Không làm học bá

Không biết là lần thứ mấy mở mắt ra, cuối cùng trời cũng tờ mờ sáng. Chung Lâm nhìn ánh sáng nhạt xuyên qua kẽ hở của rèm cửa chiếu vào, thầm thở phào nhẹ nhõm. Tiếng đồng hồ báo thức "Tích tắc" ở đầu giường đều đặn như nhịp tim, Chung Lâm nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ đã khá cũ kỹ, mượn ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn ngủ nhỏ để nhìn rõ thời gian.
 
Sáu giờ mười bảy phút, còn hai tiếng nữa mới đến giờ tài xế của Tiết Việt đến đón cô.
 
Nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ đến nhà Tiết Việt dạy bổ túc, Chung Lâm chỉ cảm thấy trong lòng chợt dâng lên một loại nhẹ nhõm không rõ nguyên do. Nhưng loại cảm giác này dâng lên chưa đến một giây, lời Chung Trường Kiện nói hôm qua lại quanh quẩn trong đầu cô như giòi trong xương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cảm giác khống chế người khác cũng không tệ nhỉ?" Chung Trường Kiện cười hỏi cô. Nhưng chuyện ngoài dự kiến chính là, từ lúc Chung Trường Kiện về nhà mở màn giả vờ chất vấn một câu, sau khi bảo dì Vương đi cũng chưa từng quở trách cô, chỉ hỏi mấy câu không rõ ý nghĩa, sau đó thái độ trông như có chút hài lòng đối với hành động của cô.
 
"Thích ở cùng Tiết Việt? Tao hiểu, ở cùng loại người não đơn giản, không đề phòng người khác như vậy rất thoải mái phải không? Không cần tốn quá nhiều đầu óc đã có thể nắm rõ thói quen hành động của bọn họ, lại dẫn dắt thêm một chút nữa thì sợ gì bọn họ không ngoan ngoãn nghe lời. Nhíu mày? Không thích nghe? Hay là mày nghĩ giữa mày và nó là 'Tình yêu" gì đó? Đương nhiên, nếu như mày thích định nghĩa như vậy cũng chưa hẳn là không thể. Có điều 'Tình yêu' hoặc là nhạt hơn một chút như 'Thích' đúng là thủ đoạn hay nhất để nhanh chóng kiểm soát và ảnh hưởng đến một người."
 
Trong âm thanh tích tắc của đồng hồ báo thức, những lời này của Chung Trường Kiện giống như mang theo lưỡi dao, từng chữ từng khắc vào trong đầu cô muốn quên cũng không thể quên được. Chung Lâm biết, chẳng qua là Chung Trường Kiện đang tiến hành tẩy não như thường lệ cho cô mà thôi, ám thị cô tiếp cận Tiết Việt là có ý đồ riêng.
 
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô không có cách nào kiềm chế mình không tiếp nhận ám thị của Chung Trường Kiện. Tuy rằng sự thật có khác biệt nhất định so với suy đoán của Chung Trường Kiện, hai người bọn họ tiếp cận nhau vốn không liên quan đến "Tình yêu", nhưng cô đồng ý dạy bổ túc cho Tiết Việt đúng là bởi vì Tiết Việt có thể lợi dụng. Mà trong quá trình dạy bổ túc cho Tiết Việt cô cũng phát hiện khi ở cùng anh sẽ nhẹ nhõm tự tại, cũng là bởi vì Tiết Việt đơn thuần, nhìn một cái là có thể nhìn thấu.
 
Thủ đoạn của Chung Trường Kiện rất giống với những loại trắc nghiệm tính cách hào nhoáng đầy rẫy trên mạng nhưng thực ra kém chất lượng và không hề bổ ích chút nào. Nắm bắt hiện tượng tâm lý mà đa số mọi người đều có, và cả đặc điểm tính cách, bịa mấy câu hỏi rỗng tuếch, phân loại rồi gán nhãn cho con người một cách cứng ngắc, hoặc là trực tiếp phân loại rõ ràng theo cầm tinh, chòm sao, nhóm máu, khiến người ta kiểm tra xong sẽ không nhịn được mà tìm đúng chỗ ngồi. Dù biết rõ là đang nói nhảm, đầu óc vẫn sẽ gắng hết sức nhận lấy và sử dụng những nhãn mác này, đồng thời cũng vô thức dựa theo những nhãn mác này tiến hành ám thị cho hành vi của bản thân.
 
Nhưng trắc nghiệm tính cách ở trên mạng chẳng qua chỉ là câu tương tác, còn hành động của Chung Trường Kiện lại là muốn thông qua việc không ngừng truyền thụ thế giới quan vặn vẹo của ông ta, biến cô trở thành một bản sao của ông ta. Cô từng kháng cự, từng giãy dụa, nhưng đến cùng trong cơ thể cô vẫn chảy dòng máu của ông ta... Năm đó nếu như không có vụ tai nạn giao thông kia, chỉ sợ rằng cô đã thành Chung Trường Kiện thứ hai.
 
Chung Lâm hít sâu một hơi, kéo rèm cửa sổ ra, muốn để ánh nắng chiếu vào xua tan mù mịt. Buổi sáng mùa đông không khí rất xấu, dù đã hơn tám giờ nhưng ngoài cửa sổ vẫn tối tăm mờ mịt, nơi nào xa một chút hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ, nhìn lâu sẽ chỉ tăng thêm ngột ngạt. Ngay lúc cô muốn thu tầm mắt lại, hai ánh đèn đột ngột xuyên qua bầu không khí màu xám, cô tập trung nhìn vào, chỉ thấy một chiếc xe đang lái dọc theo con đường quanh co uốn lượng trong khu dân cư đi tới.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là xe của nhà Tiết Việt.
 
...............
 
"Mời cô Chung vào nhà!" Vừa mở cửa, cũng không biết Tiết Việt nhảy ra từ đâu, cúi đầu chín mươi độ với cô một cái.
 
Chung Lâm hơi nghiêng người, né tránh lễ lớn giảm thọ của anh: "Khi không mà tỏ ra ân cần, mấy bài hôm qua làm sai tối qua đã làm lại chưa?" Cô vừa đổi dép lê vừa hỏi. Vẻ mặt này của Tiết Việt giống y như đúc với chú chó con gặm con chuột chạy đến trước mặt chủ tranh công mà lúc trước cô từng thấy.
 
"Ơ? Cậu biết rồi à?" Tiết Việt đứng thẳng người, vẻ hăng hái lập tức mất hơn một nửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Khang đứng sau lưng Chung Lâm, hận không thể đốt thành hai cái lỗ: "Anh Khang, chỗ em còn có lọ 502, có thể tặng anh để vá miệng."
 
"Oan quá cơ!" Tiểu Khang vội vàng thanh minh cho mình: "Cô Chung ơi em nói với nó đi, anh chưa nói gì với em đúng không?"
 
Chung Lâm gật đầu. Sau đó tùy ý nhìn lướt qua Tiết Việt, rồi đi thẳng lên thư phòng ở trên tầng, vừa đi vừa nói: "Tôi đi kiểm tra bài tập tối hôm qua cậu làm trước, cậu ăn sáng xong thì mau đi lên."
 
Sao cô lại biết anh đang ăn sáng? Tiết Việt không tự chủ được mà sờ khóe miệng, không ngoài dự đoán sờ được mấy mẩu vụn bánh mì. Được thôi.
 
Tối hôm qua vì làm xong mấy bài sai mà anh thức đến một giờ mới ngủ. Tuy rằng giờ đó đối với Tiết Việt sau khi thành niên mà nói thì cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng cái thân đang ở thời kỳ trưởng thành này lại không chịu nổi kiểu làm việc và nghỉ ngơi bừa bãi như vậy. Sáng nay đồng hồ báo thức kêu đến lần thứ ba, Tiết Việt mới nhịn đau mà tạm biệt giấc ngủ. Vội vã thức dậy, vừa đút được nửa miếng bánh mì vào trong miệng thì Chung Lâm đã đến.
 

"Cậu Tiết, em làm bài tập cả một đêm thật à?" Sau khi Chung Lâm đi lên tầng, Tiểu Khang ngạc nhiên mà quan sát người cậu chủ chuyên sống phóng túng này, thầm nghĩ chẳng lẽ cô bé họ Chung này có ma lực thần kỳ gì đó, có thể khiến cho một người hễ nhìn sách giáo khoa là có thể ngủ trong vòng một giây như Tiết Việt trở nên yêu học tập? 
 
"Haiz, không được khen ngợi có phải bây giờ đang cảm thấy trống rỗng mất mát lắm đúng không?"
 
"Cút! Bớt ở đây lải nhải!" Tiết Việt bị chọc trúng tâm sự đi đến trước bàn ăn cầm miếng bánh mì còn lại lên, nhét vào trong miệng không có chút hình tượng nào, không cẩn thận tự làm mình nghẹn đến nỗi mắt trợn trắng, Tiểu Khang vội vàng đưa cốc sữa bò cho. Tiết Việt uống một ngụm hết nửa cốc, cuối cùng bánh mì kẹt ở trong cổ họng mới bị làm mềm.
 
"Em bị trúng tà rồi à? Với cái miệng kia của Chung Lâm mà em còn chờ mong cô ấy khen ngợi em. Chút bài tập em làm đó cô ấy không chê ít đã tốt lắm rồi." Tiết Việt hiểu rõ tình hình rồi tự kiểm điểm lại mình.
 
Tiểu Khang cười đểu một tiếng, bỗng nhiên cất giọng hát lên: "Đây chính là yêu~~"
 
Làm Tiết Việt sợ đến nỗi vội vàng đặt sữa bò xuống bổ nhào qua che cái miệng chó của Tiểu Khang lại, nhỏ giọng mắng anh ấy: "Em đm anh! Yêu cái đầu anh ý, em đâu phải người thích ăn hành! Giữa em với Chung Lâm chỉ có tình nghĩa thầy trò cực kỳ thuần khiết, anh mau đi báo tin cho bố em, bảo ông ấy giao việc cho anh làm. Đừng có lượn lờ ngồi chơi lúc em đang có chí phấn đấu, thấy mà tức!"
 
"Cậu Tiết ơi em bị ngốc à?" Tiểu Khang hào phóng tặng anh một ánh mắt khinh bỉ: "Dù Tổng giám đốc Tiết có yên tâm cỡ nào cũng không dám để hai người cô nam quả nữ ở riêng với nhau biết không."
 
Tiết Việt sờ gáy, nghĩ một lát cũng thấy có lý.
 
Chung Lâm vừa vào thư phòng đã thấy vở bài tập Tiết Việt đặt ở trên bàn. Tên này vì muốn tranh công còn cố ý để vở bài tập ở chỗ dễ thấy nhất.
 

Rốt cuộc là từ nhỏ anh đã thiếu thốn lời khen đến mức nào? Chung Lâm cạn lời, cầm vở bài tập sang kiểm tra cẩn thận.
 
Không lâu sau ở đầu cầu thang đã truyền đến tiếng Tiết Việt lên tầng. Lúc tiếng bước chân đi đến cửa phòng, Chung Lâm bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía anh: "Đúng được tám mươi phần trăm." Một nụ cười mừng rỡ của Tiết Việt còn chưa hoàn toàn hiện lên, đã nghe thấy Chung Lâm bổ sung: "Dựa theo trình độ của cậu."
 
Tiết Việt lập tức tắt nụ cười, đi đến trước mặt Chung Lâm nghiêm mặt nói: "Đừng dùng trình độ của tôi trong quá khứ để làm tiêu chuẩn, tốt xấu gì tôi cũng là một người vào lớp số 1 nhờ thực lực của bản thân, tôi phải nâng cao tiêu chuẩn."
 
"Được." Chung Lâm nghe theo: "Dùng tiêu chuẩn của lớp số 1 thì chính là không đạt tiêu chuẩn. Bài nào không biết làm chắc cậu cũng biết rồi chứ, tìm những kiến thức không hiểu ra, tôi giảng cho cậu."
 
Tiết Việt ừa một tiếng rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập. Nhưng một lát sau, Chung Lâm bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Tiết Việt." Cô nghiêm túc gọi anh.
 
Tiết Việt khó hiểu nhìn cô: "Hở?"
 
"Đầu óc cậu cứ tắt điện là reset lại à? Ngủ một đêm xong quên hết kiến thức hôm qua luôn?" Chung Lâm chất vấn.
 
"Có sao? Cậu nói cái nào?" Tiết Việt càng thêm lơ mơ.
 
Chung Lâm nhìn ánh mắt mờ mịt của anh, lại nuốt lời còn lại xuống bụng. Cô dạy bổ túc cho anh không chỉ là giao dịch bằng tiền do hai bên thỏa thuận, mà còn có mục đích muốn lợi dụng cơ hội này để đi ra ngoài. Vừa thu tiền vừa lợi dụng, thái độ phải tốt một chút. Cô thầm nghĩ, không những thu lại những lời châm chọc Tiết Việt, thậm chí còn mỉm cười: "Liệt kê những chỗ cậu không hiểu ra, giảng xong chúng ta mới học tiếp."
 
Tiết Việt bị nụ cười bất chợt xuất hiện của cô dọa cho rùng mình, luôn cảm thấy Chung Lâm đang kìm nén chiêu lớn gì đó, nơm nớp lo sợ chỉ những chỗ không hiểu ra. Nhưng sau đó, điều ngoài dự đoán của anh chính là Chung Lâm không những kìm nén tức giận với anh, mà thái độ giảng bài còn cực kỳ tốt.
 
Ngay cả Tiểu Khang thỉnh thoảng chạy đến thị sát cũng nhìn ra, nhân lúc ăn trưa bèn lén nói với Tiết Việt: "Hôm nay tâm trạng của cô Chung không tồi nhỉ."
 
"Không tồi cái quần què." Tiết Việt trả lại ánh mắt khinh bỉ hồi sáng cho anh ấy: "Em thấy hôm nay cô ấy cứ sai sai kiểu gì á."

 
"Hả?"
 
"Em mắc rất nhiều lỗi cơ bản, thế mà cô ấy lại không giận em."
 
Ánh mắt của Tiểu Khang lập tức hơi thay đổi: "Cậu Tiết, anh cảm thấy hôm nay em cũng sai sai."
 
"Có sao? Sai chỗ nào?" Tiết Việt không quanh co.
 
Tiểu Khang gật đầu, nhìn anh chằm chằm rất nghiêm túc, nói một câu: "Có. Trên mặt em viết đầy 'Tôi thích ăn hành'."
 
"Cút." Tiết Việt khẽ gào: "Anh Khang, không phải em xem thường anh đâu, nhưng bây giờ anh vẫn là C* nhỉ?"
 
*C~cissy=sissy, ý chỉ con trai ẻo lả, yếu đuối, hay có hành vi cử chỉ giống con gái.
 
"Đừng ăn nói linh tinh!" Tiểu Khang cuống quít phủ nhận.
 
Tiết Việt bật cười chắc chắn: "Phủ nhận cũng vô dụng, nhìn cái là biết anh không hiểu con gái. Con gái là một loại sinh vật vô cùng thần kỳ, tâm trạng của họ được phân loại rất tinh vi, lúc cười chưa chắc là vui, lúc khóc chưa chắc là buồn. Giống như Chung Lâm hôm nay..."
 
"Hôm nay tôi làm sao?" Tiết Việt nói được nửa câu, một giọng nói bỗng nhiên xen ngang, anh lập tức cảm nhận được một trận ớn lạnh ở sau lưng. Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Chung Lâm đứng ở cửa phòng ăn, bưng cốc nước như cười như không mà nhìn anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận