Không làm học bá

Bản thân không học lại còn bắt cóc học sinh giỏi? Tội này lớn lắm đó!
 
Tiết Việt vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt có thể hình dung như "mây đen giăng kín" của Tiết Phong Thu, thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng sấm đùng đùng trong mây đen cuồn cuộn... Trực giác mách bảo anh rằng không thể lập tức nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, bố anh có thể cho bay màu luôn thằng con trai ngay tại đây.
 
"Thằng khốn nạn! Tao đánh chết mày!" Quả nhiên, Tiết Phong Thu tự giác vứt hết mặt mũi ngay trước mặt thầy giáo, trong cơn giận dữ còn vung cái ghế lên đập con ruột! Làm thầy chủ nhiệm và tài xế sợ đến nỗi một người can ngăn một người cướp lấy ghế, Tiết Việt nhân cơ hội đó nhảy tót đến góc tường cách bố anh xa nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Bố nghe con giải thích đã! Tối hôm qua con đi ra ngoài tản bộ thì gặp Chung Lâm cô ấy nói điều hòa nhà cô ấy hỏng rồi không thể ngủ được con thấy một cô gái như cô ấy buổi tối chạy lung tung bên ngoài quá nguy hiểm nên dẫn cô ấy về nhà cho tá túc một đêm con không làm gì hết!" Dưới sự điều khiển của khát vọng sống mãnh liệt, Tiết Việt bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có, mồm miệng còn lanh lợi hơn cả nói tướng thanh*, nói một tràng không cần thở khai báo một lượt hết nguyên nhân kết quả mọi chuyện.
 
*Tướng thanh: Tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt).
 
"Tao tin cái đầu mày!" Tiết Phong Thu không có ghế, đành phải vớ gối đầu để đập Tiết Việt: "Đêm hôm khuya khoắt mày đi ra ngoài tản bộ? Mày nghĩ bố mày ngu à?"
 
Đìu! Sao bỗng dưng bố anh thông minh thế, anh đã tỉnh lược đoạn hai người bọn họ đi quán bi-a rồi thế mà vẫn bị bố anh nghe ra điểm không bình thường.
 
Dù sao anh cũng lông bông nhiều năm, bị chửi nhờn luôn rồi, giờ thêm tội chạy đi quán bi-a chơi trước khi thi cũng không có gì đáng ngại. Nhưng kéo theo cả Chung Lâm thì khó giải thích đây. Chung Lâm đi quán bi-a rõ ràng là vì trốn tránh không muốn về nhà, Tiết Việt ngẫm lại sự bối rối khác thường của Chung Lâm lúc ấy, cũng không nghĩ ra tại sao lúc lúc ở cửa nhà Chung Lâm lại căng thẳng như vậy. Nhưng anh tự nhận là nghĩa khí, ngay lúc giải thích đã giấu đoạn này đi theo bản năng.

 
Tiết Việt vừa do dự, Tiết Phong Thu đã nhìn ra điều bất thường. Bèn xắn tay áo ngay tại chỗ chuẩn bị tự mình ra tay. Thầy Lâm và tài xế đều bị sự điên cuồng của ông ấy lúc nãy làm cho hết hồn, Tiết Phong Thu còn chưa xắn tay áo xong đã bị hai người kia một trái một phải ôm lấy.
 
"Bố Tiết Việt, anh bình tĩnh một chút, trao đổi, bình tĩnh trao đổi, đừng động tay động chân!" Thầy Lâm dùng hết sức lực để nắm lấy cánh tay Tiết Phong Thu, sợ ông ấy lại kích động không biết sẽ vung thứ gì đánh người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đúng đúng đúng, trao đổi, trao đổi!" Tài xế Tiểu Khang liên tục phụ họa.
 
Cơn giận dữ của Tiết Phong Thu vẫn chưa tan, còn đang thở hổn hển, bỗng nhiên có một giọng nói hơi ngạc nhiên vang lên ở cửa phòng: "Thầy Lâm, chú Tiết, mọi người đang làm gì vậy?"
 
Tiết Việt quay mắt về phía cửa, nhìn thấy Chung Lâm như nhìn thấy cứu tinh, lập tức hô to với cô: "Chung Lâm! Cậu nói với bọn họ đi, có phải là tối hôm qua điều hòa nhà cậu hỏng nên mới tới tìm tôi tá túc đúng không? Bố, chắc chắn Chung Lâm sẽ không lừa bố, không tin thì bố hỏi cô ấy đi!"
 
"Chú Tiết, những lời Tiết Việt nói đều là thật ạ. Là cháu tùy hứng không chịu đi thi, không liên quan đến Tiết Việt." Chung Lâm vừa nói vừa cúi người lễ phép với Tiết Phong Thu, sau đó lại nói với thầy chủ nhiệm: "Thầy Lâm, em có thể nói chuyện riêng với thầy không?"
 
Lúc Chung Lâm nói chuyện tử tế thì trông thế nào cũng thấy ngoan ngoãn đáng yêu, chút lửa giận còn sót lại của Tiết Phong Thu cũng biến mất khi cô mỉm cười.

 
Tiết Việt trợn mắt há mồm nhìn Chung Lâm như biến thành một người khác dùng nụ cười đơn thuần vô hại hóa giải sự phẫn nộ của bố anh, trong lòng lập tức xuất hiện một câu: Đời người như kịch, dựa cả vào diễn xuất. Bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ của cô nhóc này cũng lợi hại ghê ta? Người mới hôm qua còn hận trời hận đất lạnh lùng phách lối là ai kia chứ!
 
Nhưng Chung Lâm và thầy Lâm vừa rời khỏi phòng ngủ của anh, Tiết Việt lại phát hiện một vị ảnh đế* khác - bố ruột của anh.
 
*Chỉ danh hiệu Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, dùng cho mảng phim điện ảnh.
 
Xét thấy biểu hiện dọa người của bố anh lúc nãy, trong lòng Tiết Việt còn sợ hãi nên muốn giữ một khoảng cách với bố anh. Kết quả là Tiết Phong Thu quăng một ánh mắt khinh bỉ sang: "Thằng oắt con, có thế đã sợ đến ngu người rồi? Diễn xuất của bố không tệ đúng không? Bố nói mày nghe, lúc nãy nếu bố không giận dữ như thế để giúp thầy giáo xả giận, thì thằng nhóc nhà mày cứ đợi về trường bị dạy dỗ đi!"
 
"Hả?" Cái quái gì đây? Tiết Việt nhìn bố anh như nhìn một người không quen biết.
 
Tiết Phong Thu thấy vẻ mặt mê mang của anh mà bực bội. Thằng con trai này sao mà đầu óc chậm chạp thế cơ chứ? 
 
"Thôi được rồi, cũng không có người ngoài, hai bố con mình ngồi xuống tâm sự tí?"

 
........
 
Thầy Lâm tuổi gần năm mươi, từng dạy dỗ không biết bao nhiêu học sinh. Học sinh ngang bướng không chịu dạy bảo, hoặc là nổi loạn trẻ trâu, ông ấy cũng đã gặp không ít, thậm chí đối phó với những học sinh này có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nhưng học sinh giỏi khiến ông ấy thực sự cảm thấy đau đầu, Chung Lâm là người đầu tiên.
 
Ngoan ngoãn hơn một nửa học kỳ, chuẩn bị đến lúc thi cuối kỳ lại đột ngột lâm trận bỏ chạy. Bị bắt gặp còn có thể ung dung tìm thầy giáo nói chuyện? Thậm chí còn biết thành khẩn xin lỗi ngay trước khi thầy giáo mở miệng. Ví dụ như lúc này...
 
"Thầy Lâm, em xin lỗi." Ở trước cửa thư phòng khép hờ, Chung Lâm bèn cúi người thật thấp với thầy chủ nhiệm: "Bởi vì nguyên nhân gia đình, em tự tiện vắng thi chắc đã mang đến rất nhiều phiền phức cho thầy. Hôm qua em đã suy nghĩ rất nhiều, cũng biết dùng cách này để giành được sự chú ý của bố là rất ngây thơ, bên phía bố em sẽ tìm cơ hội trao đổi với ông ấy, thầy không cần lo lắng đâu ạ."
 
Tràng xin lỗi này thành khẩn hoàn hảo đến nỗi thầy Lâm cũng biết nói tiếp thế nào, lời thoại chuẩn bị xong đã bị cô cướp sạch. Thì ra đứa nhỏ này chỉ là nhất thời nổi dậy nên mới không đi thi? Thầy chủ nhiệm mệt tim đành phải gật đầu: "Em nghĩ thông suốt là tốt rồi. Thành tích thi cuối kỳ em không cần lo lắng, thầy sẽ nghĩ cách xin cho em thi lại."
 
"Thầy Lâm, em tìm thầy chính là vì nói chuyện này." Chung Lâm nhìn thầy chủ nhiệm nghiêm túc nói: "Không cần châm chước cho em, thi cuối kỳ em được bao nhiêu điểm thì cứ để bấy nhiêu điểm, cứ sắp xếp theo thành tích thi cuối kỳ đi ạ, nếu không sẽ không công bằng với những bạn học khác."
 
"Nhưng mà em vốn không có thành tích."
 
"Chẳng phải buổi chiều còn hai môn sao, em tham gia phần thi buổi chiều." Chung Lâm nói.
 

Nhất thời thầy chủ nhiệm bó tay toàn tập: "Xằng bậy! Em nghĩ thông suốt là thế này sao? Còn nói trao đổi thật tốt với bố em, thầy thấy là em vẫn muốn dùng cách tụt khỏi lớp chọn khiến bố em tức giận. Bố em có công việc của ông ấy, không thể nào xoay quanh em suốt ngày được. Nhưng em phải tin rằng bố mẹ luôn luôn yêu thương con cái, nếu không tại sao bố em không tìm mẹ kế cho em? Đương nhiên, thầy cũng không rõ tình hình cụ thể của nhà em, có thể những lời này cũng không hoàn toàn đúng, nhưng Chung Lâm à, em là một đứa trẻ thông minh, chắc cũng biết học tập là vì bản thân, chứ không phải vì bố em, em đừng dùng tiền đồ của mình để đùa kiểu này."
 
Mấy câu này sao mà quen tai thế? Đuôi lông mày Chung Lâm hơi nhíu lại, lời này chẳng phải là lúc trò chuyện đêm khuya Tiết Việt cũng đã nói hay sao. Nhìn xem, cô diễn "Thiếu nữ nổi loạn tùy hứng làm bậy" tốt đấy chứ. 
 
"Thầy Lâm, em biết. Nhưng em vẫn muốn tùy hứng một lần." Chung Lâm cụp mắt xuống, trong giọng nói không che giấu được thói kiêu ngạo: "Dù sao cũng không phải không có cơ hội trở lại lớp số 1."
 
Thầy chủ nhiệm nghẹn lời, hồi lâu sau mới sờ cái đầu nửa trọc của mình rồi thở dài: "Trẻ con bây giờ đứa này có chủ kiến hơn đứa kia. Thầy có nói gì nữa cũng vô ích, em tự giải quyết cho tốt đi."
 
"Vậy bây giờ chúng ta về trường thôi ạ." Chung Lâm mỉm cười: "Mười một giờ hơn rồi, bây giờ về còn kịp giờ thi buổi chiều."
 
"Cái gì? Buổi chiều còn phải thi?" Vèo một cái đến trước mặt thầy giáo, Tiết Phong Thu xuất hiện một cách khoa trương. Sau khi có được câu trời chắc chắn, ông ấy phát một cái vào sau gáy Tiết Việt: "Vậy mày còn chờ cái gì? Khẩn trương thu dọn rồi đến trường cho ông!"
 
Đóng kịch còn bị ăn đòn, đây là cái số quần què gì đây? Tự dưng Tiết Việt lại bị đập cho một phát, tuy rằng anh cảm thấy buổi chiều có thi hay không cũng không cứu nổi, dù sao ngày đầu tiên anh đọc đề đã chẳng hiểu được mấy câu, giờ chỉ còn một môn, muốn ở lại lớp số 1 mà không nhờ bố anh thì sao có thể chứ?
 
Đương nhiên, bố anh cũng đã dọa rồi, nếu anh vẫn tiếp tục như thế, chắc chắn bố anh sẽ không bỏ số tiền uổng phí này nữa. Đối với chuyện này, Tiết Việt chỉ hừ hừ tỏ vẻ khinh thường. Sao lại không chịu coi trọng anh một chút nào kia chứ? Ở lại lớp số 1 đã nhằm nhò gì? Mục tiêu của anh là nhất khối đấy biết không!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận