Không làm học bá

Từ sau khi Chung Lâm thể hiện "ham muốn khống chế" người khác, ngược lại độ tự do mà Chung Trường Kiện cho cô đã lớn hơn so với lúc trước không ít. Chung Lâm biết, bởi vì theo Chung Trường Kiện, cô đang càng ngày càng giống ông ta, chỉ cần tiến hành dẫn dắt thích hợp là có thể bồi dưỡng cô trở thành bản sao của ông ta.
 
Nóng lòng muốn duy trì gen của bản thân là bản năng của tất cả mọi sinh vật trên Trái Đất. Bởi vì không có cách nào sống mãi mãi, nên đành lùi lại mà cầu việc khác, hy vọng gen của mình có thể trường tồn. Mà người mang theo gen đó, đương nhiên càng giống bản thân càng tốt.
 
Lúc trước Chung Lâm cho rằng Chung Trường Kiện cố chấp với người thừa kế là cô chỉ vì bị tẩy não sâu sắc bởi tư tưởng nối dõi tông đường của nhân loại, nhưng sau khi nằm một tháng trong căn nhà rách nát ở nông thôn nhỏ rồi tiếp nhận các loại tư tưởng "mộc mạc", cô đã lật đổ ý nghĩ ban đầu của mình. Nếu như Chung Trường Kiện chịu ảnh hưởng của tư tưởng nối dõi tông đường độc hại, ông ta phải nên nhận con trai riêng ở bên ngoài về từ lâu mới đúng, nhưng trên thực tế, cho đến trước khi phát hiện người nối nghiệp mà ông ta tự tay bồi dưỡng có tư tưởng chống đối, Chung Trường Kiện vốn không chuẩn bị để ý đến con riêng ở bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xem ra Chung Trường Kiện muốn cải tạo cô, quá nửa là xuất phát từ bản năng tự yêu mình của sinh vật, muốn lưu truyền "gen tốt" trên trời dưới đất chỉ có duy nhất một phần này, đồng thời cũng tự biết rất rõ nếu muốn tiếp tục tạo ra một người mang gen ưu tú giống như cô thì độ khó hơi lớn.
 
"Rựt..." Tiếng điện thoại rung khiến cho Chung Lâm kết thúc chợp mắt.
 
Vừa ấn nút nghe máy, giọng nói muốn ăn đòn của Tiết Việt không kịp chờ đợi mà chui ra: "Chung Lâm, cô Chung, bà cố Chung, cứu mạng với..." Cậu thiếu niên đầu óc thiếu nơron này kéo dài giọng kêu.
 
Tiết Việt mới đàng hoàng được mấy ngày, từ sau khi anh tự cảm thấy mình với Chung Lâm đã thân quen thì bắt đầu không biết giữ mồm giữ miệng, lại thêm trình độ cắt từ đặt câu điêu luyện của anh, đủ để tức chết tất cả những thầy cô giáo từng dạy Ngữ văn cho anh. Sau khi Chung Lâm được lĩnh hội bèn thức thời từ bỏ suy nghĩ muốn giúp anh bổ túc Ngữ văn, đối mặt với giọng nói rất dễ dàng khiến người ta sinh ra kích động bạo lực của Tiết Việt, Chung Lâm chỉ đưa điện thoại ra xa một chút, nhả ra một chữ lời ít mà ý nhiều: "Nói."
 
Vừa nghe thấy giọng của cô, Tiết Việt lập tức lấy lại tinh thần: "Chung Lâm, bao giờ cậu đến dạy bổ túc cho tôi vậy? Tôi nhớ cậu muốn chết, cậu không đến tôi còn không xem nổi sách. Cậu không biết đấy thôi, hai ngày nay tôi ăn không biết vị, đêm ngủ không say giấc..."

 
"Đêm ngủ không say giấc viết như thế nào?" Chung Lâm lập tức ra đề cho anh, cắt ngang mấy lời xàm xí của anh.
 
"Ờm..." Cái người ở đầu bên kia điện thoại lập tức yên tĩnh. Cách điện thoại Chung Lâm cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh vò đầu bứt tai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Còn mười lăm phút nữa tôi sẽ đến chỗ cậu, bài tập lần trước giao làm được bao nhiêu rồi?" Chung Lâm lại ném một quả bom nặng cân.
 
Tiết Việt kêu "A" lên một tiếng như trong dự đoán, đầu lưỡi cũng không nghe điều khiển: "Cậu cậu cậu cậu không phải cậu nói mai mới tới sao?" Không hề nhận thấy anh muốn Chung Lâm qua đây từ giọng nói run rẩy liên tục kia.
 
Chung Lâm không cần đoán cũng biết chắc chắn anh chưa làm xong. Một người lông bông đã quen đột nhiên bị ngồi lì trong thư phòng học tập, một ngày hai ngày không thành vấn đề, nhưng sau một thời gian dài, tiêu hao hết sự hưng phấn khi thề thốt, lúc này nếu không có ai đè ép, bản tính sẽ lại ngẩng đầu lên. Nếu như cô đoán không sai, cuộc điện thoại này của Tiết Việt chỉ là vì điều hòa quá trình học tập khô khan. Anh đúng là càng ngày càng không khách sáo với cô.
 
"Không phải có người 'Nhớ tôi chết mất' sao? Tôi qua sớm kết thúc 'nỗi nhớ' của cậu cậu còn có ý kiến?" Khóe miệng Chung Lâm hơi nhếch lên, sau khi chiếm được đầy đủ niềm vui từ trong thất bại của đầu bên kia xong mới cúp điện thoại.
 
Thời điểm Tiết Việt mới sống lại đã từng thề rằng, phải làm học sinh giỏi để những người trước kia xem thường anh phải lau mắt mà nhìn. Nhưng lời thề này của anh chẳng khác nào những lời nói hùng hồn phải học tập thật giỏi mà học sinh nói ra mỗi khi học kỳ mới bắt đầu, lúc nói thì ngập tràn nhiệt huyết, không đến hai tuần đã thói cũ lặp lại.

 
Ngày đầu tiên Chung Lâm không có ở đây anh còn có thể miễn cưỡng duy trì thói quen trước đó, đến ngày thứ hai, thói lười biếng trong xương cốt đã nhanh chóng trở mình làm chủ. Cũng may lý trí còn sót lại nhắc nhở anh phải nhanh chóng nghĩ cách, lúc này anh mới gọi điện cho Chung Lâm, muốn ăn chửi một chút, kích thích mình học tập. Nào biết được Chung Lâm lại sắp qua thật!
 
Tiết Việt vội vàng tắt loa và quét hết đồ ăn nhanh ở bên cạnh vào trong ngăn kéo, vứt máy chơi game vào trong ngăn kéo rồi khóa lại, còn quét nhà một lần hiếm hoi, ngoảnh đầu kiểm tra một lượt, cảm thấy chắc là không bỏ sót gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm, mông vừa chạm đến ghế tựa thì nhìn thấy trong ly của anh còn có một nửa rượu vang chưa uống hết. Cầm lên chuẩn bị đi đổ, còn chưa ra khỏi thư phòng, dưới tầng đã vang lên tiếng chuông cửa. Dưới tình thế cấp bách, cái đầu óc vận hành lung tung chỉ huy anh uống một ngụm hết nửa ly rượu này.
 
"Cậu bị ốm à?" Chung Lâm ngẩng đầu thì nhìn thấy một gương mặt "Trong trắng có đỏ, không giống bình thường".
 
Tiết Việt thầm nghĩ toang rồi, anh uống rượu hay hiện lên mặt, một cốc bia đã có thể khiến anh đỏ từ trán đến tận cổ: "Không phải, chắc là mặc nhiều, nóng đó." Một người chỉ mặc áo mỏng và khoác thêm áo khoác trợn mắt nói dối.
 
Chung Lâm không định vạch trần anh, đổi giày xong bèn đi thẳng lên thư phòng. Tiết Việt đi theo sau, lúc nhìn thấy cô cầm lấy vở bài tập để kiểm tra thì suýt nữa đã không nhịn được mà che mắt lại. Anh có chút không dám tưởng tượng khi Chung Lâm thấy bài tập mới miễn cưỡng làm được một nửa sẽ có phản ứng gì. Nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy lời chế nhạo của Chung Lâm. Đôi mắt Tiết Việt hé mở ra một chút, chỉ thấy cô đang cầm vở bài tập nhìn anh.
 
"Không tồi, làm được sương sương một nửa, tỷ lệ đúng cũng qua được, tốt hơn nhiều so với tôi nghĩ. Tiếp tục đi." Chung Lâm đặt vở bài tập xuống, ra hiệu cho Tiết Việt đi qua. Khi phát hiện anh vẫn còn đứng ở bên cạnh ngẩn người, cô không nhịn được mà gõ bàn một cái rồi nói: "Cây chổi lông gà là tôi cũng đến rồi, cậu vẫn không tĩnh tâm nổi?"
 
Tiết Việt hoàn hồn, vội vàng nhảy đến trước bàn, tiếp tục làm bài tập mà hai ngày trước Chung Lâm giao cho anh.

 
Cụm từ chổi lông gà này bắt nguồn từ một bộ truyện tranh cổ xưa. Đại ý là một đứa trẻ từ nhỏ bị mẹ cầm theo chổi lông gà canh ở bên cạnh mới có thể ngoan ngoãn làm bài tập, một ngày nọ mẹ không ở nhà, trong lúc cậu bé ngồi không yên đã nhanh trí nghĩ ra một cách, cắm chổi lông gà vào trong bình hoa ở trên bàn, nhìn thấy đám lông gà đủ mọi màu sắc kia cậu bé mới có thể yên tâm học tập.
 
Lần đầu tiên khi Chung Lâm có việc xin nghỉ, lúc trở lại kiểm tra bài tập đã hỏi anh tại sao không làm bài tập, Tiết Việt đã dõng dạc kể câu chuyện cũ rích này cho Chung Lâm nghe.
 
Chung Lâm nghe xong bèn hơi híp mắt với anh: "Cậu coi tôi là chổi lông gà? Nếu tôi là chổi lông gà thì tôi quất cậu đầu tiên."
 
Tiết Việt cũng cảm thấy có lẽ anh có thể chất muốn ăn hành, lúc anh ở một mình bật loa sung sướng thì mỗi đầu ngón tay đều không xốc lên được tinh thần học tập, cứ thích Chung Lâm ở bên cạnh nhìn chằm chằm anh mới có thể tập trung tinh thần. Có cô ở bên cạnh, lượng công việc của một giờ đã đuổi kịp việc của cả một buổi sáng.
 
Vừa so sánh như vậy, trước mắt Tiết Việt vẫn còn nhớ mục tiêu vĩ đại của mình bèn cảm thấy anh phải chiếm dụng thêm nhiều thời gian của Chung Lâm hơn một chút. 
 
"Chung Lâm, tết cậu có đi chơi nhà họ hàng không?" Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Tiết Việt hỏi.
 
"Nói trọng điểm." Chung Lâm ôm cái cốc, liếc mắt nhìn anh. Thân quen rồi mới biết thằng nhóc này cũng có tiềm chất lắm lời, mà cô thì không có ý định nói chuyện phiếm.
 
"Hề hề hề." Tiết Việt ngượng ngùng sờ cổ: "Cậu xem nền tảng của tôi kém như vậy, tết cậu chịu uất ức một chút, nghỉ ba ngày rồi đến dạy bổ túc cho tôi được không? Không cần giảng bài, cậu ngồi ở đây là được."
 

Chung Lâm vuốt ve cái cốc: "Không thành vấn đề. Có điều cậu chắc chắn cậu có thời gian?"
 
"Đương nhiên. Nếu không chắc chắn bố tôi sẽ đến xách tôi đi gặp họ hàng khắp nơi. Hơn nữa năm nay Tiết Mại chuẩn bị thi vào lớp mười, vì không muốn làm chậm trễ chuyện học hành của nó, ông bà ngoại của nó đều lên nhà tôi ăn tết, cậu nói xem tôi có quan hệ gì với bọn họ chứ, nhìn thấy đã phiền."
 
"Cảm thấy bọn họ mới là người một nhà, bản thân bị bài xích à?" Chung Lâm không chút lưu tình mà chọc vào vết thương của anh.
 
Tiết Việt buồn bực một lát: "Cậu có cần trực tiếp như vậy không?"
 
Chung Lâm không để ý đến anh, nói tiếp: "Vốn dĩ sau khi con cái trưởng thành cũng phải rời khỏi bố mẹ. Cậu có thể rời ổ sớm hơn một chút."
 
"Hả?" Tiết Việt lập tức mông lung: "Cậu... Đây là đang cổ vũ tôi bỏ nhà ra đi?"
 
Chung Lâm nhấc mí mắt lên, biểu cảm khinh bỉ lộ rõ trên mặt: "Tôi nói rời ổ, là chỉ tâm lý. Nếu đã không hòa nhập được với gia đình, sớm muộn gì cũng phải độc lập, không bằng từ giờ trở đi hãy coi cái nhà này trở thành một nơi tạm trú. Tôi vẫn nói câu đó, không có mong đợi không thiết thực thì sẽ không có thương tổn."
 
Tiết Việt nhìn sang cô gái ôm cái cốc, sửng sốt một hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình: "Chung Lâm, bình thường cậu cũng làm như thế à?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận