Không làm học bá

Chung Lâm đặt cốc nước xuống, vẻ mặt khi nhìn Tiết Việt ngang nhiên khinh bỉ đến tận cùng: "Từ bao giờ tôi cho cậu loại ảo giác như vậy?"
 
"Năm nay cậu cũng mới mười lăm tuổi nhỉ... Ở độ tuổi này nếu không gặp phải chuyện gì thì suy xét những lý luận phiền lòng này làm gì?" Tiết Việt hỏi cô.
 
Chung Lâm nhìn anh bằng ánh mắt chứa cả sự thông cảm: "Trẻ con ba tuổi trở lên đã biết quan sát vẻ mặt của đối phương, nếu như cậu mười lăm mười sáu tuổi còn cảm thấy cân nhắc phản ứng tâm lý của người khác là chuyện phiền lòng, tôi chỉ có thể nói..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Dừng dừng dừng, thôi cậu khỏi nói." Tiết Việt nghe thấy hướng đi không đúng bèn vội vàng ngắt lời Chung Lâm, lẩm bẩm: "Biết ngay là cậu không có lời gì tốt đẹp."
 
"Biết thì tốt, chứng tỏ cậu có tiến bộ." Chung Lâm khẽ hừ một tiếng, nghe có vẻ tâm trạng khá vui vẻ.
 
Con bé này, khịa anh khịa ra cả niềm vui rồi! Đời trước Tiết Việt sống đến hai mươi tư tuổi nhưng phần lớn thời gian đều dùng để sống phóng túng đốt tiền của bố anh, đầu mọc ra chỉ thuần túy là vì đẹp mắt. Bây giờ đối mặt với một người kiểu hận không thể dùng một cái đầu cho mấy việc như Chung Lâm, anh vốn không phải là đối thủ, chỉ có thể mặc cho Chung Lâm dắt mũi.
 
"Haiz, nói cậu cũng không hiểu. Con gái một như cậu không có loại phiền muộn như tôi." Tiết Việt nản lòng mà xua tay, không hỏi được chuyện của Chung Lâm nên anh bèn dứt khoát nói chuyện của mình: "Nhà cậu chỉ có một người, không tồn tại vấn đề quyền thừa kế. Đâu giống tôi, có một thằng em trâu bò, bố cũng chướng mắt tôi, nếu như sau này thằng nhóc Tiết Mại kia còn có chút lương tâm, có lẽ tôi chính là thằng anh vô dụng ngồi ăn rồi chờ chết mà một tinh anh thương nghiệp bị ép phải nuôi."
 
Tiết Việt nói bèn nhớ tới bản thân suy đồi hết cứu nổi ở kiếp trước, thế mà lại nổi lên cảm giác tang thương thật: "Một đứa con trai ngay cả bằng cao đẳng cũng phải bỏ tiền ra mua, một đứa khác lại thi đỗ đại học danh tiếng của nước ngoài, cũng không trách ông già bất công."
 
Lông mày Chung Lâm khẽ động, nhìn về phía Tiết Việt, phát hiện người này còn đang một lòng tang thương, không hề ý thức được mình đang nói gì. "Bố cậu học đại học à?" Chung Lâm hỏi anh.
 

"Hở? Sao có thể chứ, thời của ông ấy mà được làm sinh viên đại học thì trâu bò lắm!" Tiết Việt thuận miệng nói: "Bà nội tôi còn từng nói, tôi không thích học hành chính là theo bố tôi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy chú ấy có thể, tại sao cậu lại không thể?" Chung Lâm hỏi lại.
 
Một câu không đầu không đuôi, hiếm khi Tiết Việt nghe hiểu. Vấn đề này anh cũng từng nghĩ rồi đấy chứ! 
 
"Vậy có thể giống nhau ư? Ông ấy không học hành, nhưng may mắn mà. Bắt kịp trào lưu thời đại. Tôi nói cậu nghe này, trong đầu bố tôi toàn là tư tưởng ông trùm đất đai, chỉ thích bất động sản. Khi đó mới buôn bán nhỏ kiếm được tí tiền đã chạy đi mua nhà, lúc đấy ai mà biết giá nhà sẽ tăng đâu? Bố tôi mặc kệ, vay tiền cũng phải mua, bà nội còn mắng ông ấy phá của cơ mà, nguyên văn tôi còn nhớ..."
 
"Đây là chuyện của nhà cậu, đừng nói cho tôi nghe sẽ tốt hơn." Vẻ mặt Chung Lâm bỗng nhiên tỏ ra hơi kỳ lạ.
 
Lúc này Tiết Việt lại không hiểu ý của cô, cho rằng cô được dạy dỗ tốt, không muốn nghe lời nói xấu người lớn: "Cậu không muốn nghe à, vậy tôi không nói nữa, dù sao bố tôi có được ngày hôm nay là do may mắn thật..."
 
"Hơn nữa may mắn cũng là một phần của thực lực." Chung Lâm có ý muốn cắt đứt lời của anh.
 
"Thôi dẹp đi!" Hiếm khi Tiết Việt cảm thấy anh chặn được Chung Lâm, xua tay một cái, giọng điệu cực kỳ khinh thường: "Thực lực cái gì, ông già chỉ là may mắn thôi! Có câu nói thế nào ấy nhỉ? À đúng rồi, 'Đứng ở đầu ngọn gió thì heo cũng biết bay'. Bố tôi chính là con heo đứng ở đầu ngọn gió..."
 
"Chào chú Tiết ạ." Chung Lâm đứng lên, nói về phía cửa.

 
"... Kia..." Tiết Việt thốt ra một chữ cuối cùng theo quán tính, đang định bảo Chung Lâm đừng dọa anh, đã nghe thấy "Con heo đứng ở đầu ngọn gió' đáp lại lời chào hỏi của Chung Lâm ở sau lưng anh. Toàn thân lập tức cứng ngắc, cổ vang lên hai tiếng ực ực mới máy móc quay đầu sang, trên mặt treo nụ cười lấy lòng mới vừa nặn ra: "Bố..."
 
"Chú Tiết, cháu đi vệ sinh một lát." Cố ý vào lúc này, Chung Lâm lại không có nghĩa khí mà xin nghỉ. Tiết Việt lườm nguýt nhìn cô bước nhanh nhẹn rời đi, bóng dáng của cô vừa biến mất ở cửa ra vào, Tiết Phong Thu đã quơ lấy dép lê vọt vào.
 
"Bố! Bố! Con sai rồi!" Đi ra khỏi thư phòng, Chung Lâm chỉ nghe thấy bên trong vang lên một trận gà bay chó sủa. Mới nghe được một chút đã buồn cười mà đi vào nhà vệ sinh. Cô đoán là nếu như tìm đường chết có thể trở thành một môn học trong chương trình học, Tiết Việt nhất định có thể tu được điểm tối đa.
 
Hai người to con như Tiết Phong Thu và Tiết Việt vừa đi vào, thư phòng lập tức có vẻ chật chội hơn rất nhiều. Tiết Việt chưa chạy được hai bước đã bị bố anh đánh đến nỗi khắp phòng tán loạn. 
 
"Ranh con! Nếu bố mày là heo thì mày là gì?" Tiết Phong Thu càng đánh càng tức, hai ngày trước mới cảm thấy được an ủi vì con trai cả đột nhiên tiến bộ, muốn đến kiểm tra bất ngờ một lần, không ngờ lại nghe thấy thằng oắt con này ăn nói láo toét.
 
Tiết Việt hơi sơ ý đã để bố anh dồn đến một góc, lui không thể lui, bèn dứt khoát quyết định làm tư thế anh dũng hy sinh: "Nào nào nào, đánh vào đây này!" 
 
Anh rướn cổ đưa đầu đến trước mặt Tiết Phong Thu: "Đánh chết con luôn đi! Dù sao bố cũng còn một đứa con trai tốt mà!"
 
"Thằng trời đánh nhà mày đừng tưởng rằng ông không dám!" Tiết Phong Thu đánh vẫn đánh, nhưng cũng chọn những chỗ da dày thịt béo để đánh, dù Tiết Việt có không nên thân thế nào thì cũng là con trai ông ấy, đầu anh vừa đưa ra Tiết Phong Thu đã phản xạ có điều kiện rút dép lê về phía sau. 
 

"Mày không cố gắng học tập, còn trách lên người em mày? Tài sản bố mày vất vả cả một đời dành dụm được dù gì cũng phải có người nối nghiệp chứ!" Vận động một lúc lâu, Tiết Phong Thu thở hổn hển chỉ vào Tiết Việt mắng to.
 
"Bố muốn tìm ai nối nghiệp liên quan quái gì đến con! Ai dám trách nó chứ, bây giờ trong nhà nó chính là Thái Thượng Hoàng. Thế thì cả nhà các người đi mà ăn tết đi, cứ phải kéo theo con làm gì?" Tiết Việt cũng bị chọc tức, giận dỗi phẫn nộ với bố anh.
 
"Súc sinh! Mày ăn nói kiểu gì vậy? 'Cả nhà các người'? Mày là con trai tao, tao là bố mày!" Tiết Phong Thu bị anh làm cho tức giận đến nỗi huyết áp sắp bùng nổ.
 
"Bố có là hoàng đế con cũng không đi! Con cứ ở đây! Con nói với Chung Lâm rồi, mùng hai cậu ấy sẽ đến dạy bổ túc cho con."
 
"Nói láo! Con bé không ăn tết à? Thằng oắt nhà mày lại nói bậy!" Tiết Phong Thu rống lên một trận vẫn cảm thấy ngứa tay, bèn tiện tay cho Tiết Việt một phát dép.
 
"Chú Tiết." Giọng nói của Chung Lâm vang lên ở cửa thư phòng: "Cậu ấy không nói bậy, quả thật chúng cháu đã hẹn mùng hai sẽ đến dạy bổ túc."
 
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chung Lâm, Tiết Phong Thu vẫn chưa lấy lại tinh thần, sửng sốt hai giây mới vội vàng nhặt lại hình tượng bề trên. Hỏi Chung Lâm: "Mùng hai cháu không đi nhà bà ngoại?"
 
Ông ấy vừa dứt lời, chợt nhớ tin đồn về nhà Chung Lâm, nhất thời có chút xấu hổ.
 
Mà Chung Lâm cũng phối hợp khẽ nở một nụ cười hơi lúng túng: "Cháu chưa từng đến nhà bà ngoại, họ hàng trong nhà cũng ít, ở nhà phần lớn thời gian ăn tết cũng chỉ có hai người là cháu và bố." Chung Lâm khẽ lắc đầu, chuyển chủ đề trở lại trên người Tiết Việt: "Chú Tiết, dạo này Tiết Việt tiến bộ rất lớn, thói quen học tập cũng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước. Thời gian nghỉ đông có hạn, nghỉ tết quá lâu chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học tập của cậu ấy."
 
"Thật sao?" Tiết Phong Thu nghi ngờ quay đầu nhìn thằng con trai không nên thân, nhìn thái độ của Chung Lâm không hề giống như là đang lấy lệ với ông ấy, chẳng lẽ thằng nhóc này còn cứu được? 
 
"Thật sự là vì học tập nên mày mới không muốn đi đón tết?"

 
"Đương nhiên!"
 
"..." Tiết Phong Thu quan sát anh từ trên xuống dưới hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp: "Nhưng bữa cơn tất niên 30 tết mày phải ăn ở nhà, còn phải đón giao thừa."
 
"Cái đó còn cần bố nói chắc, 30 tết mà ở một mình thì cũng thảm quá rồi." Tiết Việt không kiên nhẫn nói: "Bố của con ơi, rốt cuộc hôm nay bố tới làm gì? Bài tập Chung Lâm giao cho con còn chưa làm xong đây này, bố có chuyện gì thì mau nói đi." Có Chung Lâm làm chỗ dựa, anh chợt cảm thấy khí thở ra từ lỗ mũi cũng mạnh hơn ba phần.
 
"Thằng nhóc con, còn dám đuổi cả bố mày!" Tiết Phong Thu nghiến răng nghiến lợi làm dáng vẻ muốn đánh anh, cuối cùng vẫn không ra tay. "Tao không có chuyện gì, chỉ là tiện đường ghé thăm mày xem có phải thật sự đang học hành hay không." Ông ấy nói rồi quay đầu cười hòa nhã dễ gần với Chung Lâm: "Tiểu Chung à, vậy thằng mất dạy nhà chú đành nhờ cháu nhọc lòng."
 
"Chú Tiết không cần khách sáo, cháu dạy cậu ấy cũng là ôn tập cho mình." Khi đối mặt với người lớn, từ biểu cảm đến ngôn ngữ hình thể của Chung Lâm đều là kiểu mẫu trăm phần trăm. Tiết Phong Thu đâu còn có gì không yên lòng, chưa gì đã bị hai ba câu nói của cô dỗ vui vẻ, cười ha ha đi ra cửa.
 
Tiết Việt chẳng muốn để ý đến ông bố thiên vị đến tận Thái Bình Dương này, thấy ông ấy định đi mà cái mông cũng không nhúc nhích. Ngược lại là Chung Lâm lễ phép một mạch đi theo sau tiễn ông ấy.
 
Hai người đi đến huyền quan, Tiết Phong Thu đi giày xong bèn tạm biệt với cô: "Thằng con trai phiền lòng nhà chú đã làm phiền cháu rồi."
 
Chung Lâm lắc đầu: "Không phiền à, tính cách Tiết Việt đơn giản, ai đối xử tốt với cậu ấy thì cậu ấy sẽ thật lòng với người đó." Cô dừng một lát, sau đó khẽ nói: "Bây giờ cậu ấy như vậy, khi còn bé thì càng không cần nói. Cháu nghe nói năm Tiết Việt sáu tuổi đã sống cùng dì Phạm phải không ạ."
 
Tiết Phong Thu sững sờ, chỉ cảm thấy từ trong khe cửa bỗng nhiên có hơi lạnh xộc ra phả vào cổ ông ấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận