Không làm học bá

Đứng trước sự việc xảy ra bất ngờ, căng thẳng, hoảng hốt, sợ hãi, những cảm xúc quấy nhiễu nghiêm trọng đến lý trí này thường sẽ sai khiến con người làm ra một số hành vi ngoài dự tính.
 
Thế nhưng, khi nghe vệ sĩ nói Chung Trường Kiện về nước, Chung Lâm đã ngồi vào trong xe thế mà lại bình tĩnh ngoài ý muốn. Bình tĩnh đến mức chính cô cũng có chút khó tin, mấy ngày trước bị một chiếc xe Chung Trường Kiện thường dùng dọa cho lòng dạ rối bời, lúc này lại có thể duy trì vẻ mặt coi như là ung dung.
 
Phải chăng hơi giống với con mồi trong thế giới động vật, khi nguy hiểm còn cách một khoảng nhất định sẽ hốt hoảng chạy trốn, nhưng khi sư tử gần ngay trước mắt, trái lại có lẽ là do hoảng sợ đến cực điểm nên từ bỏ đấu tranh. Chung Lâm nhanh chóng phủ định sự liên tưởng xa xôi này, cho dù Chung Trường Kiện là sư tử thì cô cũng không phải là con mồi không có chút năng lực phản kháng nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giờ cơm tối cuối tuần trên đường không tính là quá tắc, rất nhanh xe đã lái đến chỗ cần đến. Khu dân cư mà Chung Lâm ở được xưng là "Khu nhà giàu" lâu đời nhất của thành phố này, có điều khu nhà giàu từ hai mươi năm trước này giờ đã "trở thành" nơi tụ tập của những người thuộc tầng lớp trung lưu. Trong các chủ nhà của khu dân cư, người giàu cấp bậc như Chung Trường Kiện khá là hiếm thấy.
 
Theo như lời đồn, Chung Trường Kiện thường sống ở đây là bởi vì tình cũ khó quên, dù sao căn hộ này cũng là phòng cưới trước khi phát tài của ông ta và vợ trước, cũng chính là mẹ ruột của Chung Lâm.
 
Tình cũ khó quên? Chung Lâm khịt mũi coi thường. Mặc dù cô chưa từng gặp mẹ đẻ, từ khi có trí nhớ đến nay, từ "mẹ" này cũng chỉ là hình tượng mờ nhạt tồn tại ở trong sách giáo khoa. Hơn nữa, mang tiếng là phòng cưới của bố mẹ cô nhưng căn hộ này lại không hề có một dấu vết nào của mẹ cô, nếu mà có "Tình cũ" khó quên gì đó thật, tám mươi phần trăm viết là "Tình" nhưng đọc là "Thù".
 
Chung Lâm xuống xe, anh vệ sĩ lái xe cũng không rời đi, mà vẫn luôn đi theo sau cô cách khoảng năm bước. Chung Lâm làm như hoàn toàn không chú ý tới có người "theo dõi", mắt nhìn thẳng đi vào trong nhà. Mãi cho đến cửa tòa nhà, hé mở cửa tòa nhà ra, lúc này cô mới chợt quay đầu cười khinh thường với vệ sĩ cuối cùng cũng không còn đi theo nữa: "Áp tải kết thúc rồi? Không áp tải em lên tầng à?"

 
Nói xong, cũng không chờ vệ sĩ đáp lại đã đẩy cửa đi vào rồi vào thang máy. Khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trên cửa tựa như mặt gương phản chiếu biểu cảm trào phúng của cô, Chung Lâm mới ý thức được cô cũng không bình tĩnh như mình tưởng, ít nhất là trong lòng thật sự cất giấu một ngọn lửa giận dữ bị đè nén.
 
Cảm ơn chiếc thang máy có bề mặt như gương, trước khi vào trong nhà, Chung Lâm đã cẩn thận che giấu tất cả mọi cảm xúc của cô. Ở thời điểm không có chút năng lực phản kháng nào như bây giờ, cô không quá muốn đối mặt với lửa giận của Chung Trường Kiện.
 
Trong phòng khách đèn sáng trưng, trước bàn trà có một người đàn ông mặt mũi tương tự cô khoảng năm phần đang ngồi. Dù có ghét Chung Trường Kiện đến đâu, cô cũng không có cách nào xóa bỏ quan hệ máu mủ với ông ta. Lúc này Chung Trường Kiện mới hơn bốn mươi tuổi, được chăm sóc kỹ càng, trông còn trẻ hơn so với trong trí nhớ của cô, đi ra ngoài nói là anh trai cô có khi cũng có người tin.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con người đúng là một loại sinh vật kỳ lạ, cho dù trong đầu chứa ý nghĩ điên cuồng đáng sợ đến cỡ nào, chỉ cần khoác bên ngoài một lớp da đúng mực là có thể khiến người khác xem nhẹ bên trong. Kiểu như Chung Trường Kiện thì càng không cần phải nói, chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần, tuyệt đối có thể coi là ôn tồn lịch sự, phong độ phấp phới.
 
"Bố, bố tìm con ạ?" Sau khi những suy nghĩ kia chợt lóe lên, Chung Lâm gần như phản xạ có điều kiện mà nhập vai "Con gái". Trong giọng nói ngoài sợ hãi còn có một chút tự nhiên.
 
"Tao không tìm mày, mày có biết đường về không?" Chung Trường Kiện đặt chén trà xuống, mở mắt ra, giọng điệu đèn nén giận dữ. Một dáng vẻ ông bố nghiêm khắc chất vấn con gái về muộn tiêu chuẩn.

 
Chung Lâm còn chưa trả lời, phía phòng bếp đã vang lên tiếng động: "Ôi chao, Tiểu Lâm về rồi à! Đúng lúc lắm, đồ ăn đã nấu xong hết có thể ăn cơm được rồi." Dì Vương bưng bát thức ăn đi ra từ phòng bếp, vừa nhìn thấy Chung Lâm đã vui mừng chào hỏi. Chào hỏi Chung Lâm xong lại gọi Chung Trường Kiện ăn cơm.
 
Bà ấy vừa chen vào, bầu không khí giữa hai bố con nhà họ Chung vừa mới bắt đầu căng thẳng đã lập tức bị quấy rầy. Chung Trường Kiện đứng dậy, liếc nhìn Chung Lâm một cái rồi quay đầu đi đến phòng ăn.
 
Trong thời gian ngắn ngủi ông ta đi từ phòng khách đến phòng ăn rồi ngồi xuống trước bàn ăn, dì Vương khen Chung Lâm hết lời: "Anh Chung, anh có một đứa con gái tốt lắm đó, Tiểu Lâm biết con trai tôi sắp thi lên cấp ba, bèn sửa sang lại tài liệu tham khảo đưa cho tôi, bảo tôi mang về cho con trai xem. Con trai nhờ tôi cảm ơn hai người, bảo là những tài liệu tham khảo kia rất có ích."
 
Dì Vương nói rồi lén nháy mắt với Chung Lâm. Chung Lâm lập tức hiểu ra, đây là bà ấy sợ Chung Trường Kiện mắng cô, nên cố ý chạy đến đổi chủ đề.
 
Chỉ có điều, ở trước mặt người ngoài, Chung Trường Kiện luôn đeo một chiếc mặt nạ ôn tồn lễ độ. Vậy nên dì Vương cũng không biết ý tốt này của bà ấy rất có thể phản tác dụng.
 
Đương nhiên, Chung Lâm sẽ không nói những điều này cho dì Vương biết, cô chỉ mỉm cười với dì ấy, bày tỏ cảm ơn.

 
Nhận được ý cảm ơn của cô, dì Vương vốn đã có thân hình hơi tròn bèn cười càng thêm trìu mến. Có một thoáng Chung Lâm bỗng nhiên nghĩ, nếu như cô cũng có mẹ, ở thời điểm như vậy, phải chăng mẹ cũng sẽ giống như dì Vương cắt ngang cơn giận dữ sắp sửa bùng nổ của Chung Trường Kiện? Chỉ tiếc là, vấn đề này không có đáp án.
 
Lúc ở nhà, Chung Trường Kiện chú trọng ăn không nói, trên bàn ăn nhà họ Chung luôn luôn là một bầu không khí im ắng kỳ lạ. Tất nhiên, quan hệ giữa bố con cô cũng không tốt đến mức sẽ giao lưu tình cảm vào lúc ăn cơm.
 
Cái miệng nhỏ của Chung Lâm nhai sườn xào chua ngọt, tựa như đồ ăn ngon đến nỗi làm cô không rảnh quan tâm chuyện khác. Quả thật là trình độ nấu ăn của dì Vương không thấp, đồng thời cũng dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất. Nhưng ngồi ăn cơm cùng bàn với Chung Trường Kiện, cho dù đồ ăn có ngon đến mấy cũng khiến người ta cảm thấy nhạt như nước ốc. Cô nuốt thức ăn đã được nhai nát vào trong bụng, ước lượng xem còn phải nhét vào trong bụng khoảng bao nhiêu thức ăn nữa mới có vẻ tương đối tự nhiên.
 
Lúc này, Chung Trường Kiện lại buông bát đũa xuống với thái độ khác thường, gọi dì Vương vẫn đang quét dọn vệ sinh: "Hôm nay đến đây thôi, chị về nhà trước đi."
 
"Nhưng mà, lát nữa ăn xong còn phải dọn dẹp bát đũa..." Lúc dì Vương đảo qua bàn ăn đã ăn hết một nửa, vô tình hoặc cố ý nhìn Chung Lâm mấy cái.
 
"Không sao, cũng đâu phải gãy tay gãy chân, rửa mấy cái bát không phải chuyện lớn lao gì." Chung Trường Kiện nói, sau đó đứng lên, nghiêm túc nói với dì Vương: "Chắc chị cũng đã nhìn ra, dạo này Chung Lâm làm sai chuyện, tôi cần có không gian riêng để trao đổi với nó. Dù sao con trẻ cũng biết tự ái, giáo dục nó ở ngay trước mặt người khác không quá phù hợp."
 
Ông ta nói mấy câu rất hợp tình hợp lý, lại kết hợp với vẻ ngoài nho nhã lịch sự cùng giọng điệu ôn hòa lễ độ, cả quá trình dì Vương đều bị ông ta dẫn dắt, vốn không kịp suy nghĩ căn nhà lớn như thế, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, muốn một mình giáo dục con gái cùng với việc bà ấy có ở đây hay không không liên quan gì đến nhau. 
 

"Được được được, thảo nào Tiểu Lâm ưu tú như vậy, đều là nhờ anh Chung giáo dục tốt." Dì Vương thoải mái chấp nhận, rất nhanh đã thu dọn ổn thỏa rồi rời khỏi đây.
 
Bà ấy vừa đi, nhà họ Chung mới chính thức rơi vào khung cảnh hoàn toàn tĩnh mịch. Chung Lâm nuốt thức ăn trong miệng xuống như máy móc, liếc mắt thấy Chung Trường Kiện lại ngồi vào bên cạnh bàn ăn, nhưng không động bát đũa. "Đưa bánh quy cho thư ký của tao, đưa tài liệu học tập cho con trai của dì giúp việc. Chung Lâm, tao không biết từ bao giờ mày học được cách thu mua lòng người đấy."
 
Giọng điệu khi Chung Trường Kiện nói những lời này khiến Chung Lâm nhất thời không chắc chắn nên dùng thái độ gì để đáp lại, không nghe ra vui hay giận trong giọng của ông ta.
 
Cô nói thế nào mới đúng? Biện giải cho mình rằng không phải thu mua, hay là nói với Chung Trường Kiện đây là thành quả giáo dục của ông ta? Trong đầu Chung Lâm hiện lên mấy loại phương án, nhưng đã bị cô nhanh chóng bóp chết từ trong trứng nước, cô không nói gì cả. Bởi vì cô biết, đối với Chung Trường Kiện mà nói, câu trả lời quá do dự nhất định là đáp án nói bừa để đối phó với ông ta, lúc này thà rằng không nói gì hết, dù sao lòng đa nghi của Chung Trường Kiện cũng sẽ tìm kiếm lý do cho hành vi của cô.
 
"Ngầm thừa nhận rồi?" Chung Trường Kiện nói, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng không rõ ý, dáng vẻ như trận địa sẵn sàng đón địch vừa nãy bỗng chốc được buông lỏng. Ông ta nới lỏng cổ áo, lại cầm đũa lên: "Hôm nay ở nhà Tổng giám đốc Tiết cả ngày?" Chung Trường Kiện kẹp một miếng thịt bò non được cắt vuông vức lên bỏ vào trong miệng.
 
"Vâng." Chung Lâm lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Chung Trường Kiện vừa ăn vừa nói lúc ăn cơm ở nhà. Trông có vẻ như tâm trạng khá vui vẻ.
 
"Con trai lớn của Tổng giám đốc Tiết quả thật khá đẹp trai. Tao quên mất đấy, mày cũng đã đến tuổi biết yêu đương rồi." Chung Trường Kiện nói rồi nở một nụ cười nhạt mang ý sâu xa: "Có phải thằng nhóc Tiết Việt với cái đầu đơn giản kia đã hoàn toàn nghe mày sắp xếp? Cảm giác điều khiển người khác không tệ chứ?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận