Không làm học bá

Nửa đêm mười hai giờ trên khu phố cũ, đêm khuya thanh vắng, người đi đường cực kỳ ít ỏi. Đèn đường xưa cũ với điện áp không ổn định chiếu lên mặt Chung Lâm lúc sáng lúc tối. Tiết Việt nhìn chằm chằm thiếu nữ lạnh lùng lòng dạ khó đoán ở trước mặt mình, trong đầu nảy lên một ý nghĩ không nên có...
 
Lẽ nào Chung Lâm vẫn luôn ngấp nghé sắc đẹp của anh?
 
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tiết Việt càng nghĩ càng thấy đúng. Nếu không tại sao cô lại không về nhà mà đi ra ngoài chơi cùng anh? Tại sao sau khi nghe anh nói ở một mình lại muốn cùng anh về nhà qua đêm? Tuy rằng anh không nên thân, nhưng ít nhất vẫn tự biết mình. Cả người anh toàn là khuyết điểm, nếu nói có ưu điểm gì rõ ràng có thể khiến một cô gái xinh đẹp tài năng như Chung Lâm vừa ý thì cũng chỉ có gương mặt này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiết Việt không cầm nổi lòng mà sờ lên mặt mình, cảm thán dù Chung Lâm có thông minh thì cũng chỉ là cô bé mười mấy tuổi, bị vẻ bề ngoài mê hoặc cũng là chuyện bình thường. Cũng may, tuy anh làm gì cũng bừa bãi nhưng vẫn biết giác ngộ tư tưởng, cho dù là trước khi sống lại cũng nhất định không ra tay với trẻ vị thành niên. Huống chi bây giờ đã chuẩn bị thay đổi hoàn toàn làm người lại một lần nữa, đương nhiên càng phải tuân thủ ranh giới cuối cùng của đạo đức.
 
Suy đi nghĩ lại, Tiết Việt cảm thấy so với nói quanh co lòng vòng thì chi bằng dứt khoát nói rõ ra, để Chung Lâm bỏ cái suy nghĩ không đáng tin với anh đi.
 
"Khụ, Chung Lâm..." Lúc nghĩ thì thấy đơn giản, vừa mở miệng Tiết Việt mới nhận ra nói kiểu gì cũng có chút lúng túng.
 
Nhưng Chung Lâm đã nhìn sang, anh cũng chỉ đành kiền trì nói tiếp: "Không phải cậu thích tôi đấy chứ?" Ôi mẹ ơi, không ngờ sau khi sống lại thì độ ngây thơ cũng tăng cao, nói xong lời này lại thấy hơi thẹn thùng. Anh mới nói được một nửa đã ngượng ngùng mà dời ánh mắt đi.
 
"..." Chung Lâm im lặng hai giây, giọng nói thấp hơn mấy phần: "Tiết Việt, trước đó tôi không nên bảo cậu đi khám tai mũi họng, cái cậu cần khám không phải là tai mũi họng, mà là đầu óc."
 
"Này..." Tiết Việt còn chưa kịp tổ chức ngôn ngữ xong, Chung Lâm đã giơ tay nhìn đồng hồ, ngắt lời anh: "Mười phút rồi, xe cậu gọi đâu?"
 

Tiết Việt nhìn quanh một lượt, chỉ vào chiếc xe taxi ở xa xa đang đi về phía bọn họ: "Đông A541SB, tới rồi, là chiếc này."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"... Biển số xe rất hợp với cậu*." Khóe miệng Chung Lam bỗng nhiên hơi nhếch lên.
 
*SB có nghĩa là ngu ngốc.
 
Mới đầu Tiết Việt vẫn chưa kịp phản ứng, sau khi ngồi vào trong xe mới ý thức được lại bị Chung Lâm khịa nữa rồi.
 
Cái này gọi là khịa người khác nhờ thiên phú, bị khịa nhờ tư chất bẩm sinh. Tiết Việt thiếu hụt thiên phú nhưng vẫn có chút thông minh trời cho nên không tiện chửi biển số xe ở ngay trên xe người ta, chỉ đành ngồi trên ghế lái phụ uất ức suốt dọc đường. Đến cửa nhà mới nhớ ra, đây có phải xe anh gọi đâu? Biết thế dọc đường đuổi con bé độc mồm độc miệng Chung Lâm này xuống xe có phải tốt rồi không.
 
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi thấy Chung Lâm vất vả lôi cặp sách của cô từ cốp sau ra, anh lại không nhịn được mà đi xách giúp.
 
"Cảm ơn." Lần này Chung Lâm không tranh cặp với anh nữa.
 
Đi đến cửa nhà, Tiết Việt vừa móc chìa khóa mở cửa vừa hỏi: "Cậu cũng không thích tôi, sao cứ muốn cùng tôi về nhà thế?"
 
"Tôi muốn xuống lớp thường." Chung Lâm nói ra lời khiến người ta ngạc nhiên, suýt nữa Tiết Việt đã làm chìa khóa rơi xuống đất: "Cái gì? Cậu không bị bệnh gì chứ?" Đến cùng là ai cần đi khám đầu óc đây?
 

Anh nghiêng đầu nhìn Chung Lâm, cô rũ tầm mắt xuống, mặt vẫn không có biểu cảm, không nhìn ra cô đang nghĩ gì.
 
Quả nhiên phương thức tư duy của học sinh giỏi không giống người thường, một đám người chen chúc lên đầu nhau muốn vào lớp số 1, nhưng nào biết hạng nhất của lớp số 1 lại muốn xuống lớp thường. Ở với nhau được nửa buổi tối, Tiết Việt đã từ bỏ việc phỏng đoán suy nghĩ của Chung Lâm, bèn hỏi thẳng cô: "Cậu âm mưu gì đấy? Hưởng thụ cảm giác đại thần chơi tài khoản phụ?"
 
Chung Lâm làm như không nghe thấy, chỉ vào dép lê ở chỗ huyền quan hỏi: "Đôi nào tôi có thể đi?"
 
Lại đổi chủ đề, cô dùng chiêu này đúng là mười lần như một. Có điều Tiết Việt cũng không định ép cô, lỡ như ép cô chạy mất mới gọi là phiền phức. Dù sao nhà anh cũng có đủ phòng, ít ra ở lại chỗ của anh có thể bảo đảm an toàn cho cô. Đối diện với Chung Lâm mười lăm tuổi, đột nhiên Tiết Việt nảy sinh một loại tinh thần trách nhiệm khó hiểu.
 
"Tôi lấy đôi mới cho cậu." Tiết Việt mở tủ giày ra, xách ra một đôi dép lê hoàn toàn mới từ trong ngăn tủ trên cùng nhất.
 
"Cậu lại toan tính cái gì?" Chung Lâm nhận lấy dép lê, bỗng nhiên hỏi lại.
 
Tiết Việt sững sờ, không biết vì sao cô lại nói thế.
 
"Tôi đã xem phiếu điểm nhập học, cậu đỗ vào Trường Trung học Trực thuộc không dùng tiền." Đâu chỉ không dùng tiền, thậm chí còn dựa vào thực lực của bản thân để vào lớp số 1, tuy là xếp chót.
 
"Khụ..." Tiết Việt sửng sốt một lát, còn có chuyện này? Chính anh cũng sắp quên mất rồi. Hồi tưởng lại trí nhớ đã mờ nhạt, hình như là lúc đó bị em trai và mẹ kế kích thích? Anh bảo bố tìm cho mấy gia sư trâu bò, cố gắng hơn nửa năm lớp 9, lúc thi vào cấp ba thì phát huy vượt xa bình thường, số điểm thi được cao hơn gần 100 điểm so với bình thường thi thử... Loại may mắn như chó ngáp phải ruồi thế này giờ anh nhớ lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
 

Nhưng bi kịch chính là, tất cả mọi người đều cho rằng anh có thể vào Trường Trung học Trực thuộc là nhờ tiền của bố anh, trong khi sự thật là anh thi đỗ vào nhờ chính bản thân mình. Về điểm này, Tiết Việt đã từng tức giận nhưng bây giờ nhớ lại, anh vào được Trường Trung học Trực thuộc hình như là nhờ vận may nhiều hơn. Chung Lâm hỏi như vậy, ngược lại giống như anh cố ý che giấu thực lực để làm một đứa đội sổ.
 
"Tôi không toan tính gì cả, tôi thi đỗ Trường Trung học Trực thuộc cũng là do may mắn." Tiết Việt sờ gáy và nói.
 
Chung Lâm hơi bất ngờ nhìn anh, cái tên cuồng kiêu căng này mà còn biết thế nào gọi là khiêm tốn? Hoặc là cô chưa từng hiểu rõ Tiết Việt. "May mắn cũng là một phần của thực lực." Chung Lâm thu lại ánh mắt, đặt giày đã thay ra lên tủ giày.
 
May mắn cũng là một phần của thực lực. Sao mà câu này dễ nghe thế không biết! Tiết Việt chỉ thiếu điều vỗ đùi ngay tại chỗ thôi. Ngay cả Chung Lâm đã từng thấy không ưa mà giờ cũng thấy thuận mắt hơn hẳn.
 
Năm đó sau khi thi đỗ Trường Trung học Trực thuộc cũng không thấy bố anh vui bao nhiêu, vẫn xụ mặt dạy dỗ anh không được vì một lần gặp may mà đắc chí, làm anh tức đến nỗi về phòng bèn vứt hết sách, từ đó cũng chưa từng học hành tử tế. Lần này anh tuyệt đối không ngốc như vậy nữa, đứa nào còn diss anh là đi cửa sau, anh nhất phải huênh hoang đắc ý ném lại câu này!
 
Tiết Việt đang đắc chí mà nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó: "Chung Lâm, cậu cố ý bỏ thi chẳng lẽ cũng là vì giận dỗi với người nhà?"
 
Chung Lâm liếc nhìn anh một cái, không nói chuyện, xem như ngầm thừa nhận.
 
Không ngờ là người cùng cảnh ngộ? Tiết Việt tỉnh táo lại: "Chẳng phải cậu nhất khối sao? Bố cậu còn mắng cậu?"
 
"Mắng?" Chung Lâm cười lạnh: "Trong mắt ông ấy tôi chính là không khí."
 
"Hả?"
 
"Có lẽ là luôn đứng thứ nhất nên ông ấy cảm thấy quá bình thường." Chung Lâm nói nửa thật nửa giả: "Tôi muốn biết nếu như tôi đột nhiên tụt xuống lớp thường ông ấy sẽ có phản ứng thế nào."
 

Tiết Việt đã hiểu. Chung Lâm đến thời kỳ thiếu tình thương nên nổi loạn đây mà, muốn dùng chuyện thành tích giảm mạnh để thu hút sự chú của bố cô ấy. Tuy rằng cảnh ngộ của hai người bọn họ không quá giống nhau, nhưng thiếu sự quan tâm của bố mẹ là giống nhau. Tiết Việt tỏ vẻ đồng cảm. Lại an ủi cô: "Nghĩ thoáng một chút, dù gì nhà cậu cũng chỉ có mình cậu, sự nghiệp mà bây giờ bố cậu dốc sức xây đắp sau này cũng là của cậu hết mà. Đâu giống tôi, dưới có thằng em giỏi giang, tôi đã bị bố già hoàn toàn từ bỏ rồi."
 
Ha. Nghe ra trọng điểm của Tiết Việt hoàn toàn không phải là an ủi, trong lòng Chung Lâm chỉ cười lạnh. Có điều cũng không trách anh hiểu sai, máu lạnh như Chung Trường Kiện, chỉ sợ là nhân loại bình thường rất khó mà hiểu được.
 
"Tối nay tôi ngủ ở đâu?" Chung Lâm cắt ngang lời an ủi liên mồm của Tiết Việt: "Ngày mai cậu không đi thi à?"
 
"Ối chao! Suýt nữa thì quên." Tiết Việt vỗ ót một cái, đúng là mới sống lại, vẫn không thể thích ứng với thân phận học sinh cấp ba. 
 
"Tôi dẫn cậu đi phòng khách." Anh nói rồi xách cặp Chung Lâm đi lên tầng hai.
 
Sau khi Chung Lâm vào phòng, lúc chuẩn bị đóng cửa, Tiết Việt lại không nhịn được mà hỏi: "Ngày mai cậu vẫn không đi thật à? Hôm nay cậu đã không thi rồi, thành tích chắc chắn có thể tụt xuống lớp thường. Hơn nữa cậu mất tích một ngày làm thầy chủ nhiệm sắp phát điên rồi..."
 
"Ngày mai tôi không đi thi là vì tốt cho cậu." Chung Lâm bỗng nhiên nói, trước khi Tiết Việt kịp phản ứng lại bổ sung: "Cho cậu một cơ hội để vượt qua tôi." Nói xong bèn đóng cửa lại.
 
? Ở nhà anh mà còn phách lối như thế! Tiết Việt đang định cào cửa, cửa lại lạch cạch một tiếng mở ra từ bên trong: "Ngày mai lúc cậu đi thi nói với thầy Lâm là tôi rất an toàn."
 
Dù sao cũng là con gái, tuy rằng đến thời kỳ nổi loạn nhưng nội tâm vẫn rất ngoan ngoãn. Tiết Việt vừa cảm thấy có một chút an ủi, đã nghe thấy Chung Lâm đập thêm một câu lạnh như băng: "Tiện thể đi báo với thư ký của bố tôi là, nếu muốn tôi về nhà thì mau cút khỏi cửa nhà tôi đi." Vừa nói xong, cửa lại đóng sầm lại.
 
Được thôi, xem ra Chung Lâm vẫn không thể quên được chuyện anh mật báo với thư ký của bố cô ấy. Tiết Việt nhìn cửa phòng đóng chặt, nhún vai.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận