Không làm học bá

Tiết Phong Thu ngồi trong xe đã một lúc lâu mà trên người vẫn chưa ấm áp lên. Uổng cho ông ấy sống hơn bốn mươi tuổi, chuyện mà một cô bé mười mấy tuổi như Chung Lâm còn nhận thấy, thế mà mười mấy năm nay ông ấy lại không hay biết gì.
 
"Tách" một tiếng, ông ấy dùng bật lửa châm lửa, run rẩy đốt cho mình một điếu thuốc.
 
Thời điểm Tiết Việt vừa chào đời công việc làm ăn của ông ấy mới khởi sắc, bận rộn chạy khắp cả nước, nào có thời gian quan tâm con cái? Trực tiếp giao vợ con cho mẹ già chăm nom. Lúc Tiết Việt chưa tròn hai tuổi, vợ cả lại mắc bệnh ung thư rồi qua đời. Một người đàn ông ấy như ông ấy vốn chưa từng nghĩ tới chuyện chăm sóc con nhỏ, về nhà lo liệu việc tang cho vợ cả xong bèn tiếp tục giao đứa con trai còn chưa đi đứng vững cho mẹ ông ấy chăm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chưa tới nửa năm, khi ông ấy một mình đi bàn chuyện làm ăn ở nơi khác thì tình cờ gặp được nữ thần thời trung học, Phạm Giang Tuyết. Điều ông ấy không ngờ tới chính là, Phạm Giang Tuyết cũng còn độc thân, lúc đi học hai người đã có chút mập mờ, thiên thời địa lợi nhân hòa, Tiết Phong Thu thuận lợi bắt đầu mùa xuân thứ hai trong đời. Mãi cho đến khi công việc làm ăn của ông ấy dần dần ổn định mới dẫn theo Phạm Giang Tuyết và con trai nhỏ của bọn họ trở lại thành phố này.
 
Khi đó, Tiết Việt vừa tròn sáu tuổi, chính là lứa tuổi sắp lên tiểu học, được bà nội cưng chiều đến coi trời bằng vung, Tiết Phong Thu nghĩ Phạm Giang Tuyết cũng là một người trí thức, nên bèn mau chóng đón con trai trở lại bên mình, muốn để khí chất giỏi giang có văn hóa của Phạm Giang Tuyết dần dần hun đúc cho con trai. Nhưng dường như Tiết Việt trời sinh phản nghịch, suốt ngày hết tranh cãi với ông ấy lại tức giận với Phạm Giang Tuyết. Ở trường học cũng luôn gây chuyện, khiến ông ấy thường xuyên bị giáo viên gọi đến. Có điều sau đó công việc này được Phạm Giang Tuyết tiếp nhận, ông ấy bớt được không ít chuyện.
 

Sau này Tiết Việt dần dần trưởng thành, trở thành một công tử bột không thích học hành, Tiết Phong Thu bèn dứt khoát từ bỏ việc bồi dưỡng anh. Nghĩ đến chuyện tương lai công ty lớn mạnh, cũng nên có đẳng cấp, người nối nghiệp không thể là đồ nhà quê không học thức giống như chính mình. Trùng hợp Phạm Giang Tuyết xuất thân dòng dõi thư hương, con trai nhỏ lại theo mẹ, thích học hành. Ông ấy bèn một lòng bồi dưỡng con trai nhỏ, nghĩ rằng sau này để con trai nhỏ thừa kế, chỉ cần con trai lớn không phạm pháp, tiền hoa hồng hàng năm của công ty thôi cũng đã đủ để nó tiêu cả đời.
 
Nhưng vừa rồi bị Chung Lâm vạch trần, Tiết Phong Thu mới đột nhiên cảnh giác, ý nghĩ này không chừng chỉ là mong muốn đơn phương của ông ấy.
 
--------
 
Lúc Tiết Phong Thu còn ở thư phòng, Tiết Việt làm ra vẻ như cắm rễ ở trên ghế, nhìn thấy bố rời đi mà cái mông cũng chẳng dịch chuyển chút nào. Nhưng Chung Lâm vừa đưa Tiết Phong Thu rời khỏi phòng, Tiết Việt đã len lén đi theo, nghe lén xem rốt cuộc cô muốn nói gì với bố anh. Vểnh tai nghe một hồi lâu, mặc dù hai câu nói sau cùng của Chung Lâm quá nhỏ anh không nghe rõ, nhưng trước đó cô che chở cho anh thì Tiết Việt lại nghe không sót câu nào.
 
Đời trước là thằng bạn đểu nào nói với anh ấy nhỉ, phụ nữ ấy à, một khi động lòng thì sẽ tình thương của mẹ tràn lan, các kiểu che chở con cái. Đặc biệt là khi quan hệ giữa hai người vẫn chưa rõ ràng, các cô ấy tuyệt đối không thể chịu đựng được có người chửi bới người trong lòng của các cô ấy.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với một người tin tưởng không nghi ngờ lý luận này như Tiết Việt, anh nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy mọi hành động của Chung Lâm đều hoàn toàn phù hợp với lý luận này. Lúc đầu ấy, mặc dù cả người anh từ trên xuống dưới ngoài trông đẹp trai ra thì thật sự không có ưu điểm, nhưng các thiếu nữ ai mà chẳng yêu sắc đẹp chứ? Đừng thấy anh là đồ bất tài, bất kể là giai đoạn tuổi tác nào, con gái thích anh đều phải xếp hàng đấy.
 
Tiết Việt coi cửa kính bên trên giá sách là tấm gương, tự say mê bản thân nửa ngày, không ngờ sống lại một chuyến mà sức hấp dẫn cũng tăng lên theo, lại còn chẳng hiểu tại sao mà công lược được kiểu nữ thần nữ lạnh lùng như Chung Lâm.
 
Nói đến thì bản lĩnh che chở cho anh ở trước mặt bố anh như Chung Lâm hôm nay, anh mới chỉ từng gặp trên người bạn gái của một người anh em của anh lúc trước. Đương nhiên, so ra thì cô gái kia chắc chắn kém Chung Lâm nhà anh. Tiết Việt vui rạo rực mà suy nghĩ lung tung, tự tiện biến Chung Lâm thành của nhà anh rồi.
 
Chung Lâm tiễn Tiết Phong Thu xong thì trở về thư phòng, vừa vào cửa đã thấy dáng vẻ u mê không thể để người khác biết của Tiết Việt. Cô quan sát thấy mặt anh hơi ửng đỏ, còn nở một nụ cười kỳ lạ, không khỏi nhíu mày: "Lúc nãy cậu lại uống rượu?"
 
"Lúc nãy không có." Tiết Việt vẫn chưa hoàn hồn từ trong ảo tưởng không bờ bến, thuận miệng trả lời câu hỏi của Chung Lâm, mới nói xong, bỗng nhiên bắt được điểm mấu chốt từ trong lời nói của Chung Lâm, tại sao nói là 'Lại'? 

 
"Cậu, vừa rồi cậu đã nhìn ra?" Tiết Việt lắp ba lắp bắp hỏi.
 
"Tôi cũng đâu mù." Một người vừa uống rượu đã đỏ mặt thế mà còn không tự biết mình, Chung Lâm mặc kệ anh, kéo ghế ra ngồi xuống, đang định giở sách ra, liếc mắt lại phát hiện Tiết Việt vẫn còn đang nhìn cô sững sờ, nhất thời sắc mặt cô sầm xuống: "Cậu còn nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có ghi đáp án bài tập à?"
 
"Không có không có, viết ngay viết ngay." Sợ là đầu óc của con hàng Tiết Việt này bị thiếu mất sợi nào thật, bị nói cho mà anh còn có thể cười hì hì ngây ngô, cũng không biết là đang cười cái gì. Bỗng nhiên Chung Lâm có hơi thấu hiểu Tiết Phong Thu, nếu Tiết Việt là con trai của cô thì cô cũng không thể nào yên tâm giao công ty cho anh, chỉ với bộ dạng ngốc nghếch này của Tiết Việt, e là ở trên thương trường có thể bị người ta dỡ đi bán hết.
 
Tiết Việt không biết Chung Lâm nghĩ gì về anh, dù sao vừa nhìn thấy Chung Lâm hung dữ với anh, ngược lại anh càng thêm khẳng định Chung Lâm thích anh. Chuyện xưa nói hay lắm, "Đánh là thương mắng là yêu, đánh đánh mắng mắng là yêu đương", Chung Lâm bực anh tuyệt đối là bởi vì thích, nếu không tại sao cô chỉ bực anh mà không bực người khác chứ? Tiết Việt càng nghĩ càng khẳng định.
 
Có điều... Tiết Việt lại lén liếc nhìn Chung Lâm, vẫn là một cô bé mà. Vừa nãy anh cười ngây ngô gì chứ? Cho dù vỏ ngoài của anh lúc này là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng trong đầu chứa linh hồn của một người trưởng thành thực sự cơ mà. Tuy anh không học vấn không nghề nghiệp, nhưng vẫn có ranh giới đạo đức cuối cùng. Chuyện ra tay với trẻ vị thành niên như vậy anh tuyệt đối không làm được.
 
Ổn định lại tâm trạng, cái đầu óc lộn xộn hơn nửa ngày của Tiết Việt cuối cũng sáng sủa lại. Mặc dù tạm thời không thể đáp lại tình cảm của cô, nhưng ít ra cũng nên học tập cho giỏi để không phụ lại tấm lòng mà Chung Lâm đã bỏ ra vì anh. Tiết Việt vô ý thức mà xốc tinh thần cho mình.

 
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vất vả lắm anh mới dẹp lặng được nội tâm chao đảo của mình, mới làm mấy bài, lúc vô tình ngẩng đầu lên, lại phát hiện Chung Lâm thế mà đang nhìn anh! Hơn nữa, điều đáng để nghi ngờ hơn chính là, sau khi Chung Lâm chạm đến ánh mắt của anh bèn nhanh chóng chuyển dời ánh mắt đến trong sách trước mặt cô. Tuy trông cô vẫn là vẻ mặt trầm lặng, nhưng Tiết Việt vô cùng nghi ngờ trong lòng Chung Lâm đã như con nai vàng ngơ ngác, còn không dám nhìn anh cơ mà?
 
Không được. Anh, Tiết Việt, làm một người trưởng thành có ranh giới đạo đức cuối cùng, phải kịp thời xóa bỏ tình cảm không đúng lúc và không được đáp lại của Chung Lâm chưa trưởng thành. Tay ăn chơi Tiết Việt bỗng nhiên nổi lên một tinh thần trách nhiệm không ăn khớp với anh. Chỉ có điều khi chuyện giáo dục xảy ra ở trên người anh thì anh luôn là đối tượng bị dạy dỗ, lần này một người vạn năm học dốt như anh lại đột nhiên đi giáo dục một người luôn đứng đầu bảng xếp hạng như Chung Lâm, mặc kệ thế nào cũng cảm thấy chột dạ. Hơn nữa, ghẹo gái thì anh biết, nhưng bảo con gái đừng thích mình? Thao tác này thật sự là có hơi kỳ lạ.
 
Tiết Việt vừa lề mề đã khiến Chung Lâm nhìn ra manh mối: "Không hiểu chỗ nào?" Thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của anh, Chung Lâm còn tưởng rằng lại có chỗ nào không biết làm, vừa đến gần muốn nhìn vở bài tập của anh, sợi tóc xõa xuống vô tình lướt qua mu bàn tay Tiết Việt, một trận tê dại lập tức từ một khoảng da nhỏ nhanh chóng lan tràn đến nơi nhạy cảm nhất của trái tim, Tiết Việt không tự chủ được mà run rẩy một cái.
 
"Cậu tránh cái gì?" Chung Lâm không hiểu kiểu gì nhìn về phía anh.
 
Đúng thế, anh tránh làm gì! Trong nháy mắt sau khi cảm giác điện giật biến mất, Tiết Việt chớp mắt mấy cái, cũng không hiểu nổi hành vi của mình. "Ừm, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta... ờm... giữ khoảng cách nhé." Dưới tình thế cấp bách, thế mà anh lại thốt ra một câu diễn đạt không lưu loát như vậy. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận