Ban đầu, Tiết Phong Thu cùng bố của Chu Lập đều là nhân viên của cùng một xí nghiệp nhà nước. Cả hai vừa là đồng nghiệp vừa là hàng xóm, đều nhiệt tình, nên mối quan hệ rất tốt đẹp. Mãi cho đến khi làn gió xuân của cải cách nổi lên khắp đất nước, Tiết Phong Thu từ chức và đi ra biển, còn bố của Chu Lập thì không may chết trẻ, mối quan hệ giữa hai gia đình mới dần phai nhạt. Nhưng khi nghe tin Chu Lập gặp tai nạn, Tiết Phong Thu không nói hai lời, suốt đêm dẫn người chạy đến huyện Trừng.
Nhờ đến ứng cứu kịp thời, khi tìm thấy Chu Lập, tuy rằng chân anh ấy đã bị đánh gãy nhưng vẫn có thể chữa trị, bác sĩ nói nếu để đến chậm một chút nữa, thì chân của Chu Lập sẽ bị tật mãi mãi.
Về phần La Sa, chính bố mẹ ruột của La Sa là người đã giữ chị ấy lại, nên Tiết Phong Thu không có lý do gì để đem La Sa cùng đi. Lại nói tiếp, gia đình Chu Lập cũng thật xui xẻo, bố của Chu Lập là một người đàn ông tốt có tiếng trong nhà máy, hàng xóm láng giềng nhà ai có việc tìm đến ông ấy hỗ trợ, ông ấy cũng không nói hai lời, liền đồng ý. Thật đáng tiếc khi những người tốt không được báo đáp xứng đáng, và ông ấy đã ra đi trước khi con trai của mình trưởng thành…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn La Sa là con của một công nhân tạm thời trong nhà máy, bởi vì có một mối quan hệ họ hàng xa với gia đình Chu Lập, nên La Sa đã ở lại nhà của Chu Lập. Hai đứa nhỏ lớn lên dưới mí mắt của những người lớn tuổi trong khu, vốn mọi người rất coi trọng cặp đôi này, nhưng không ngờ gia đình La Sa lại làm ra loại chuyện này.
"Lấy oán trả ơn" mỗi khi nhắc đến gia đình La Sa, Tiết Phong Thu liền tức giận. Năm đó nếu không phải lão Chu lo liệu, thì liệu La Sa có thể đi trường mẫu giáo cùng trường tiểu học trong xí nghiệp sao? Ăn cơm nhà ông ấy nhiều năm như vậy, lúc đánh con ông ấy thì giống như đánh người dưng nước lã vậy. Bọn họ là chính là những con rắn trong câu chuyện xưa"
"Nông dân và rắn?" Tiết Việt nghe nói chân Chu Lập được cứu, vui vẻ đấm bóp cho bố mình như một con chó con.
"A, chính là nông dân và rắn." Tiết Phong Thu vừa quay đầu nhìn thấy khóe miệng Tiết Việt bị thương, cũng không cần Tiết Việt đấm bóp, xách cổ áo Tiết Việt bảo anh đứng thẳng. "Thằng nhóc thúi, con đừng tưởng rằng nói cho ta biết chuyện của Chu Lập thì ta có thể buông tha cho con, nói, vết thương trên mặt ở đâu ra?"
“Hả?” Tại sao vấn đề lại quay về mình rồi? Tiết Việt không quay đầu lại, chột dạ che khóe miệng bị thương. Nếu để bố anh thông qua hai ba câu biết được sự thật của trận đánh nhau, anh chắc chắn sẽ bị đánh.
So với Tiết Việt bên kia "náo nhiệt", thì Chung Lâm bên này lại bình lặng, ngay cả trong Tết Nguyên Đán, Chung Trường Kiện cũng chỉ xuất hiện vào bữa tối trong đêm giao thừa, sau đó cũng không biết đang bận rộn cái gì.
Trong trí nhớ của Chung Lâm không có lần này, vì vậy Chung Lâm đặc biệt coi trọng sự “bận rộn” của Chung Trường Kiện. Cô gọi điện cho những người xung quanh Chung Trường Kiện dưới danh nghĩa chúc mừng năm mới, tất cả những người cô có thể liên lạc thì cô đều đã liên lạc, nhưng không tìm ra tung tích của Chung Trường Kiện. Ngay cả thư ký của ông ta là Ôn Lam cũng đã về quê đón năm mới, và ông ấy cũng hoàn toàn không biết về hành tung của Chung Trường Kiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hỏi thăm qua điện thoại chỉ có thể kết thúc, Chung Lâm nhớ lại những người cô đã liên lạc, và bắt đầu tự hỏi liệu có phải phương hướng của cô có vấn đề hay không. Cô đã liên hệ với tất cả những người có liên quan đến tập đoàn Chung thị, vì vậy, có thể sự bận rộn bất thường của Chung Trường Kiện không dành cho công việc. Nếu như không phải công việc, có một khả năng chính là ông ta đã tin tưởng cô, tin tưởng thật sự có một nội gián đem chuyện con riêng tiết lộ cho Chung Lâm.
Đương nhiên khả năng lớn hơn là Chung Trường Kiện đã sớm có tâm tư quét sạch hội đồng quản trị, thông tin cô cung cấp cho ông ta chỉ tạo ra một cái cớ. Chung Lâm nhớ rõ, đến lúc cô học đại học, hội đồng quản trị tập đoàn Chung thị đã trở thành sân khấu của một mình Chung Trường Kiện. Lúc này đây, tin tức giả của cô chỉ là để cho Chung Trường Kiện động thủ sớm hơn một chút.
Qua năm mới, thời gian còn lại của kỳ nghỉ đông trôi qua nhanh chóng, và học kỳ tiếp theo nhanh chóng bắt đầu.
Vì sự cố của Trần Mậu Học, trường Trung học Trực thuộc đã ban hành quy định điều chuyển mới. Từ đầu học kỳ mới, việc chuyển lớp đã thay đổi từ mỗi tháng một lần thành mỗi học kỳ một lần, tiêu chuẩn đánh giá cũng thay đổi từ xếp loại bài kiểm tra đơn thành bài kiểm tra hàng tháng cộng với trung bình điểm thi giữa kỳ. Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ sẽ được điều chỉnh dựa trên điểm số trung bình của một số bài thi.
"A, điều đó không phải có nghĩa là mỗi lần thi đều phải thi rất tốt mới được sao?" Sau khi biết được tin tức này, Tiết Việt lập tức nhíu mày.
"Kỳ thi tháng có trọng lượng thấp. Chủ yếu phụ thuộc vào kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ. Cậu thậm chí còn không có chút tự tin này sao? Chung Bội kích thích Tiết Việt. Nhìn không ra, người cuối học kỳ trước còn nói muốn giành vị trí đầu tiên, hiện tại lại có thể tự biết rõ năng lực của mình ở đâu, có vẻ như các lớp học bổ túc trong kỳ nghỉ đông cũng không phải vô ích.
Ai ngờ Tiết Việt sờ sờ đầu, rất chân thành nói: "Không phải vậy đâu. Trước tiên, tôi là muốn cố ý thua cuộc, rớt ra ngoài, sau đó lại quay về lớp trở thành huyền thoại khiến mọi người kinh ngạc. Lần thay đổi này khiến tôi cảm thấy không đủ kích thích, thiếu đi cảm giác sảng khoái khi ngã xuống đáy vực rồi lại xông lên đỉnh cao.” Vẻ mặt của Tiết Việt có chút tiếc nuối.
"Rơi xuống đáy?" Chung Lâm buồn cười nhìn Tiết Việt, "Có phải cậu có hiểu nhầm gì về thứ hạng hiện tại của mình không? Cậu đã ở dưới cùng rồi còn muốn rơi đi đâu? Có tự tin là một điều tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có sự hiểu biết rõ ràng về bản thân."
“Chậc chậc, người phụ nữ hay thay đổi.” Tiết Việt quay đầu nhìn cô, “Vừa rồi ai nói tôi không tự tin, bây giờ lại cho rằng tôi tự tin quá mức?
“Bởi vì cậu không phải tự tin, mà là tự cao quá mức.” Chung Lâm mở sách bài tập bắt đầu làm bài tập, cô cũng không thèm nhìn Tiết Việt. Nếu không được tận mắt chứng kiến, cô khó có thể tưởng tượng được suy nghĩ và hành vi của một đứa trẻ hai mươi tư tuổi lại ngây thơ đến vậy.
“Chung Lâm, cậu mới là người không tự tin đúng không?” Tiết Việt đột nhiên nghiêm túc.
Chung Lâm bất giác dừng bút nghiêng đầu nhìn Tiết Việt. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười thuần khiết, ánh sáng giống như chiếu thẳng vào đôi mắt, sáng đến mức không thể bỏ qua.
"Thứ hạng trước đây của tôi quá tệ vì cậu không phải là gia sư của tôi. Cậu không thể tin vào trình độ giảng dạy của mình sao?", Tiết Việt nói.
Trong lòng Chung Lâm dâng lên một cảm giác kỳ quái, lời châm chọc đến bên miệng lại quay trở về. Quay đầu lại, nói như gió thoảng mây bay: "Rất tốt, xem cậu tự tin như vậy, lần này thi vào top 200 không thành vấn đề."
Tiết Việt, người lúc này đang xếp ngoài top 800, khẽ hừ một tiếng, tỏ ý kinh thường mục tiêu nhỏ bé mà Chung Lâm đặt ra cho mình.
Dù Tiết Việt có tức giận đến mức nào khi Chung Lâm đã "đánh giá thấp" bản thân mình, thì bài kiểm tra hàng tháng vẫn đến như lịch trình.
Vào ngày bảng xếp hạng được công bố, Tiết Việt, người đã lảm nhảm suốt một tháng, cuối cùng cũng im bặt. Trong danh sách, thứ hạng của anh rất gọn gàng, không hơn không kém, chỉ đứng thứ 200.
Hừm... Trong lòng Tiết Việt có chút buồn. Thực tế đã chứng minh rằng mục tiêu Chung Lâm đặt ra cho anh rất phù hợp với khả năng hiện tại của bản thân anh.
Thiếu gia Tiết, người tràn đầy tự tin, im lặng trong một khoảnh khắc hiếm hoi. Một lúc lâu sau, Tiết Việt len lén đến chỗ Chung Lâm, nhỏ giọng hỏi cô: "Cậu cũng sống lại à?"
Chung Lâm lông mi khẽ run một chút, chưa kịp nói đã nghe Tiết Việt tiếp tục lẩm bẩm bên cạnh cô: "Nếu không, làm sao cậu biết tôi sẽ đứng thứ 200 trong kỳ thi? Còn có thời gian nghỉ đông, đánh nhau ở phòng bi-a, làm sao cậu biết bố tôi có thể giải quyết chuyện đó? Nhưng mà trước khi tôi được sống lại thì tôi cũng chưa từng đứng thứ 200... Có phải cậu từ không gian song song sống lại không?"
Tiết Việt nghĩ rằng mình đã khám phá ra sự thật từ một số manh mối, nhưng Tiết Việt không ngờ rằng mình đang lảm nhảm những điều vô nghĩa với trí tưởng tượng không đáng tin cậy của mình. Chung Lâm nhìn Tiết Việt: "Sao cậu không viết văn với trí tưởng tượng phong phú như vậy? Nếu cậu có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ điên rồ, thì tốt hơn là cậu nên đi xem mình làm sai ở đâu. Nếu kỳ thi giữa kỳ mà cậu vẫn đứng ở thứ hạng này thì cậu sẽ không còn cơ hội ở lại lớp này nữa đâu."
“Chung Lâm, thầy giáo tìm cậu, bảo cậu đến văn phòng.” Hai người đang nói chuyện thì lớp trưởng chạy vào. Chung Lâm đứng dậy, người đó tốt bụng nhắc nhở: "Hình như là nói chuyện thứ hạng thi tháng này của cậu giảm xuống, cậu chuẩn bị tâm lý tốt một chút, tôi thấy sắc mặt của thầy ấy không tốt lắm.”
“Cảm ơn.” Chung Lâm mỉm cười.
Chung Lâm vừa đi, Tiết Việt kéo hỏi lớp trưởng: "Chung Lâm đứng thứ bao nhiêu?" Bởi vì Chung Lâm quanh năm đứng đầu bảng xếp hạng, anh thậm chí còn không bao giờ nhìn thứ hạng của Chung Lâm trên bảng xếp hạng.
"Mười hai." Lớp trưởng cho biết, vẻ mặt rất thấu hiểu.
Mười hai, không tốt sao? Tiết Việt mờ mịt. Sau đó, lớp trưởng mới nhận ra mình “đàn gảy tai trâu” với Tiết Việt, vẫy tay bất lực để bày tỏ rằng mình không thể giao tiếp nữa. "Đột nhiên rớt khỏi top 10, thầy giáo cũng tức điên rồi."
Tiết Việt lặng lẽ buông tay. Chà, anh không tài nào nổi thế giới của học sinh giỏi.