Miên cũng khó để lại được cái gì tốt trong mắt thái hậu.
Ái nhân không còn, cùng lắm thì sau này Lý Viễn thâm tình khó quên tìm thêm mười thế thân, nhưng mẫu thân ruột thịt không còn, cũng không thể tìm một cái bụng để nhét vào sống lại đúng không? Phỏng chừng cuối cùng vẫn là Miên Miên cô nương phải chịu tội.
Uyên ương mệnh khổ, thật đáng thương, ha ha ha ha.
“Vâng, là nô tì ôm hận trong lòng với quý phi, nên mới hạ độc.
”
“Chuyện này đều do một mình nô tì gây ra, liên lụy đến thái hậu, tội đáng c.
hết.
”
“Bảo lâm không hề biết chuyện này!”
Lý Viễn vội vàng tiếp lời: “Nô tì lớn mật! Kéo xuống loạn côn đ.
ánh c.
hết!”
Thái hậu trừng mắt lớn tiếng nói: “Nói bậy! Một nô tì như ngươi dựa vào cái gì mà dám hạ độc?”
Hải Đường dập đầu: “Từng câu từng chữ mà nô tì nói đều là thật, chỉ vì không muốn liên lụy đến người khác.
”
“Nô tì hầu hạ quý phi nương nương nhiều năm, trong nhà vốn khó khăn, nương nương hỏi cũng không hỏi mà đã ban nô tì cho Hạ bảo lâm, ngày thường lúc nương nương mắng Hạ bảo lâm, ngay cả nô tì cũng không buông tha.
”
“Nô tì cũng là người, cũng có tình cảm, nhất thời xúc động mới làm chuyện sai trái.
”
“Nô tì tội đáng muôn c.
hết!”
Nói xong, nàng ta đập đầu vào cột, c.
hết ngay tại chỗ, m.
áu văng khắp nơi.
Thái hậu bị dọa đến mức suýt chút nữa thở không ra hơi: “Nô tì lớn mật! Tru di cửu tộc cho ai gia, ném t.
hi t.
hể cho chó ăn!”
Hạ Miên Miên bị dọa đến mức choáng váng, ngồi khóc thút tha thút thít trên mặt đất.
Mắt thấy mọi chuyện đã sắp xong, ta lau miệng, đến lượt bổn cung lên sân khấu tỏa sáng đây!
“Nếu Hải Đường đã nhận tội, chắc hẳn Hạ bảo lâm quả thật vô tội.
”
Ấn đường Lý Viễn giãn ra, ta lại nói tiếp: “Nhưng mà Hạ bảo lâm, độc dược ở trong phòng ngươi là từ đâu ra?”
Hạ Miên Miên sửng sốt, ấp úng nói: “Thần thiếp, thần thiếp ——”
“Thần thiếp cái gì mà thần thiếp, tiến cung đã lâu như vậy rồi còn không trả lời được sao?”
“Trong cung hết thảy mọi chuyện đều có cách thức, thứ độc dược này của ngươi từ đâu ra? Mặc dù ngươi vẫn chưa kịp hại người, nhưng tàng trữ thứ này nhất định là lòng lang dạ sói!”
“Bổn cung là trung cung, tuyệt đối không cho phép độc phụ như ngươi ở bên cạnh bệ hạ!”
“Bệ hạ, vậy dựa theo ý của thái hậu, đưa Hạ bảo lâm vào lãnh cung đi.
”
Ta nháy mắt với Lý Viễn, Lý Viễn lập tức hiểu được ý của ta, vào lãnh cung thì còn có thể đi ra, nhưng c.
hết rồi thì không thể sống lại được.
“Hoàng hậu nói đúng!”
Khuyên can mãi, mới ngăn được cơn thịnh nộ của thái hậu.
Tội c.
hết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, cuối cùng Hạ Miên Miên bị đ.
ánh một trận, nằm ngang tiến vào lãnh cung.
Nước mắt đau lòng của Lý Viễn quả thật sắp trào ra, ai da, đúng là ngược luyến tình thâm mà.
Ta đoán lúc này Lý Viễn nhất định đang suy nghĩ, đợi cánh chim của mình cứng cáp liền đón Hạ Miên Miên ra khỏi lãnh cung, sau đó để cho toàn bộ hậu cung chôn cùng.
“Bệ hạ, sau này thần thiếp sẽ phái thái y đến lãnh cung, người yên tâm, thần thiếp sẽ an bài tốt chuyện lãnh cung, đợi đến khi mẫu hậu hết giận rồi sẽ đi đón Hạ bảo lâm ra.
”
Lý Viễn vỗ tay ta, thở dài nói: “Tử đồng, có nàng chính là phúc khí của ta.
”
*Tử đồng (梓童): Một trong những khiêm xưng của hoàng hậu, cách xưng hô với thê tử của hoàng đế khi gọi hoàng hậu.
Ta cười lạnh từ đáy lòng, ngươi vui vẻ quá sớm rồi!
9
Thái hậu trúng độc, là chuyện lớn.
Hạ Hồng Diệp cũng bị phạt ba tháng bổng lộc vì quản thúc không nghiêm.
Lúc ta đến thăm nàng, nàng đang tràn đầy trung khí múa kiếm trong đình.
“Kiếm pháp không tệ.
”
“Đương nhiên.
”
Nàng nhướng mày cười với ta: “Lúc ta còn ở nhà, bản lĩnh của ta là giỏi nhất, phụ thân ta nói nếu ta là thân nam nhi, nhất định có thể kiến công lập nghiệp ở sa trường.
”
Nàng đặt thanh kiếm xuống, lấy khăn tay của ta để lau mồ hôi.
“Khăn tay này của ngươi rất thơm.
”
Ta mỉm cười: “Ngươi thích không? Ngày mai ta sẽ tặng ngươi một ít.
”
“Ngày nào ngươi cũng đến chỗ ta, không sợ bệ hạ biết sẽ nghi ngờ sao?”
“Cô cô ta là tiên hoàng hậu, tổ mẫu là trưởng nữ của Văn đế, luận về nhân mạch trong cung, Lý Viễn cũng không bằng ta.
”
Kiếp trước, nếu không phải ta luôn một lòng nghĩ đến nhi tử ta là trưởng tử của trung cung, sớm muộn gì cũng sẽ là thái tử, thì cũng sẽ không để cho Lý Viễn từng bước dồn ép ta đến tuyệt cảnh.
“Đường muội kia của ta, thật sự là ngu không ai bằng, kiếp trước thua loại ngu xuẩn này, tâm nguyện quả thật khó yên.
”
Ta cười lạnh: “Sao chúng ta có thể thua Hạ Miên Miên, luận về tâm cơ hay năng lực, Hạ Miên Miên có xách giày cho ta cũng không xứng.
”
Ta nhìn những khóm thu hải đường tươi tốt trong đình, bất lực thở dài một tiếng: “Chúng ta đều thua hoàng quyền.
”
Ánh mắt ta lạnh lùng: “Huynh đệ nhà ta, từ nhỏ văn chương đều không bằng ta.
Tổ phụ nói, nếu ta là nam tử, nhất định có thể đưa Tạ gia lên một tầm cao mới.
”
“Đáng tiếc ngươi và ta đều là nữ tử, chỉ có thể ở trong thâm cung hậu viện, chôn vùi tuổi hoa.
”
“Thế gian này thật bất công, nam nhi trên thế gian này có thể có mấy người mạnh hơn ta chứ? Vậy mà chúng ta vẫn cứ phải nghe bọn họ bày bố.
”
Ánh mắt Hạ Hồng Diệp khẽ động, cười khổ nói: “Đúng vậy, dựa vào cái gì?”
“Một thân vinh nhục của ta đều phải buộc ở trên người phu quân và gia tộc.
Nếu trong nhà muốn ta tiến cung, ta sẽ đi làm thiếp cho người lạ.
Nếu muốn ta lấy gia tộc làm trọng, ta sẽ vì gia tộc mà ra sức chiến đấu.
”
“Đường thúc kia của ta cái gì cũng không biết, binh thư bất thông ngũ thể bất cần, lại có thể giẫm lên t.
hi t.
hể của ta mà một bước lên mây.
”
Đúng vậy, dựa vào cái gì?
Nếu ta đã sống lại một lần nữa, cũng không nên mặc cho người khác bày bố nữa.
“Hạ Hồng Diệp, ngươi nói ngươi muốn làm tướng quân, là thật sao?”
Nàng trừng mắt nhìn ta một cái: “Đương nhiên là thật.
”
Ta nhíu mày, thấp giọng nói: “Vậy nếu ta nói, ta muốn làm hoàng đế thì sao?”
“Cái gì?!”
Hạ Hồng Diệp kinh ngạc đ.
ánh đổ chén trà, tuy rằng xung quanh không có người, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hạ thấp giọng: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
“Đạo trị quốc của Lý Viễn ở kiếp trước ta đều biết, luận về tài lực, hắn còn chưa bằng ta.
”
“Tư chất như hắn cũng có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế, ta dựa vào cái gì mà không thể chứ? Chỉ vì ta là nữ tử sao?”
Ta bình tĩnh nhìn nàng: “Ta không muốn làm giá y cho người khác nữa.
”
“Lương tài thiện dụng, năng giả cư chi*, ta lại muốn thử xem.
”
*(良才善用, 能者居之): Người có tài phải sắp xếp người đó vào một vị trí phù hợp tốt nhất, và chỉ có một người có năng lực mới có thể đảm nhận vị trí này.
Hạ Hồng Diệp khiếp sợ nhìn ta thật lâu, lẩm bẩm: “Lương tài thiện dụng, năng giả cư chi.
”
Nàng đột nhiên vỗ mạnh một cái vào bàn: “Được, nếu ngươi thật sự có thể làm hoàng đế, ta liền khoác áo giáp ra trận, đến lúc đó ngươi phải phong ta làm đại tướng quân!”
Ta nhướng mày: “Vậy ngươi phải cho ta xem thực lực mới được.
”
Nàng cố ý nói ồm ồm: “Cái gì mà Hàn Tín hay Tử Long, chẳng qua là do chưa gặp được ta thôi, bằng không tất cả đều là bại tướng dưới tay ta.
”
Sau khi trút bầu tâm sự với Hạ Hồng Diệp xong, ta hành động càng rõ ràng hơn.
Ngày hai mươi tám tháng mười, Đế Kinh có trận tuyết đầu tiên.
Thân thể của Lý Viễn xưa nay luôn khỏe mạnh, đột nhiên lại sinh bệnh.
Ta cảm thấy lúc này thật kỳ quái, cho thái y điều tra một chút, nhưng lại không có manh mối gì.
Thái hậu biết được chuyện này, đội gió đội tuyết chạy đến mắng ta một trận, đưa lão đạo mới nhất của mình đến bên người Lý Viễn.
Ta và Hạ Hồng Diệp khẽ liếc nhau, lão đạo này, chúng ta đều nhớ rõ.
Kiếp trước, cũng náo loạn y như vậy.
Lúc đó ta ngăn cản Lý Viễn, không cho hắn ăn đan dược của lão đạo, khi ấy còn bị thái hậu mắng một hồi lâu.
Kết quả là hai năm sau, thái hậu đổ bệnh nặng, mới tra ra được lão đạo này chỉ là một kẻ lừa đảo trong giang hồ, đan dược luyện được đều là đan độc.
Lúc người ta vừa uống vào chỉ cảm thấy thân thể sảng khoái, kỳ thật là giấu độc vào trong người, đợi đến lúc phát hiện thì thuốc thang đều vô dụng.
Cuối cùng lão đạo kia bị phán lăng trì xử tử, thái hậu hấp hối nửa tháng, chung quy vẫn quy tiên.
Kiếp này, ta sẽ không làm chuyện cố hết sức cũng không lấy lòng được này nữa.
Nếu mẫu tử bọn họ tình thâm như thế, vậy thì không bằng cùng nhau uống thuốc độc, cùng nhau tu tiên, sớm cùng nhau đi về cực lạc.
(Còn tiếp).