Sau khi ngắt điện thoại, Chung Lâm ngồi lại trong phòng làm việc thêm ba phút, thần kinh căng thẳng mới hơi thả lỏng.
Cô mặc kệ mồ hôi lạnh chưa khô ở lòng bàn tay, bắt đầu thu dọn sách giáo khoa lúc nãy dùng để ôn tập, cũng để che giấu. Trải qua cuộc "gặp mặt" ngắn ngủi này, lại một lần nữa cô nhận thức được, khi đối mặt với Chung Trường Kiện, những điều "biết trước" do sống lại mang đến cũng không thể khiến cô ứng phó thành thạo, trái lại, bởi vì biết trước sự máu lạnh của Chung Trường Kiện nên cô càng cẩn thận hơn so với Chung Lâm năm mười lăm tuổi, chỉ sợ sơ suất một chút là rơi xuống vực sâu.
Dù sao còn ba năm nữa cô mới trưởng thành, trong thời gian ba năm này, dù cô có xé trời cũng không có cách nào thay đổi sự thật Chung Trường Kiện là người giám hộ của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trừ phi, Chung Trường Kiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cái ngoài ý muốn này không thể là tử vong, nếu không chắc chắn cô sẽ phải nghênh đón một người giám hộ mới là thân thích quăng tám sào cũng không tới, tốt nhất là giống như cô năm đó, ý thức tỉnh táo nhưng mất đi năng lực vận động.
Cùng lúc Chung Lâm lóe lên ý nghĩ này trong đầu, cô đã vô thức mà sắp đặt kết cục cho Chung Trường - một kết cục có lợi cho cô nhất. Chỉ có điều ngay giây phút hình thành ý nghĩ này, Chung Lâm đã cố gắng vứt nó ra khỏi não. Cô muốn làm người, không muốn trở thành quái vật máu lạnh giống như Chung Trường Kiện.
Nhưng suy nghĩ xuất hiện trong đầu không phải là rác rưởi có thể tiện tay xử lý. Chính Chung Lâm cũng không có cách nào kiếm chế bọn nó sinh trưởng. Thật ra nói đi nói lại, dù cô có thật sự điên rồ đến mức thiết kế kết cục như vậy cho Chung Trường Kiện, cũng cần phải có năng lực để thực hiện mục đích mới được. Loại năng lực này, đối với một người bây giờ mới lên lớp mười như cô mà nói thì vốn không thể làm được.
Nghĩ tới đây, Chung Lâm không khỏi thầm cười đầy hàm ý, quả nhiên trong cơ thể cô chảy dòng máu của người kia, bề ngoài có giả vờ ngoan ngoãn đến nhường nào, thực chất bên trong cũng thiếu mất gen tuân thủ pháp luật - chỉ cần nghĩ đến việc Chung Trường Kiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngoài chút sợ hãi bản thân trở thành quái vật, càng nhiều hơn chính là sự sảng khoái khi trả thù thành công.
"Chị Ôn Lam, để chị chờ lâu rồi." Một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ ngoan ngoãn, Chung Lâm đẩy cửa phòng làm việc ra, nở nụ cười ngọt ngào của cô gái nhỏ với thư ký đang canh giữ ở phòng ngoài: "Hôm qua đã tạo thêm phiền toái cho chị rồi, xin lỗi ạ. Bố em không giận lây chị chứ?" Cô nói rồi đặt một túi bánh quy socola nứt nhỏ được đóng gói tinh tế lên trên bàn làm việc của Ôn Lam. Không đợi Ôn Lam từ chối, cô đã nói: "Không phải em đang hối lộ chị đâu, bố nói em làm gia tăng lượng công việc của chị, đây xem như lời xin lỗi của em, đừng từ chối nhé ạ."
Lúc Chung Lâm nói chuyện cười rất ngọt ngào, đối diện với cô gái nhỏ ngây thơ lễ phép này, Ôn Lam hoàn toàn không có đường để từ chối, hiếm khi nói nhiều thêm hai câu: "Ba giờ chiều hôm nay Chủ tịch mới tham gia một cuộc họp qua điện thoại xong, chưa ngủ được mấy tiếng đã trò chuyện với em, em cũng nên hiểu cho ông ấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một mặt Chung Lâm tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời chỉ bảo, mặt khác lại nghĩ hiệu quả cách âm của phòng làm việc của Chung Trường Kiện thật đúng là không phải tốt bình thường, đoán chừng là dù có ghé vào cạnh cửa cũng chưa chắc có thể nghe thấy động tĩnh bên trong, vậy nên Ôn Lam sẽ không bao giờ biết được bên trong từng diễn ra cuộc đối thoại như thế nào.
Ôn Lam dẫn cô đi thang máy chuyên dụng đến đại sảnh, lúc này gặp đúng giờ tan tầm, cách đó không xa trùng hợp có một nhóm nhân viên đang đi ra từ trong thang máy. Chung Lâm có ý muốn tìm "Người quen" nên khó tránh khỏi nhìn thêm vài cái. Không ngờ người quen khác thì không thấy đâu, lại ngoài ý muốn thấy được Ngôn Hi Hòa.
Trên cổ anh ấy đeo thẻ nhân viên tạm thời, sau khi anh ấy không đi thực tập ở Hoa Đỉnh thế mà lại chạy đến công ty nhà cô? Thật không ngờ, con bướm nho nhỏ như cô chỉ tùy ý vỗ cánh mấy cái, thật sự đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của một người.
Hiển nhiên Ngôn Hi Hòa cũng nhìn thấy cô - tổng cộng chỉ có hai người đi ra từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, muốn người khác không chú ý cũng khó. Chung Lâm hiểu rõ về anh ấy, nhưng anh ấy lại hoàn toàn không biết gì về Chung Lâm. Có điều rất nhanh đã có người bổ sung tin tức còn thiếu cho anh ấy.
"Thấy gì chưa? Cô bé kia chính là con gái của ông chủ." Nhân viên chính thức phụ trách dẫn dắt anh ấy đụng một cái vào cánh tay của Ngôn Hi Hòa: "Số cậu may đấy, ngày đầu tiên tới làm đã gặp được, bé đó rất ít khi tới công ty."
"Thật đúng là, tôi tới mấy năm rồi mà tính cả hôm nay mới chỉ gặp ba lần, càng lớn càng xinh, hơn nữa nghe nói còn học giỏi, còn có một ông bố giàu sụ như vậy, không so sánh thì không có đau thương mà!" Người bên cạnh không hề che giấu lòng hâm mộ tràn đầy. "Hì hì hì, nếu như cưới được em ý thì đỡ phải phấn đấu mấy chục năm chứ đùa, tiếc là tôi kết hôn rồi."
"Nói như kiểu ông chưa kết hôn thì sẽ có cơ hội ấy."
"Aizz, chúng ta không có hy vọng, nhưng Tiểu Ngôn cậu còn có cơ hội mà!" Hai người kia vỗ bả vai Ngôn Hi Hòa, thuận miệng trêu chọc.
"Các anh nói một người chưa trưởng thành như vậy không tốt lắm đâu." Ngôn Hi Hòa nghe mà hơi xấu hổ, không nhịn được cắt ngang lời trêu chọc vô bổ của bọn họ. Lại không kìm được mà dõi mắt nhìn theo bóng lưng Chung Lâm như những người khác cho đến khi cô biến mất ở cửa ra vào.
Đương nhiên, anh ấy chưa đói khát đến nỗi có suy nghĩ viển vông với một thiếu nữ vị thành niên mười mấy tuổi. Chỉ thoáng nghĩ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, cảm thấy thế giới này đúng là nhỏ. Thảo nào cô nói bố bận rộn công việc hoàn toàn không quan tâm đến cô, trong lối nói chuyện lại có chút hương vị vênh mặt hất hàm sai khiến, hóa ra là con gái của ông chủ lớn.
Ngôn Hi Hòa nhớ lại những lời độc miệng khi Chung Lâm khuyên anh đừng đi Hoa Đỉnh, không khỏi mỉm cười. Thật ra là một cô bé mạnh miệng nhưng mềm lòng đây mà, cũng rất đáng yêu, hy vọng cô nghe lọt những lời ngày đó anh khuyên nhủ, đừng vì chơi trò phản nghịch mà từ bỏ việc học. Chàng trai quan tâm hệ mẹ nghĩ như vậy.
Có Ôn Lam ở bên cạnh, Chung Lâm không muốn gây thêm rắc rối, thấy được Ngôn Hi Hòa cũng giả vờ như không nhìn thấy. Tuy đã cứu anh ấy khỏi số phận bị Đỉnh Hoa hại, nhưng theo cô được biết, chắc là đường sự nghiệp của Ngôn Hi Hòa từng bị thần xui xẻo ghim, dù trình độ nghiệp vụ không tệ, nhưng trước khi trở thành cấp dưới của cô, Ngôn Hi Hòa vẫn luôn không được giao những trách nhiệm quan trọng. Vất vả lắm mới nhờ cô nhìn trúng mà trở mình, cô lại xảy ra tai nạn giao thông. Kiểu người được cô một tay đề bạt rõ ràng như Ngôn Hi Hòa, đoán chừng sau khi cô gặp tai nạn sẽ bị bố sa thải hết.
Có điều, hồi ức liên quan đến Ngôn Hi Hòa cũng chấm dứt ở đây. Trước mắt bản thân cô còn lo chưa xong, vốn không thừa sức đi quan tâm người "đã từng là cấp dưới đắc lực" này.
Trên đường về nhà. Chung Lâm tựa vào thành ghế chợp mắt, trong đầu lại đang nhanh chóng phỏng đoán dưới kích thích bỏ thi của cô, sau khi Chung Trường Kiện về nước sẽ xử lý cô như thế nào.
Gần như không ai biết rằng, Chủ tịch Tập đoàn Chung Thị, doanh nhân Chung Trường Kiện nho nhã lịch sự, thật ra lại có khuynh hướng bạo lực ngầm. Lúc Chung Lâm còn nhỏ, năng lực kiềm chế cảm xúc của Chung Trường Kiện hình như kém xa bây giờ, ít nhất là trong trí nhớ của cô, có đến vài lần bị Chung Trường Kiện đang trong trạng thái giận dữ bóp cổ ấn lên trên tường. Khi đó hô hấp giống như vòi nước sắp cạn nước, dù có mở tối đa cũng chỉ có một dòng nước nhỏ như sợi bông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngăn chặn hoàn toàn.
Có lẽ lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, Chung Lâm chỉ nhớ rõ loại tuyệt vọng gần như nghẹt thở đó, còn tại sao Chung Trường Kiện không thực sự bóp chết cô thì cô đã hoàn toàn không nhớ.
Đến khi có ký ức, cô đã đến tuổi học tiểu học. Khi đó cô đã học được cách nhìn mặt mà nói chuyện từ lâu, học được cách làm thế nào để thuận theo ý muốn của Chung Trường Kiện. Loại ngoan ngoãn này giúp cô tránh được không ít lần bị đánh, cũng khiến cho Chung Trường Kiện ngày càng hài lòng về cô. Nhưng cuộc sống đoán ý vâng theo này giống như bị người ta nhấn ở dưới đáy nước, dưỡng khí trong phổi giảm dần theo thời gian, cảm giác ngạt thở càng ngày càng mạnh...
"Rựt rựt rựt..." Điện thoại bỗng nhiên rung lên. Chung Lâm hơi giật mình một cái, mở mắt nhìn vào, là dãy số cô chưa lưu. Chung Lâm không chút suy nghĩ, trực tiếp coi như cuộc gọi quấy rối mà cúp máy.
Nhưng chưa được hai phút thì số điện thoại kia lại gọi tới. Còn có điệu bộ như nếu không nghe máy thì sẽ gọi đến khi mày nghe mới thôi. Chung Lâm suy nghĩ một lát, ấn nút nghe máy: "Chung Lâm cậu làm gì mà cúp điện thoại của tôi thế?" Giọng bất mãn của Tiết Việt truyền tới từ đầu bên kia, Chung Lâm vội đưa điện thoại ra xa một chút.
"Không lưu số của cậu, tôi tưởng là điện thoại quấy rối." Chung Lâm nói.
"... Cậu quá đáng thế, hai ta tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn một học kỳ cơ mà! Được rồi được rồi, bây giờ cậu lưu cũng không muộn. Mau lên nhé, lát nữa cúp điện thoại thì lưu ngay số của tôi!"
"Cậu gọi điện thoại là muốn tôi lưu số của cậu?" Chung Lâm hỏi lại.
"Tôi rảnh thế chắc?" Tiết Việt nói: "Nãy ở trường quên hỏi tối nay cậu ở đâu, ngày mai bảo người qua đón cậu cho tiện."
Chung Lâm báo địa chỉ, hai người nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện. Rất kỳ lạ, vừa rồi cô còn đắm chìm trong hồi ức đến nỗi hít thở không thông, một cuộc điện thoại của Tiết Việt lại khiến cô khôi phục lại hô hấp bình thường trong nháy mắt.
Đột nhiên Chung Lâm cảm thấy quyết định dạy bù cho Tiết Việt có lẽ còn chính xác hơn so với dự liệu của cô.