Không làm học bá

Thần kinh của Chung Lâm vừa mới kéo căng ra, còn chưa kịp bịa xong lời thoại, Tiết Việt đã khua tay: "Đừng căng thẳng, không muốn nói thì thôi."
 
"Tự cho là thông minh, con mắt nào của cậu thấy tôi căng thẳng chứ?" Chung Lâm tức giận nói, cảm giác bị người khác nhìn thấu chẳng dễ chịu chút nào, nhất là bị một người có khí chất tương tự như husky nhìn thấu.
 
Tiết Việt ngáp một cái, rót hết chỗ cocacola còn lại vào trong miệng. Chủ động thay đổi chủ đề: "Nói thật nha, cậu dùng kế bỏ thi để thu hút sự coi trọng của bố cậu, tôi cảm thấy cách này không đáng tin lắm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Tại sao lại nói như vậy?" Chung Lâm hỏi.
 
Tiết Việt thoải mái tựa vào ghế sô pha, đầu gối lên cánh tay, giơ ba ngón tay với cô: "Có ba điểm. Thứ nhất, cậu muốn bỏ thi sau đó bị xếp xuống lớp thường, con đường này không đi nổi đâu. Cậu ngẫm lại xem, cậu luôn đứng đầu toàn khối, cho dù có bỏ thi thì thầy cô cũng sẽ giúp cậu tranh thủ cơ hội thi lại, ép cậu ở lại lớp số 1."
 
Chung Lâm: "Ừm, thứ hai thì sao?"
 
"Thứ hai à, tôi là người từng trải, có thể nhắc nhở cậu rằng, dùng cách này để bố cậu chú ý, ngược lại có thể bố cậu sẽ không làm như cậu mong muốn." Tiết Việt nói, còn phân tích ra những điểm mang hơi hướm cùng cảnh ngộ. Cảm thấy dù sao Chung Lâm vẫn là trẻ con, có thông minh tỉnh táo đến mấy thì vẫn muốn được bố mẹ quan tâm và thương yêu.
 
"Ừm, tiếp tục." Chung Lâm không có biểu cảm gì trên mặt, nhướng mày nhìn anh.
 
Tiết Việt vốn dựa trên tâm thái khuyên bảo trẻ con để trò chuyện với Chung Lâm, kết quả bị cô nhìn như thế, lập tức có một loại cảm giác như anh đang báo cáo công việc với cấp trên. Không khỏi khiến người ta khó chịu.
 
"Đương nhiên, tôi cảm thấy nếu như cậu quyết tâm phải xuống lớp thường, vậy thì chắc chắn đã nghĩ kỹ các loại biện pháp. Nhưng không phải tôi ác mồm đâu, bố cậu còn trẻ, cậu làm bậy như thế cẩn thận ông ấy tức giận sinh luôn cho cậu một thằng em trai đấy, trực tiếp lấy đi quyền thừa kế của cậu luôn." Tiết Việt cảm thấy mình đã phân tích kỹ càng quan hệ lợi hại ở đây, nhưng thiếu nữ một lòng muốn nổi loạn này hình như hoàn toàn không để ý đến lời của anh, vẻ mặt hờ hững chơi cái lon, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Việt cũng không rõ sợi gân nào của mình bị nối nhầm, lại còn bổ sung thêm một câu: "Cậu học cũng đâu phải vì bố cậu, cậu phải chịu trách nhiệm với bản thân chứ." Nói xong mới phát hiện, đây chẳng phải là lời thoại mà thầy cô hay dạy dỗ anh hay sao.
 
Quả nhiên, Chung Lâm nghe xong bèn cười như có như không trào phúng anh: "Cậu cũng biết phải chịu trách nhiệm với bản thân cơ à, hiếm thấy."
 
… Tiết Việt cũng mệt tim quá. Dù sao không học vấn không nghề nghiệp mười mấy hai mươi năm, đột nhiên tuyên dương những giá trị quan đúng đắn, đừng nói Chung Lâm nghe mà muốn chế nhạo anh, chính anh nói xong cũng cảm thấy khó chịu.
 
Tiết Việt không biết rằng, vừa rồi anh chỉ thuận miệng nói, nhưng đúng là đã nói trúng một chuyện: Chung Trường Kiện cũng không chỉ có một đứa con là Chung Lâm. Có điều Chung Trường Kiện che giấu tin tức có con riêng rất tốt, mãi đến khi tốt nghiệp đại học Chung Lâm mới biết cô còn có một em trai cùng bố khác mẹ nhỏ hơn cô mười mấy tuổi.
 
Tiết Việt chỉ vô tình nói trúng thật sao? Chung Lâm cụp mắt, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển. Không thể không nói, lời nói và cử chỉ của Tiết Việt lúc nãy thực sự khác biệt khá lớn với trí nhớ của cô. Cô có thể sống lại, ai có thể bảo đảm rằng Tiết Việt không thể chứ? Ý nghĩ này khiến trong lòng Chung Lâm căng thẳng, nhìn về phía Tiết Việt theo bản năng.
 
Vừa nhìn sang, thần kinh mới căng thẳng lập tức buông lỏng. Một phút trước Tiết Việt còn ba hoa khoác lác cùng cô chuyện học tập cho giỏi chịu trách nhiệm với bản thân, thế mà một phút sau đã hoàn toàn ngủ thiếp đi? Đầu óc tên này rốt cuộc có cấu tạo thế nào? Chung Lâm không tin nổi mà nhìn Tiết Việt đã ngủ say trong chớp mắt, cô cứ tưởng rằng kỹ năng ngủ trong chớp mắt thế này chỉ có ở trẻ con không lo âu gì thôi chứ.
 
"Này, Tiết Việt?" Chung Lâm thử gọi anh. Không có phản ứng. Cô đành phải đẩy anh một cái: "Dậy mau, muốn ngủ thì về phòng mà ngủ."
 
Tiết Việt quệt miệng, trở tay đẩy cô ra.
 
Còn ngủ rất ngon nữa cơ, Chung Lâm quả thật sa mạc lời, cô bèn đứng dậy nắm lấy bả vai anh ra sức lắc: "Dậy đi, đừng ngủ ở đây."
 
"Ngủ rồi, đừng có nghịch..." Tiết Việt vẫn không mở mắt, mê mang nói rồi nắm lấy tay Chung Lâm kéo cô vào trong lòng. Theo một cái trở mình mà té nhào lên trên ghế sô pha, tiện thể đè Chung Lâm ở phía dưới. May mà ghế sô pha nhà anh đủ rộng, hai người mới không bị ngã xuống đất.
 
Chung Lâm bị anh ép tới nỗi không thể động đậy, cảm nhận được hơi thở của anh ở bên tai mà cứng cả người. Cả hai đời cộng lại cô cũng chưa từng thân mật với người khác phái như vậy, đầu óc lập tức chết máy: "Tiết Việt, tốt nhất là bây giờ cậu lập tức tỉnh lại." 
 
Sau khi đầu óc hoạt động lại, Chung Lâm nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này ở bên tai Tiết Việt.
 
Không biết là cảm thấy sai sai hay là xuất phát từ bản năng nhạy cảm của động vật đối với sát khí, vừa rồi Tiết Việt còn ngủ mơ màng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy cần cổ trắng nõn của thiếu nữ và những sợi tóc đen nhánh xõa trên bả vai.
 
Đù! Còi báo động trong đầu Tiết Việt lập tức vang ầm lên, giật bắn người như chạm phải điện, lui đến một góc sô pha. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tiết Việt ôm đầu hoảng sợ suy nghĩ, lúc nãy khi mơ màng anh cho rằng mình vẫn là người trưởng thành, đang ôm cô người yêu nào đó đi ngủ, tại sao vừa tỉnh dậy người trong lòng lại là Chung Lâm! Toi rồi toi rồi... Rốt cuộc vừa nãy anh đã làm gì? Hoàn toàn không có ký ức gì cả!
 
Chung Lâm cũng không ngờ sẽ có một màn như thế, sắc mặt tái xanh đứng lên đi về phòng ngủ. Tiết Việt lập tức chân chó đi theo sau cô, đến lúc cô mở cửa phòng thì nghe thấy người kia dè dặt mở miệng: "Vừa rồi tôi có..."
 
"Im mồm." Chung Lâm cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng, sầm một tiếng đóng cửa lại.
 
Tiết Việt như bị ma xui quỷ khiến đứng đơ ở trước cửa phòng khách một lúc lâu, sau đó mới hoàn hồn lại về phòng ngủ của mình. Mấy phút trước còn buồn ngủ đến nỗi gật gà gật gù nhưng vì chuyện ngoài ý muốn này cơn buồn ngủ này đã bay sạch hoàn toàn.
 
Mẹ ơi! Không ngờ anh lại ôm Chung Lâm! Tiết Việt không tin nổi mà nhìn chòng chọc vào cái tay vừa nãy ôm eo cô. Hình như là rất nhỏ... Cảm giác một tay cũng có thể ôm hết... Tiết Việt nhớ lại một chút ký ức trong lúc ngủ mơ màng, sự ngượng ngùng bắt đầu nhộn nhạo.
 
"Bốp!" Sau khi tỉnh táo lại anh lập tức cho mình một cái bạt tai. Quá cầm thú! Lại có thể tơ tưởng trẻ vị thành niên! Tiết Việt vẫn có ranh giới cuối cùng của đạo đức mà khinh bỉ chính mình. Nhưng càng khinh bỉ, cảm giác vừa rồi ôm Chung Lâm lại càng rõ ràng, mặc cho thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh vẫn ngẩn người không ngủ được.
 
Cuối cùng, anh đành phải lấy vũ khí thôi miên cuối cùng ra - file nghe tiếng Anh, rất nhanh đã tìm được cảm giác như khi ngủ ở trên lớp trong tiếng chim tiếng trời, cuối cùng trước khi trời sáng đã ngủ thiếp đi.
 
Có tiếng Anh bầu bạn, Tiết Việt ngủ một giấc phải gọi là say sưa, cho đến khi bị một tiếng đạp cửa làm bừng tỉnh. Chưa kịp mở mắt Tiết Việt đã bị người ta lôi ra từ trong chăn, đỉnh đầu còn bị gõ cho mấy cái.
 
"Thằng trời đánh nhà mày thiếu đòn phải không! Không đi thi mà ở nhà ngủ!" Giọng nói giận dữ của bố anh vang ầm ầm trên đỉnh đầu. Tiết Việt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo mơ màng mở to mắt, phát hiện trước giường anh thế mà có ba người đang đứng: Bố anh Tiết Phong Thu, thầy Lâm chủ nhiệm lớp, còn cả tài xế đưa đón anh đi học.
 
Đây là cảnh tượng gì vậy? Tiết Việt chả hiểu mô tê gì mà xoa tóc, xoa chỗ bố anh đập rồi hỏi bọn họ: "Sao mọi người tới đây hết vậy?"
 
"Mày còn không biết xấu hổ mà hỏi!" Tiết Phong Thu thật muốn nhét thằng con mất mặt này vào trong để sản xuất lại: "Mày xem bây giờ là mấy giờ rồi? Hôm nay thi cuối kỳ mày quên rồi à?"
 
Đậu xanh! Quên thật! Tiết Việt liếc nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ hướng mười giờ, cuối cùng mới nhớ ra bây giờ anh vẫn là một học sinh lớp mười, còn có ngọn núi lớn là thi cuối kỳ đang đè trên người. Nghĩ tới ngày sống lại anh đã thề phải cố gắng phấn đấu, Tiết Việt lập tức nhảy xuống giường.
 
Mới nhảy xuống đất thì bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện càng gay go hơn, Chung Lâm đâu? Tối hôm qua hai người đều ngủ muộn, chẳng lẽ cô cũng chưa tỉnh... Không không không, quái thai tinh lực dư thừa như Chung Lâm sẽ không ngủ lâu như thế đâu, chắc là đi từ sớm rồi. Tiết Việt tự an ủi mình, nào ngờ lại nghe thấy giọng của thầy chủ nhiệm: "Vừa rồi lúc đi vào thầy thấy trên kệ giày có giày của Chung Lâm... Em ấy ở cùng em?"
 
Không phải chứ! Tiết Việt cả kinh, Chung Lâm vẫn chưa đi? Chuyện này có miệng cũng không nói rõ được đâu!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui