Sáu giờ rưỡi chiều, trong phòng bao "Đỗ Phủ Đường" của khách sạn Hữu Nghị đã có không ít người tới. Là tới dự tiệc mừng thọ của một ông cụ họ Ngôn, cũng bởi vậy mà khách sạn còn đặc biệt tặng một chiếc bánh sinh nhật có hình đào mừng thọ.
Cháu trai Ngôn Hi Hòa vừa mới xuất hiện ở cửa thì đã bị ông cụ nhìn thấy, cười ha ha vẫy tay bảo anh ấy mau vào. "Chúc ông nội sinh nhật vui vẻ!" Sau khi Ngôn Hi Hòa tặng quà của mình xong bèn ngồi xuống bên cạnh chị họ.
"Còn chưa tốt nghiệp mà, mua đồ làm gì chứ!" Nhìn thấy quà tặng, ông cụ oán trách một câu theo thói quen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cháu đã bắt đầu thực tập rồi, có tiền lương thực tập." Ngôn Hi Hòa cười tủm tỉm giải thích: "Chính là ở trụ sở của Tập đoàn Chung Thị, vừa hay cách nơi này không xa lắm."
"Ồ? Tập đoàn Chung Thị, em thực tập ở đó?" Ngôn Hi Thời ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Tại sao lại trùng hợp như vậy, mấy ngày trước chị vừa viết bài về một học sinh vì áp lực học tập mà dẫn đến tinh thần có vấn đề ở trường cấp ba trực thuộc, đúng lúc Tập đoàn Chung Thị chuẩn bị thực hiện một dự án từ thiện hỗ trợ cho những bạn trẻ vị thành niên gặp vấn đề về tâm lý, hôm nay mới tìm đến chị. Có điều chị vẫn chưa đồng ý hợp tác."
"Đây không phải chuyện tốt sao? Tại sao lại không đồng ý?" Ngôn Hi Hòa không hiểu mà hỏi.
Ngôn Hi Thời khẽ xì một tiếng: "Chuyện tốt thì đúng là tốt, nhưng ai chẳng biết những doanh nghiệp này làm từ thiện chỉ là muốn lập đền thờ cho mình. Những nhà tư bản kiếm đủ tiền rồi thì bắt đầu cầu danh tiếng chứ sao. Hơn nữa, dưới trướng Tập đoàn Chung Thị trùng hợp có sản phẩm hướng tới trẻ vị thành niên, bắt tay vào làm dự án này đối với bọn họ mà nói là một mũi tên trúng hai con chim."
"Ừm..." Ông nội chậm rãi mở miệng: "Đó cũng là làm việc tốt. Người ta bỏ tiền, còn không cho người ta để lại tên hay sao."
"Hình như em từng gặp, là học sinh lớp 10-1 à?" Ngôn Hi Hòa hỏi.
"Đúng thế, sao vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em cảm thấy chị vẫn nên đồng ý đi." Ngôn Hi Hòa nói: "Con gái duy nhất của Tổng giám đốc Tập đoàn Chung Thị là bạn cùng lớp với em học sinh mà chị đưa tin kia, không chừng là vì muốn trợ giúp bạn học nên em ấy mới khuyến khích bố mình làm dự án này. À đúng rồi, em quên nói với chị, em học sinh giỏi trốn thi mà lần trước em đề cập với chị ấy, chính là con gái của sếp bọn em."
"Ồ?" Ngôn Hi Thời có chút bất ngờ: "Trùng hợp vậy sao."
"Đúng vậy, con nhóc kia độc miệng nhưng mềm lòng, bèo nước gặp nhau, thấy em sắp đi phỏng vấn ở công ty lừa đảo còn nhắc nhở em đừng đi. Em đoán lần này chắc cũng là muốn tiện thể giúp đỡ bạn học, em nhớ là những dự án từ thiện trước đó của Tập đoàn Chung Thị đều chủ yếu là quan tâm đến những quần thể yếu thế ở thành phố, hình như rất ít liên quan đến trẻ vị thành niên."
Ngôn Hi Thời quan sát đứa em họ này một lượt từ trên xuống dưới: "Không nhìn ra em còn nghe ngóng được tin tức của công ty thực tập khá đầy đủ ấy nhỉ. Được, chị sẽ liên hệ lại với bọn họ. Nhắc đến chuyện lần này đi phỏng vấn ở trường cấp ba trực thuộc..."
"Hai đứa chúng mày dừng ở đây đi, ăn cơm còn nói chuyện công việc làm gì? Chúc mừng sinh nhật ông cơ mà, nào nào nào, trước hết kính ông cụ một chén!" Người lớn cùng bàn ăn kéo chủ đề lạc trôi của hai người bọn họ trở lại trên bàn cơm.
...........
Độc miệng mềm lòng, học sinh giỏi, phản nghịch.
Ba nhãn này đã được Ngôn Hi Hòa dán lên cho Chung Lâm. Trước khi gặp Chung Lâm, Ngôn Hi Thời cũng từng tưởng tượng dáng vẻ của cô, nhưng dựa vào ba cái nhãn mâu thuẫn với nhau này thật sự khó mà phác họa ra được một hình tượng cụ thể.
Mãi cho đến ngày hai người gặp mặt, Ngôn Hi Thời mới phát hiện ra, thằng em họ của cô ấy còn bỏ sót một nhãn hiệu mấu chốt: Em gái xinh đẹp.
Đáng đời nó độc thân hai mươi hai năm từ trong bụng mẹ. Trong lúc Ngôn Hi Thời âm thầm chê bai thằng em họ thẳng nam ế nhờ thực lực kia, đồng thời cũng lộ nét mặt tươi cười với người phụ trách của Tập đoàn Chung Thị đến bàn chuyện dự án từ thiện.
Người phụ trách đương nhiên không phải Chung Lâm đang học lớp mười. Chung Trường Kiện làm từ thiện cũng không phải là chuyện một hai năm, ông ta có một đoàn đội chuyên môn phụ trách các dự án từ thiện. Lần này Chung Lâm theo tới chỉ có tác dụng tương tự như một linh vật, ít nhất là trong lòng người phụ trách thuộc đoàn đội của Chung Trường Kiện cho rằng như vậy.
Mà bản thân Chung Lâm cũng đóng rất tốt vai diễn linh vật này. Lúc người phụ trách nói chuyện với Ngôn Hi Thời, cô chỉ ngồi ở bên cạnh yên lặng uống trà nghe nhạc, khi có vấn đề cần cô lên tiếng thì cô mới mở miệng, không hề có sự xốc nổi muốn thể hiện bản thân mà ở độ tuổi của cô nên có. Hơn nữa trước khi Chung Lâm mở miệng luôn mang theo ba phần ý cười, khiến Ngôn Hi Thời cảm thấy nói chuyện với cô quả thật như một loại hưởng thụ gió xuân ấm áp.
Độc miệng? Tám phần là do Ngôn Hi Hòa lải nhải cả ngày khiến người ta ghét. Trong lòng Ngôn Hi Thời thầm ghét bỏ em họ lần thứ một trăm.
Trong khi Ngôn Hi Thời quan sát "Con gái duy nhất của Tổng giám đốc Tập đoàn Chung Thị", Chung Lâm cũng đang quan sát Ngôn Hi Thời, một người mà "tương lai có thể cần dùng đến".
Bây giờ Ngôn Hi Thời mới hơn hai mươi tuổi, bất kể là ngoại hình hay cách nói chuyện vẫn non hơn nhiều so với cô phóng viên đi phỏng vấn mà sau này cô gặp. Có thể nhìn ra được, trên người Ngôn Hi Thời vẫn còn sự sắc sảo đặc trưng của người trẻ tuổi, là kiểu tự nhiên chưa được mài giũa. Mà Ngôn Hi Thời trước khi sống lại cô gặp đã học được cách che giấu sự sắc sảo bên dưới vẻ ngoài khôn khéo, dù cho ngôn từ sắc bén, đó cũng là góc cạnh do con người tạo ra, vừa thể hiện được khí tiết chính trực lại không đến mức làm người khác thấy "cấn".
Sau lần phỏng vấn đó, hai người cũng trở thành bạn bè, bạn bè kiểu những lúc không có việc gì, không nhớ ra thì sẽ không liên hệ, nhưng thỉnh thoảng có thể cùng uống một chén.
Chỉ có điều Ngôn Hi Thời không biết, cô ấy lấy được cơ hội phỏng vấn Chung Lâm không phải là do em họ Ngôn Hi Hòa của cô ấy thuyết phục, mà là bởi vì Chung Lâm muốn tiếp cận cô ấy.
Nguyên nhân là ở kênh tài chính và kinh tế Ngôn Hi Thời đang làm việc đưa tin một vụ án hối lộ thương nghiệp. Tính chất không thể nói là nghiêm trọng, số lượng cũng không giật gân, nói tóm lại chính là một bản án bình thường chưa từng dấy lên bọt sóng gì. Nhưng có lẽ là thời gian đó kênh tài chính và kinh tế bị cạn kiệt ý tưởng tiết mục, bèn làm lớn vụ án này, Ngôn Hi Thời còn đặc biệt làm một chuyên mục đưa tin, cứ thế xào một vụ án bình thường không có mánh lới gì thành ra suýt nữa đã lên bảng tìm kiếm nóng.
Mà công ty xảy ra chuyện kia... có một chút quan hệ quanh co lòng vòng với Tập đoàn Chung Thị.
Lần cuối cùng Chung Lâm gặp Ngôn Hi Thời là ba ngày trước khi cô xảy ra tai nạn giao thông, lần đó trong lúc nói chuyện Ngôn Hi Thời loáng thoáng lộ ra một số chất vấn về tính hợp pháp trong làm ăn của Tập đoàn Chung Thị. Chung Lâm không biết đến cùng là nhiều năm theo nghề cũng không thể mài mòn tinh thần chính nghĩa của cô ấy, hay là đằng sau có người gợi ý.
Sau đó cô có tìm người thăm dò thử, chỉ tiếc là chưa kịp tra ra nguyên nhân, cô đã bị tông thành người tàn phế. Vậy nên, tai nạn giao thông thật sự chỉ là ngoài ý muốn ư? Chung Lâm nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, để hương trái cây của trà Darjeeling bình ổn nhịp tim vừa hơi chập trùng.
"Cho nên, thật ra dự án lần này là cô Chung đề nghị đúng không?" Ngôn Hi Thời nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, dùng một giọng điệu thân thiết khi người lớn đối mặt với trẻ con để hỏi cô: "Bình thường cô Chung có quan hệ tốt với bạn Trần Mậu Học không?"
"Bạn học bình thường, cơ bản chưa từng nói chuyện." Chung Lâm đáp lại đúng sự thật: "Chỉ là đột nhiên nhớ ra hình như dự án từ thiện năm nay vẫn chưa quyết định, nên bèn nói mấy câu với bố. Em hy vọng đến lúc đó chị Ngôn đừng viết bản thảo dựa trên chủ đề tình bạn bè gì đó. Trên thực tế, nếu như không có chị đưa tin chuyện của Trần Mậu Học, em cũng chưa từng chú ý đến bạn ấy, càng không biết bạn ấy đang gặp phải vấn đề trên phương diện tinh thần."
"Tâm lý của trẻ vị thành niên thường dễ dàng bị xem nhẹ hơn so với người trưởng thành, sự dẫn dắt từ bên ngoài và thao tác can thiệp cũng phực tạp hơn nhiều so với khi đối mặt với người trưởng thành. Đây cũng là nguyên nhân mà Tổng giám đốc của chúng tôi lựa chọn dự án này." Người phụ trách linh hoạt tiếp lời Chung Lâm: "Tổng giám đốc Chung cũng hy vọng bài báo có thể tập trung nhiều hơn vào dự án từ thiện, không muốn đề cập đến quan hệ bạn học giữa Chung Lâm với người được trợ giúp, để tránh gây nên phiền toái không cần thiết."
Ngôn Hi Thời có chút ngạc nhiên. Theo lý thuyết, cân nhắc từ góc độ một người trưởng thành như Chung Trường Kiện, lo lắng bài báo có thể mang tới ảnh hưởng trái chiều cho cô con gái duy nhất, cô ấy có thể hiểu được. Nhưng Chung Lâm vẫn còn là một thiếu nữ mười lăm tuổi, là thời kỳ cao điểm muốn thể hiện bản thân, thế mà cũng không muốn nhân cơ hội để tuyên dương bản thân một chút, điều này khiến cô ấy thấy bất ngờ. Dù sao Ngôn Hi Thời cũng cảm thấy bản thân mười lăm tuổi chắc chắn không chịu nổi sự vắng lặng này.
Một cô bé lý trí như vậy mà còn gọi là phản nghịch, vậy thì trên đời này không có thanh thiếu niên không phản nghịch nữa. Ngôn Hi Thời xé toang một cái nhãn mác mà em họ mình dán lên.
Có điều suy nghĩ cẩn thận lại, kiểu cô chủ nhà giàu như Chung Lâm, mức độ giàu có của gia đình cơ bản đã vượt quá mức "có tiền" mà người dân bình thường định nghĩa, cộng thêm cả đầu óc và ngoại hình của cô, đoán chừng từ nhỏ đã không thiếu cơ hội "thể hiện bản thân".
Một dự án từ thiện quan tâm đến thanh thiếu niên có vấn đề về tâm lý, người bỏ tiền lại không cần mượn cơ hội để lăng xê, bàn chuyện hợp tác với cô ấy cũng chỉ là hy vọng có thể mượn truyền thông kêu gọi người dân quan tâm đến vấn đề tâm lý của trẻ vị thành niên, để nhằm thúc đẩy dự án tiến triển tốt hơn. Ngôn Hi Thời vốn không tìm được lý do để từ chối.
Nói xong chuyện chính, cuối cùng đã đến thời gian vui vẻ thưởng thức bữa tối. Bố cục của nhà hàng đặt bữa tối có chút hương vị của vườn tược Tô Châu, đến phòng bao mà bọn họ đặt phải đi ngang qua một đoạn hành lang cong cong trên mặt nước. Ngôn Hi Thời nhân cơ hội đó sóng vai đi cùng Chung Lâm, nói: "Thật ra, mặc kệ thế nào, chuyện Trần Mậu Học được giúp đỡ cũng phải cảm ơn em."
Chung Lâm không hiểu nhìn về phía cô ấy.
Ngôn Hi Thời cười hỏi: "Còn nhớ em từng ngăn cản một người đi thực tập ở Hoa Đỉnh không? Cậu ấy là em họ của chị. Bởi vì nó nhắc đến chuyện học sinh giỏi trốn thi, nên chị mới muốn đến trong trường tìm linh cảm một chút, sau đó mới gặp được Trần Mậu Học."
"Ồ? Trùng hợp vậy ạ." Trong mắt Chung Lâm bộc lộ sự ngạc nhiên vừa phải. Lúc này, có một cơn gió nhẹ không biết từ đâu bỗng nhiên thổi tới, thổi trôi những cây bèo nổi trên mặt nước.