Không làm học bá

Rõ ràng trong phòng rất ấm áp, nhưng Tiết Việt lại cảm thấy sau lưng lạnh toát. Nếu lời nói khi nói ra có nút thu hồi thì nhất định Tiết Việt đang thu hồi chúng một cách điên cuồng. 
 
Chung Lâm giữ quyển sách bài tập hai giây, mặt không biểu cảm đánh giá Tiết Việt một phen: "Còn chưa tỉnh rượu thì đi rửa mặt bằng nước lạnh đi. Nếu được, hãy rửa luôn những suy nghĩ linh tinh trong đầu cậu." Chung Lâm nói xong, buông sách bài tập của Tiết Việt ra và ngồi trở lại chỗ của mình.
 
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Chung Lâm cảm nhận được cơn kích động trong người đã biến mất từ lâu - một loại suy nghĩ muốn treo Tiết Việt lên đánh một trận, đã kích động trở lại. Nhưng ngay sau đó, lý trí của cô đã hóa giải cơn kích động này. Cô chỉ đến để bổ sung chương trình học cho Tiết Việt, và không có nghĩa vụ phải sửa những lời nói và hành động ngu ngốc của anh. Còn về việc bênh vực Tiết Việt trước mặt người nhà anh? Thì đó là sự đền bù của cô khi lợi dụng Tiết Việt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong nháy mắt vừa rồi, Tiết Việt cảm nhận được vẻ mặt u ám của cô, rốt cục hiểu được một chuyện, Chung Lâm có thích anh hay không thì vẫn chưa chắc chắn, nhưng vừa rồi anh chọc giận Chung Lâm thì chắc chắn là sự thật. 
 
"Vừa rồi tôi mới nói cái gì? Tửu lượng của tôi không tốt, có lẽ là hơi say rồi..." Tiết Việt nói năng không rõ ràng: "Cậu nói đúng, tôi nên đi rửa mặt." Vừa nói xong liền cụp đuôi chạy trối chết. 
 
Ngay sau khi Tiết Việt rời khỏi thư phòng, Chung Lâm khẽ thở dài một tiếng rất khó để người khác có thể nghe thấy. Nếu không phải cô sống lại ngoài ý muốn, thì cô và Tiết Việt sẽ giống như lục địa Châu Phi và núi băng ở Bắc Cực, đời này sẽ không có giao điểm.
 
Chung Lâm không biết trước khi sống lại Tiết Việt sống được đến bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của anh thì có lẽ tuổi tác trước khi chết cũng không quá lớn. Nhưng cũng không thể khẳng định, nếu như nói, Chung Lâm là loại người một khi nhận định được mục tiêu thì sẽ một lòng cố gắng hết sức để đạt được, vậy thì Tiết Việt là loại người mà “Mục tiêu” chỉ tồn tại trong khẩu hiệu, dù sao người không có đầu óc dẫu có sống đến già bảy tám mươi tuổi cũng vẫn có thể duy trì sự “Ngây thơ”. 
 
"Mặt trời chiếu trên cao ~~ Bông hoa mỉm cười với em ~~ Chú chim nhỏ hót chào buổi sáng, tại sao bạn lại cõng theo bao / thuốc / nổ~~" Cái thằng Tiết Việt thiểu năng này có lẽ đã điều chỉnh âm lượng của nhạc chuông điện thoại lên mức tối đa, bài nhạc thiếu nhi chế rùng rợn đột nhiên vang lên khiến Chung Lâm giật nảy mình. Cô nghe theo hướng âm thanh liếc nhìn điện thoại Tiết Việt một cái, tên người gọi đến hơi đặc biệt: Jio Bì.

 
Chỉ là một biệt danh lộn xộn, nhưng Chung Lâm lập tức nhớ tới đám bạn xấu của Tiết Việt ở quán bi-a. Tuy vô lý nhưng Chung Lâm cảm thấy biệt danh này rất phù hợp với khí chất của đám người kia.
 
Ngay sau đó, Tiết Việt, người đã tạm thời khôi phục vẻ mặt bình thường sau khi rửa mặt đã ra xác nhận điều này. “Sao lại đánh nhau được?” Tiết Việt giật mình, giọng nói không bình tĩnh hơn chút nào so với bản nhạc chuông vừa bị ngắt. “Jio Bì” ở bên kia không biết đang giải thích cái gì, rất nhanh Tiết Việt đã không còn kiên nhẫn mà hét lên với đầu bên kia: “Được rồi, cậu đừng giải thích nữa, tôi đi qua ngay!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng của Chung Lâm vang lên, Tiết Việt vừa cúp máy mới nhớ ra rằng mình vẫn còn đang học thêm.
 
"Quán bi-a, bọn họ đánh nhau, tôi phải nhanh chóng đi qua, Tết nhất đừng có xảy ra chuyện gì." Tiết Việt vừa vội vàng giải thích với Chung Lâm vừa gọi xe. Nhưng anh không gọi cho tài xế chuyên dụng của mình là Tiểu Khang, mà gọi một chiếc taxi. 
 
“Vậy bây giờ cậu chuẩn bị tham gia đánh nhau, sợ bố cậu biết nên không dám bảo anh Khang đến đón.” Tiết Việt vừa gọi xe xong, lúc anh bỏ điện thoại thoại xuống thì Chung Lâm nói: "Cho dù là đánh nhau ngoài trường, nhưng nếu nhà trường biết được vẫn sẽ bị kỷ luật. Tôi nhớ cậu mới nhận một bài kiểm tra cuối kỳ và còn chưa kịp hủy nó."
 
“...” Tiết Việt á khẩu.
 
“Họ đánh nhau vì cậu à?” Chung Lâm hỏi anh.

 
“Không phải.” Tiết Việt thành thật trả lời.
 
"Vậy thì chuyện cậu nên làm nhất vào lúc này là gọi điện báo cảnh sát, chứ không phải là chạy tới gây thêm rắc rối."
 
"Sao gọi là gây thêm rắc rối? Bọn họ đều là bạn bè của tôi ... Haiz, cậu không hiểu đâu." Hiếm khi Tiết Việt hiếm khi từ chối tiếp tục giải thích, sau khi cầm lấy áo khoác của mình thì đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn nợ Chung Lâm một lời giải thích, bèn dừng lại hỏi cô: "Lát nữa tôi gọi xe cho cậu hay cậu gọi chú Lý đến đón?"
 
Chung Lâm lấy điện thoại di động ra: "Cậu không muốn báo cảnh sát thì tôi có thể giúp đỡ, tôi vẫn còn nhớ địa chỉ của quán bi-a.”
 
“Đừng đừng!” Tiết Vệt kích động nhảy qua giật lấy điện thoại, thấy sắc mặt Chung Lâm đen lại, anh vội vàng giải thích: “Tôi xin lỗi. Không phải tôi… Haiz, tóm lại cậu không được báo cảnh sát, nếu cảnh sát đến bắt người đi, người nhà của họ lại phải bỏ tiền ra bảo lãnh cứu người. Bố mẹ bọn họ đều là công nhân bình thường, trong nhà không có tiền, Tết nhất thế này…” Tuy miệng Tiết Việt nói xin lỗi, nhưng cũng không có ý định trả lại điện thoại di động. ‎
 
"Tết nhất thế này", "Người cũng đã chết rồi", "Không dễ dàng gì", "Đến cũng đến rồi" có thể được gọi là bốn loại tha thứ của Trung Quốc. Mặc dù Chung Lâm không sở hữu đức tính bao dung của người Trung Quốc, nhưng lần này hiếm khi cô lại im lặng và không chế nhạo Tiết Việt. Theo cô biết, Tiết Phong Thu đã phát tài từ sớm, có thể nói, ít nhất Tiết Việt  từ khi học tiểu học thì chưa bao giờ phải sống cuộc sống nghèo khó, nhưng thật hiếm thấy người chỉ biết ăn chơi trác táng này lại vẫn giữ được lòng đồng cảm với đám bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ có hoàn cảnh không tốt.
 
Chung Lâm nghĩ, nếu không phải cô nằm ở trong căn nhà trệt cũ nát ở nông thôn kia suốt hai tháng, thì có lẽ cô sẽ không hiểu được lý do Tiết Việt ngăn cản cô báo cảnh sát. Cô đã từng nghe nói, những người thiếu tiền đã vì một trăm tám mươi đồng ít ỏi mà đánh nhau như thế nào.

 
Nếu không có cơ sở vật chất dồi dào để làm đất, thì “giáo dục” và “thể diện” sẽ không thể bén rễ.
 
Tiết Việt không biết mình vừa tránh được một kiếp vẫn đang lải nhải giải thích, Chung Lâm giơ tay về phía anh: "Trả điện thoại lại cho tôi, tôi không báo cảnh sát." Trước khi Tiết Việt muốn tiếp tục nói nhảm, cô lại bổ sung: “Nhưng tôi muốn đi cùng với cậu. "
 
“Tại sao?” Tiết Việt giật mình, ý nghĩ vừa nãy bị dội một gáo nước lạnh lại có xu hướng phát triển. Thay vì tiếp tục chế nhạo anh, Chung Lâm đã từ bỏ việc gọi cảnh sát và thậm chí còn lao vào chỗ nguy hiểm cùng anh, nếu đây không phải là thích thì… hẳn là do tinh thần trách nhiệm cao cả dưới thân phận “giáo viên”.
 
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Chung Lâm, cuối cùng Tiết Việt đã vứt bỏ được suy nghĩ quanh co của mình vào giây phút cuối cùng.
 
"Tại sao ư? Bố cậu biết tôi dạy kèm cho cậu, ông ấy vừa mới đi được một lúc, thì lúc sau cậu đã xảy ra chuyện. Tôi là gia sư thì sao có thể trốn tránh trách nhiệm? Tôi không muốn điều này ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của họ.” Chung Lâm đè nén tức giận giải thích.
 
Tiết Việt nghe vậy liên tục gật ‎đầu. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, cho dù Chung Lâm mặc kệ anh, bằng đầu óc của cô thì cũng có thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng, chắc chắn sẽ không gây ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa bố cô và bố anh.
 
-------‎
 
Chỉ sau mười phút, xe taxi mà Tiết Việt gọi đã đến. Nhưng đối với những người đang chờ đợi, mười phút là quá dài. Vì vậy sau khi nhảy lên xe, Tiết Việt thúc giục tài xế lái nhanh hơn, hận không thể lắp thêm hai cái cánh để bay lên. ‎
 

"Tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể." Người lái xe chuyên nghiệp trả lời, "Có điều bây giờ đường xá đến khu vực xung quanh đường Xương Đức mà cậu muốn đến không được tốt lắm. Hơn nữa cũng sắp đến giờ cao điểm tan tầm..."
 
“Thôi đi, bây giờ sắp qua năm mới, thành phố cũng vắng một nửa, còn giờ cao điểm tan tầm gì nữa? Anh lái nhanh lên, đừng để đến lúc đánh xong rồi tôi mới đến nơi. " Lúc Tiết Việt sốt ruột thì nói chuyện chẳng ra gì, nghe không giống đi khuyên can, mà giống như vội vàng chạy tới đánh cùng. ‎
 
Chung Lâm đột nhiên hỏi: "Cậu có biết tại sao bọn họ đánh nhau không? Cái cậu, ừm, 'Jio Bì' đó nói gì với cậu qua điện thoại?"
 
Tiết Việt sửng sốt, sau đó bật cười "phì" một tiếng, "Lúc cậu gọi 'Jio Bì' đừng có tròn vành rõ chữ như thế được không. Cậu ta nói nhảm rất nhiều, tôi không có kiên nhẫn nghe cậu ấy nói nhảm. Hình như là bởi vì chị Sa, người lần trước chơi bi-a cùng cậu ấy."‎
 
“Tôi nhớ chị ấy, cậu không cần đặc biệt giải thích.” Chung Lâm nói xong lại hỏi anh: “Tình tay ba? ”
 
Đánh nhau do con gái gây ra, phản ứng đầu tiên của người bình thường chắc sẽ là tình tay ba, nhưng lời nói từ miệng Chung Lâm thì Tiết Việt lại cảm thấy có chút không quen, luôn cảm thấy trong đầu cô không nên có những suy nghĩ tầm thường như vậy. Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Tiết Việt vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Chung Lâm sau khi suy nghĩ một lúc: “Không khác biệt lắm, hình như người nhà ở quê của chị Sa giới thiệu cho chị ấy một đối tượng, nhưng mà chị Sa không thích. Trước đây người đó cũng từng đến náo loạn, mang theo một đám người, cảnh tượng đó…”
 
“Quê chị ấy ở đâu?” Chung Lâm cắt ngang lời nói cường điệu của Tiết Việt, có thể dẫn theo một đám người, xem ra quê của La Sa cũng không quá xa.
 
Tiết Việt gãi gãi đầu, dường như đang nhớ lại: "Hình như là huyện Trừng.” 
 
Trong lòng Chung Lâm khẽ động, mẹ của đứa con riêng của Chung Trường Kiện chính là người huyện Trừng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận