Không làm học bá

Chung Lâm trông thấy cánh tay cầm bút của Tiết Việt giơ lên rất nhanh rồi lại từ từ buông xuống, rõ ràng là muốn quăng bút, nhưng không biết vì lý do gì lại đè nén cơn tức giận.
 
Chung Lâm không muốn nhúng tay vào chuyện gia đình người khác, bèn thức thời giữ im lặng.
 
Dưới tầng, Tiểu Khang vẫn đang nói chuyện với Phạm Giang Tuyết, nghe có vẻ là muốn ngăn cản Phạm Giang Tuyết đi lên. Nhưng một là Tiểu Khang chỉ là tài xế do nhà họ Tiết thuê, hai là Tiết Việt chỉ đang ở thư phòng học bổ túc làm bài tập, Phạm Giang Tuyết khăng khăng muốn lên tầng "thăm hỏi" thì Tiểu Khang cũng hết cách. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân đi lên tầng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Điều khiến Chung Lâm ngạc nhiên chính là, mới vừa rồi sắc mặt của Tiết Việt còn âm u như sắp mưa đến nơi lại bỗng nhiên trở về yên ả, thậm chí anh còn cầm bút lên tiếp tục dây dưa với bài tập Toán. Tựa như anh hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần của người mẹ kế mà anh chán ghét.
 
Bầu không khí thật sự rất kỳ lạ, Chung Lâm vốn định giả vờ làm vật trang trí lại không nhịn được mà lục tìm trong trí nhớ một lượt, quả thật nhớ lại được một tin đồn có liên quan đến mẹ kế của Tiết Việt mà cô từng nghe nói.
 
Tiết Phong Thu có xuất thân bình thường, cũng không học hành gì nhiều, chỉ dựa vào may mắn bắt kịp trào lưu của thời đại rồi nhanh chóng trở thành nhà giàu mới nổi. Nhưng mẹ ruột của Tiết Việt lại không có số hưởng phúc, sau khi Tiết Phong Thu phát tài không lâu thì bị bệnh cấp tính rồi mất. Ba chuyện lớn may mắn của đàn ông là "Thăng quan, phát tài, vợ chết", Tiết Phong Thu đã gặp được hai loại, nhưng lại không lấy tiếp một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như mọi người đoán, trái lại ông ấy tìm bạn cùng lớp thời trung học, cũng chính là Phạm Giang Tuyết.
 
Điều kiện gia đình Phạm Giang Tuyết tốt hơn rất nhiều so với Tiết Phong Thu, năm đó lúc đi học cũng là hoa khôi lớp được mọi người theo đuổi, sau đó cũng tốt nghiệp trường đại học có tiếng thời bấy giờ, nhưng không biết tại sao vẫn luôn độc thân, cuối cùng lại lấy Tiết Phong Thu thực sự khiến không ít người phải rớt cả tròng kính. Nhiều người suy đoán Tiết Phong Thu chính là nguyên nhân khiến Phạm Giang Tuyết kiên trì không lấy chồng, dù sao câu chuyện nữ thần lưu luyến anh chàng nghèo vì anh ta mà luôn độc thân tuy cũ nhưng lại hết sức hấp dẫn.

 
Thêm cả vận may của Phạm Giang Tuyết cũng không tồi, sau khi kết hôn với Tiết Phong Thu không lâu đã sinh được một thằng con trai thông minh hiểu chuyện, thoáng cái đã đì Tiết Việt do vợ trước sinh đến tận bùn lầy.
 
Chung Lâm rất hiểu vì sao Tiết Việt lại ghét Phạm Giang Tuyết. Thậm chí cô còn nghi ngờ hơi đen tối, cái chết của mẹ ruột Tiết Việt không khéo còn có liên quan đến người phụ nữ này. Giống như cô nghi ngờ trận hỏa hoạn lấy mạng nhỏ của cô kia cũng không phải là ngoài ý muốn.
 
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng ngừng lại ở cửa ra vào. Chung Lâm nhìn sang theo tiếng động, trông thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc lịch sự, tuy rằng trên mặt bà ta không tránh khỏi dấu vết của năm tháng, nhưng không thể phủ nhận cả người Phạm Giang Tuyết tỏa ra vẻ đẹp tài trí không khiến người khác chán ghét.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Lâm gật đầu với bà ta, liếc nhìn Tiết Việt một cái, tỏ ý là không được làm ồn ảnh hưởng đến anh làm bài tập. Trông Phạm Giang Tuyết cũng là kiểu người thông minh khôn khéo, không thể nào không hiểu ý của cô.
 
Nhưng Phạm Giang Tuyết vốn không để ý đến ánh mắt của Chung Lâm, còn vô cùng nhiệt tình mà đi về phía cô, trong miệng còn thân thiết chào hỏi: "Cháu là Tiểu Chung phải không, dì nghe ông Tiết nói thành tích của cháu rất tốt, không ngờ còn đồng ý dạy bổ túc cho Việt Việt nhà dì. Nào, mệt cả buổi sáng rồi, uống chút đồ nghỉ ngơi một lát đi." Bà ấy vừa nói vừa lấy bát đồ ngọt từ trong thùng giữ nhiệt ra đặt ở trước mặt Chung Lâm, giống tất cả những bà mẹ hay nói lải nhải cằn nhằn, miệng chưa từng ngừng một phút nào: "Chè nếp cẩm hạnh nhân, nhuận phổi trừ lạnh. Bây giờ trời lạnh không khí lại không tốt, uống cái này một chút tốt cho cơ thể. Ông Tiết thường nói Việt Việt số may, có bạn cùng bàn tốt như cháu, bình thường nó bướng bỉnh chắc đã gây cho cháu không ít phiền phức nhỉ." Nói xong lại hỏi Tiết Việt có học tập nghiêm chỉnh không, hiệu quả thế nào, có dễ dạy không các kiểu.
 
Cái kiểu chê bai con nhà mình như vậy nếu là mẹ đẻ Tiết Việt nói mấy câu thì cũng không sao, nhưng làm mẹ kế không có quan hệ máu mủ, Phạm Giang Tuyết lại rất không thích hợp. Hơn nữa nghe xong Chung Lâm phát hiện Phạm Giang Tuyết quả thật là một nhân tài, chê bai Tiết Việt nhưng lại mượn danh nghĩa Tiết Phong Thu, đúng là vừa đả kích con riêng vừa châm ngòi chia rẽ quan hệ hai bố con bọn họ. Với chỉ số thông minh của Tiết Việt, e là đã bị trúng chiêu từ lâu rồi.
 

"Cảm ơn dì, có điều cháu không có thói quen ăn đồ lót dạ." Chung Lâm không nhận đồ ngọt do Phạm Giang Tuyết đưa, thẳng thắn từ chối "Ý tốt" của bà ta. “Còn nữa, bình thường cháu chưa từng giúp Tiết Việt, không thể nói là phiền phức. Cháu đồng ý làm gia sư cho cậu ấy cũng là bởi vì cậu ấy có tiềm lực, đáng để cháu dạy. Nếu dì không có chuyện gì khác thì ra ngoài trước đi ạ, thời gian nghỉ đông có hạn, phải nắm chắc một chút."
 
Bị Chung Lâm mỉa mai một tràng bất ngờ, tay bưng bát của Phạm Giang Tuyết cứng đơ ở giữa không trung hồi lâu cũng không biết làm thế nào để đáp lại. Ánh mắt sắc bén của cô bé mười mấy tuổi này nhìn thẳng vào mắt bà ta, tựa như có thể nhìn thấu tất cả mọi toan tính mờ ám trong lòng bà ta. Một lúc lâu sau, bà ta mới miễn cưỡng lấy lại nụ cười: "Dì quấy rầy các cháu rồi, giờ các cháu không ăn thì dì mang ra ngoài vậy, lát nữa trưa rồi ăn. Cái thùng giữ nhiệt này có công dụng rất tốt, giữa trưa ăn không cần hâm nóng lại."
 
Chung Lâm nhìn dáng vẻ "Mẹ hiền bị phụ lòng" mà Phạm Giang Tuyết thể hiện, trong lòng cũng có chút khâm phục. Dùng tâm kế với một đứa trẻ thuộc thế hệ con trai, bà ta còn cảm thấy rất có cảm giác thành tựu?
 
Trong toàn bộ quá trình Tiết Việt hoàn toàn không đếm xỉa đến, thêm cả Chung Lâm từ chối thẳng, Phạm Giang Tuyết như đá vào tấm sắt, tâm trạng không thể gọi là tốt, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng bà ta rời đi.
 
Cổng vừa đóng lại, Tiết Việt một giây trước còn đang nghiêm túc học tập bèn quăng luôn cây bút, cực kỳ hưng phấn mà ngẩng đầu nhìn Chung Lâm: "Người anh em! Đặc sắc quá! Lần đầu tiên tôi thấy bà ta ăn quả đắng đó! Chung Lâm, từ nay cậu chính là anh em chí cốt của tôi, có chuyện gì cứ việc gọi tôi!"
 
Chung Lâm nhấc mí mắt lên: "Không có gì, giở toan tính với trẻ con, thủ đoạn của bà ta quá bỉ ổi."
 
Tiết Việt vẫn chưa hưng phấn đủ, tò mò hỏi cô: "Tại sao cậu không bị bà ta lừa? Cả đám gia sư trước đó của tôi ai nấy đều cho rằng bà ta là hạng tốt lành."

 
Chung Lâm không nói chuyện, cách làm của Phạm Giang Tuyết khá giống với Chung Trường Kiện, đều thuộc kiểu tẩy não ngầm cho trẻ con để đạt được mục đích điều khiển hành vi của trẻ con. Nếu không phải sống lại một đời, ở độ tuổi này cô cũng chưa chắc có thể nhìn ra điểm không thích hợp.
 
"Bây giờ là mười một giờ kém mười bảy phút, sắp ba tiếng rồi, cậu làm được mấy bài?" Chung Lâm nói sang chuyện khác, lạnh mặt hỏi.
 
Tiết Việt nhìn cô một cái, lông tơ lập tức dựng lên, vẫn vịt chết mạnh miệng: "Đừng mất hứng mà, ngồi nửa ngày rồi không thể thư giãn một tí à?"
 
Chung Lâm không đáp lại anh nữa, trực tiếp đứng lên đi lấy vở bài tập của anh. Tiết Việt che lại theo phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu lên nhìn cô, cảnh giác hỏi: "Cậu định làm gì?"
 
"Cậu có thể nghỉ ngơi mười phút, tôi kiểm tra bài tập trước." Cô nói rồi dùng chút sức, lập tức rút vở bài tập ra. Cuối cùng lòng cầu tiến của Tiết Việt đã chiến thắng bản năng ngu xuẩn muốn giữ mặt mũi, khi Chung Lâm rút vở bài tập ra lần nữa thì anh không ra sức che chắn nữa.
 
Sau khi Chung Lâm lấy được vở bài tập bèn nhìn Tiết Việt một cái rất nghiêm túc: "Tôi thấy rất lạ." Cô nói.
 
"Cái gì lạ?" Từ sau khi Tiết Việt phát hiện mình vốn không theo kịp mạch suy nghĩ của Chung Lâm, anh cũng vò đã mẻ không sợ sứt, làm một bé ngoan không hiểu thì hỏi.
 
"Cậu tự trọng đến mức để tôi xem bài tập lung ta lung tung của cậu cũng cảm thấy xấu hổ, tại sao có thể chịu được việc thi từng ấy điểm rồi nhờ bố cậu bỏ tiền để ở lại lớp chọn?" Tuy rằng Chung Lâm nói trúng tim đen đâm thẳng vào nỗi đau của anh, nhưng nhìn ánh mắt của cô là biết cô đang thật sự đặt câu hỏi nghiêm túc.

 
Nhưng mà... Tiết Việt cảm thấy không có cách nào trả lời cô. Anh có thể nói gì được, sống lại đã kích hoạt lòng tự trọng sắp chết của anh? Phì phì, nếu anh dám nói như vậy, anh cho rằng Chung Lâm có thể đập anh một phát thước nữa. Có điều nói đi cũng phải nói lại, chuyện sống lại tuy rất không khoa học, nhưng thời nay tình huống sống lại đầy rẫy trong tiểu thuyết, cho dù Chung Lâm không ăn khói lửa nhân gian thì cũng nên biết một chút chứ... Có lẽ anh có thể từ từ tiết lộ một chút với Chung Lâm?
 
Nội tâm Tiết Việt giằng co một hồi lâu, lúc nhìn về phía Chung Lâm, lại phát hiện cô đã ngồi xuống, đang cầm một chiếc bút dạ màu để sửa bài tập cho anh. Hóa ra chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi à. Tiết Việt thở phào, không biết trong lòng nhẹ nhõm nhiều hơn một chút hay là mất mát nhiều hơn một chút.
 
Chung Lâm không hỏi tiếp, chủ yếu là bởi vì cô đã có đáp án. Hai ngày liên tiếp lần lượt tiếp xúc với bố ruột và mẹ kế của Tiết Việt, cô đã biết nhà họ Tiết cũng là gia đình trông thì "bình thường" nhưng thực ra không phải bình thường. Tiết Phong Thu tin vào cách giáo dục thô sơ là "Không đánh không thành tài", Phạm Giang Tuyết lại ở bên cạnh vừa không ngừng đả kích sự tự tin của Tiết Việt vừa âm thầm châm ngòi quan hệ bố con vốn đã chẳng ra sao của hai người bọn họ. Loại nhân tài với tư duy thẳng tắp như Tiết Việt, không trưởng thành lệch lạc mới lạ.
 
Tiết Việt ở bên cạnh nhìn Chung Lâm chăm chú sửa bài tập cho anh, nghĩ tới vừa nãy Chung Lâm nói "Cháu đồng ý làm gia sư cho cậu ấy cũng là bởi vì cậu ấy có tiềm lực, đáng để cháu dạy." Một nơi nào đó trong lòng bỗng nhiên bị xúc động một thoáng, bất chợt thốt ra một câu: "Chung Lâm, cậu yên tâm!"
 
Chung Lâm mất mấy giây để phản ứng, rất nhanh đã hiểu ý anh. Dùng vở bài tập đã sửa xong vỗ một cái ở trước mặt anh: “Cậu có quyết tâm này rất tốt, có điều với trình độ của cậu bây giờ tôi không thể nào yên tâm được. Bây giờ tốt xấu gì cậu cũng là học trò của tôi, đừng làm tôi mất mặt."
 
Tiết Việt liếc nhìn trong vở bài tập có gạch chéo dày đặc, mang tai chợt nóng lên, vội vàng bảo đảm với Chung Lâm: "Tôi biết, chắc chắn tôi sẽ cố gắng học tập, sẽ không phụ lòng cậu!"
 
... Vẫn nên bớt chút thời gian để bổ túc ngữ văn cho anh đã. Chung Lâm im lặng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận