"Ai bắt chị ấy?" Vị hôn phu hay người nhà chị ấy? Chung Lâm hỏi Tiết Việt.
"Không rõ lắm, có thể cả hai." Tiết Việt cau mày, cố gắng nhớ lại những ký ức liên quan. "Vị hôn phu của chị Sa mở một nhà máy ở thị trấn, hình như có chút thế lực ở địa phương. Nghe nói người đàn ông hứa nếu chị Sa và hắn kết hôn thì sẽ cho anh trai chị Sa một căn hộ. Tình hình kinh tế nhà chị Sa không được tốt lắm, điều kiện này gây ấn tượng với ba mẹ chị ấy, tôi đoán là họ đã hợp tác bắt chị Sa về.”
“Chị ấy từ chối kết hôn với người đàn ông đó vì Chu Lập sao?” Chung Lâm tỏ vẻ thản nhiên hỏi, nhưng thực ra cô đang lén quan sát phản ứng của Tiết Việt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Việt nghiêm túc nhớ lại, không chắc chắn lắc đầu: "Tôi thật sự không biết. Anh Lập thích chị Sa, chắc chắn anh ấy sẽ không chạy trốn, nhưng mà chị Sa dường như chưa bao giờ nói lời nào về chuyện tình cảm."
"Có thể cho một căn hộ, nói không chừng đây là tình yêu đích thực, La Sa và Chu Lập cũng không phải là một đôi, vì sao lại bài xích kết hôn với người đàn ông đó như vậy?" Chung Lâm biết rõ vị hôn phu của La Sa chắc chắn có vấn đề, nhưng vẫn cố ý hỏi Tiết Việt. Đây là lần đầu tiên Chung Lâm đuổi theo và hỏi han chuyện riêng tư của người khác. Nhưng ngay từ đầu Tiết Việt đã coi sự chú ý của Chung Lâm đối với chuyện này là sự nhiệt tình của con gái đối với những tin đồn. Cho nên Tiết Việt không nhận ra rằng Chung Lâm đã hỏi quá sâu về vấn đề này.
“Dẹp đi, tình yêu đích thực, tình yêu đích thực là có thể phá thai của chị Sa à?” Tiết Việt buột miệng.
“Phá thai?" Chung Lâm bắt được từ này, "Không phải bọn họ còn chưa kết hôn sao?"
A, Tiết Việt nhận ra điều tồi tệ khi mình đã lỡ miệng, La Sa đã bị sẩy thai một năm sau khi bị bắt trở về. "Không, tôi chỉ đoán vậy thôi. Người mà còn chưa kết hôn đã có thể gọi côn đồ đến đập phá, nhất định không phải là người tốt gì, không chừng sẽ bạo hành gia đình." Tiết Việt muốn thu hồi lời nói về.
"Tiết Việt, tai tôi còn chưa điếc. Giọng điệu vừa rồi của cậu đã nói rõ sự thật." Tiết Việt bị Chung Lâm nói trúng tim đen.
Chung Lâm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt như thiêu đốt của cậu, hỏi từng chữ: "Cậu thế nào lại biết những chuyện chưa xảy ra?"
Tiết Việt dưới ánh mắt sắc bén của Chung Lâm chỉ chống đỡ ba giây, "... cậu có tin có người được sống lại không?” Tiết Việt hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Lâm đã sớm phát hiện sự thật Tiết Việt sống lại, chỉ là một mực chờ đợi cơ hội để cho Tiết Việt tự mình nói ra mà thôi. Khi Tiết Việt hỏi điều này, ngược lại cô còn mang theo châm chọc mỉa mai anh: "Cậu còn định bịa chuyện trực tiếp ở đây à?"
Bởi vì Chung Lâm biết rõ, loại người mà hội chứng tuổi dậy thì kéo dài như Tiết Việt sẽ rất muốn chứng tỏ bản thân mình. Càng không được người khác thừa nhận và tin tưởng thì càng nóng lòng chứng minh.
Quả nhiên, Chung Lâm vừa nói ra, Tiết Việt liền nói hết tất cả những chuyện về mình nói ra, chết như thế nào và sống lại ra sao.
"Tôi biết cậu không tin, đừng nói là cậu, tôi cũng cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Tôi vẫn còn nhớ tôi chết vào ngày 23 tháng 8, ngày hôm trước là sinh nhật lần thứ 24 của tôi. Sinh nhật nên tôi cùng đám bạn náo loạn khắp nơi, nhưng không biết ai đã nói với bố tôi. Vừa về nhà, tôi liền bị đánh rồi chửi cho một trận, tôi tức đến mức không buồn ăn cơm đã bỏ đi. Ai biết được nửa đường gặp tai nạn xe hơi, ngay ngã tư chỗ đường Hoa Viên đi về hướng tây giao với đại lộ Tân Hà. Một chiếc xe tải đã đâm vào tôi." Tiết Việt nói đến chỗ này dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục nói tiếp, có lẽ đối với tình hình lúc đó vẫn còn sợ hãi. "Những chuyện khác tôi cũng không nhớ rõ, tỉnh lại là đến một ngày trước kỳ thi cuối kỳ. Tôi đoán rằng tôi đã chết ngay tại chỗ đó.”
Ngày 23 tháng 8, buổi tối, xe tải, ngã tư đường Hoa Viên giao với đại lộ Tân Hà…. Thì ra trên thế giới này lại có một sự trùng hợp như vậy, kiếp trước Tiết Việt và cô một chết một tàn, trong cùng một tai nạn giao thông. Chỉ là lúc đấy cô ấy bị thương nặng, thời gian hôn mê nhiều mà thời gian tỉnh táo lại ít. Thứ hai, bởi vì cô được chẩn đoán mình bị liệt nửa khiến cho bản thân suy sụp, thậm chí cô còn không hỏi rõ tình hình cụ thể của vụ tai nạn xe hơi, cho nên cô cũng không biết ba người chết tại chỗ còn có một người bạn cùng bàn cũ của mình.
Hóa ra Tiết Việt bị tai nạn xe cùng ngày với cô, nhưng anh thì chết ngay tại chỗ, còn cô tiếp tục đau đớn thêm hai tháng nữa, cô không biết ai là người thảm hơn. Nhưng đây thực sự là... định mệnh. Chung Lâm tạm thời không biết nên biểu hiện ra biểu cảm gì.
Thấy cô im lặng, Tiết Việt cho rằng quá trình tử vong mà anh miêu tả hơi đáng sợ nên vội vàng an ủi cô: "Cậu đừng sợ, hiện tại tôi vẫn còn sống. Nói không chừng tôi vừa trải qua một giấc mơ dài, có thể ông trời thấy tôi quá đẹp trai, không muốn tôi lãng phí cuộc sống của mình, nên sắp xếp một cơn ác mộng để nhắc nhở tôi chăm chỉ học tập. Tôi ở trong giấc mơ không có tìm gia sư dạy bổ túc.”
Chung Lâm nhìn Tiết Việt chỉ mới mấy câu đã đem những chuyện xảy ra ở kiếp trước biến thành một giấc mơ. Trên đời này làm gì có giấc mơ nào chân thực đến vậy, một giấc mơ kéo dài 8 năm? Thấy Tiết Việt tiếp tục tẩy não mình và khăng khăng muốn biến “sống lại” thành "giấc mơ", cô mỉa mai: “Tôi cũng cảm thấy cậu chắc là nằm mơ, nếu không sống thêm tám năm mà đầu óc cũng không có một chút tiến bộ cũng quá đáng sợ.”
“Cậu không chửi tôi thì bản thân ngứa ngáy khó chịu à? Cậu có thể nói những chuyện tốt được không?" Tiết Việt đang nói hăng say, đột nhiên bị Chung Lâm dội một gáo nước lạnh lên đầu, đành phải quay trở về, còn thuận tay vỗ nhẹ vào gáy cô một cái.
Chung Lâm kinh ngạc nhìn qua, anh đối xử với cô càng ngày càng không có chừng mực. Nhưng lần này chưa cần Chung Lâm mở miệng, ánh mắt của Tiết Việt đột nhiên lướt qua vai cô rồi nhìn sang bên kia đường, xe của Tiểu Khang đang xếp hàng chờ quay đầu.
"Này, anh Khang bên này, bên này" Tiết Việt lớn tiếng gọi. Vì sự xuất hiện của Tiểu Khang, cuộc trò chuyện của hai người về việc sống lại cũng kết thúc.
Khi Chung Lâm về đến nhà, Chung Trường Kiện không có ở nhà như mong đợi, cuối năm luôn rất bận rộn, lần này lại nhận thêm một đơn hàng lớn ở nước ngoài, chắc chắn không thể thoát ra được.
Lượng thông tin nhận được hôm nay quá lớn. Chung Lâm trở về phòng, im lặng ngồi trước cửa sổ, đến khi bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, cuối cùng cô mới bật đèn lên.
Mặc dù cô không mong Tiết Việt có thể nhớ được những chuyện khác ngoài việc ăn chơi và vui vẻ, nhưng trong lòng cô vẫn có một tia hy vọng sau khi nhận ra rằng Tiết Việt cũng sống lại. Cô muốn nghe ngóng từ Tiết Việt một chút hướng đi của tập đoàn Chung thị cùng Chung Trường Kiện sau khi mình chết. Chỉ là không ngờ là bọn họ không chỉ bị cùng một xe tông, Tiết Việt còn chết sớm hơn cô. Có vẻ như vụ tai nạn xe hơi và hỏa hoạn sau đó là tự nhiên hay do con người gây ra sẽ luôn là một ẩn số.
Chung Lâm thở dài thườn thượt. Điều đó cũng tốt, biết quá nhiều về "tương lai" đôi khi sẽ kìm hãm hành động của bản thân. Rốt cuộc, kể từ ngày cô được sinh ra một lần nữa, tương lai đã khác với những gì cô nhớ.
Điện thoại di động đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, tên người gọi hiển thị: Ngôn Hi Thời.
Chung Lâm liếc nhìn pin, rút dây sạc và kết nối điện thoại.
“Mẹ của Trần Mậu Học muốn gặp tôi?”, cô hơi bất ngờ với lời nói của đối phương, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô đã đoán được tình hình.
“Ừ.” Giọng của Ngôn Hi Thời nghe vô cùng nhẹ nhàng: “Vài ngày trước, dì ấy đã tìm người phụ trách dự án này, nói muốn trực tiếp cảm ơn, nhưng đã bị từ chối. Dì ấy chưa bỏ cuộc nên đi tìm tôi. Muốn tôi dẫn đường để gặp mặt cô.”
Biết rằng người bên kia không thể nhìn thấy, Chung Lâm vẫn nở một nụ cười theo khuôn mẫu, với giọng xin lỗi đúng mực: “Vậy thì có lẽ tôi khiến dì thất vọng rồi.” Chung Lâm nói xong liền ngưng lại một giây, “Tôi không nghĩ rằng mình thích hợp để gặp mặt dì ấy.”
Ngôn Hi Thời kinh ngạc: "Tại sao?"
Chung Lâm khẽ thở dài một tiếng: "Lần trước tôi đã nói qua, tôi và Trần Mậu Học hoàn toàn không quen biết, lần này giúp cậu ấy cũng chỉ đứng ở lập trường của công ty, cảm thấy hạng mục này không tệ. Đương nhiên, lúc đề nghị có thể là mang theo chút đồng tình, nhưng chút đồng tình rẻ tiền này của tôi thật sự không xứng với lời cảm ơn của bố mẹ cậu ấy.”
"Có lẽ tôi còn phải cảm ơn họ mới đúng. Cảm ơn họ đã không từ chối nhận lời phỏng vấn, thay đổi danh tiếng của công ty. Số tiền quỹ tài trợ cho gia đình cậu ấy thực sự rất nhỏ so với những tài sản vô hình này". Chung Lâm cười nói: "Ngôn tiểu thư, cô có thể vui lòng truyền tải những gì tôi vừa nói với bố mẹ của Trần Mậu Học được không? Họ không chỉ đơn thuần là người nhận, việc tài trợ cho họ là hai bên cùng có lợi."
Nói như vậy, Ngôn Hi Thời không kiên trì yêu cầu Chung Lâm gặp bố mẹ của Trần Mậu Học. Thay vào đó, Ngôn Hi Thời còn khen ngợi cô. Mãi cho đến khi cuộc gọi kết thúc, khuôn mặt Chung Lâm mới nở một nụ cười tự giễu. Khiêm tốn? Toàn diện? Cô đã nghe quá nhiều lời khen ngợi từ khi còn nhỏ, nhưng cô biết thứ họ khen ngợi là chiếc mặt nạ mà cô cố ý đeo lên. Và sau khi đeo mặt nạ một thời gian dài, bản thân cô cũng không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Cô ghét đạo đức giả của Chung Trường Kiện, vậy còn bản thân mình không phải cũng như vậy sao?