Không làm học bá

Đối với Chung Lâm khó mà hiểu được, Tiết Việt chỉ có thể nhìn thấu một loại biểu cảm - ghét bỏ tỉ lệ làm đúng và số lượng bài tập mà anh làm được.
 
"Thế mà còn ít á? Giờ mỗi ngày tôi chỉ được ngủ bảy tiếng." Tiết Việt bất mãn lên án: "Đúng là tôi sống lại, nhưng bây giờ cơ thể này vẫn là giai đoạn trưởng thành, thiếu ngủ."
 
Chung Lâm nhẹ nhàng quét qua cái đầu đã cao hơn một mét tám của anh: "Tôi cảm thấy, vừa hay cơ thể của cậu có thể chia chút dinh dưỡng cho đầu óc của cậu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Vậy cậu chính là đầu óc phải chia chút dinh dưỡng cho cơ thể." Tiết Việt nhỏ giọng lẩm bẩm, đúng là gặp ma mà, rõ ràng đã nói với Chung Lâm là anh sống lại, nhưng ở trước mặt cô gái nhỏ hơn tuổi thật của anh tám chín tuổi, thế mà anh chỉ dám lén oán giận.
 
Chung Lâm chỉ coi như không nghe thấy lời bàn ngây thơ của anh, đập một bộ đề thi trông vẫn còn mới tinh tới trước mặt anh: "Bài tập giao từ lúc khai giảng, đến bây giờ cậu làm được từng nào?"
 
"Bộ đề này quá cơ bản, làm không có ý nghĩa gì." Tiết Việt khinh thường.
 
"Thi có bảy mươi phần trăm là đề cơ bản. Nếu cậu có thể đảm bảo không mất điểm một câu đề cơ bản nào thì có thể không làm." Chung Lâm vô tình hoặc cố ý liếc nhìn bài thi tháng của anh xếp chồng ở bên cạnh.
 

Nói đến mất điểm, Tiết Việt lập tức cụp đuôi: "Đó là tôi sơ ý..."
 
"Cậu có thể đi giải thích với giáo viên chấm bài." Chung Lâm cười hừ một tiếng.
 
"..." Tiết Việt không có cách nào phản bác, bất kể là sơ ý hay là không biết làm, dù sao điểm cũng đã chấm rồi. Lòng anh như tro tàn mở ra tập bài tập mới tinh, không nhịn được mà ngẩng đầu hỏi Chung Lâm: "Một ngày cậu ngủ mấy tiếng vậy?" Hỏi xong lại vôi vàng làm dấu tay: "Dừng, thôi cậu khỏi nói, tôi biết các cậu có tinh thần và thể lực dồi dào như quái vật, có điều chị à, em thiếu ngủ thật."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thiếu ngủ thì nâng cao hiệu suất đi." Chung Lâm giống như một huyến luyện viên công chính nghiêm minh: "Làm bài cơ bản cũng là quá trình huấn luyện độ thành thạo, lúc vào phòng thi loại đề bài này nhìn một cái là biết đáp án mới có thể dành nhiều thời gian cho ba mươi phần trăm đề khó còn lại. Nếu không thì sao, cậu cảm thấy làm đề khó rất thoải mái, nhưng hai câu đã có thể làm tốn mất hai tiết tự học buổi tối của cậu, lúc thi có thời gian như vậy?"
 
Tiết Việt bị cô nói đến ngậm miệng không trả lời được. Thi giữa kỳ lọt vào top 100 của khối là chính anh tự khoác lác, Chung Lâm chỉ đang thực hiện chức trách của người giám sát. Hố mình tự đào, quỳ cũng phải nhảy xuống, cuối cùng Tiết Việt cũng cảm nhận được mùi vị không để lại đường lui cho mình.
 
Sau khi làm bài tập một lúc, Tiết Việt không nhịn được mà ngáp một cái. Bèn nghe thấy Chung Lâm ở bên cạnh nói: "Cậu muốn học cấp tốc, lúc bắt đầu chắc chắn sẽ hơi mệt mỏi, chịu đựng qua giai đoạn này là ổn thôi."
 
Bàn tay đang vỗ miệng của Tiết Việt dừng lại một lát, quay đầu nhìn Chung Lâm, chỉ thấy cô đang cặm cụi làm bài tập, vừa nãy, cô đang an ủi anh? Tiết Việt chớp mắt mấy cái, trong đầu bất chợt chui ra một từ cực kỳ không thích hợp, người cứng rắn cũng có một mặt dịu dàng. Anh lại vỗ đầu một cái, làm bài làm đến ngốc rồi hay gì, xua đuổi từ ngữ không đúng lúc kia ra ngoài.
 

Một tháng sau khi kỳ thi tháng lần thứ nhất kết thúc là đến thi giữa kỳ. Tiết Việt vốn là một sự tồn tại sỉ nhục lớp, từ khi có một trận "vươn lên từ nghịch cảnh" nho nhỏ sau kỳ thi tháng, chẳng những bỏ hết thói trốn học và chép bài tập, mà khi đi học cũng rất tích cực trả lời câu hỏi. Lúc này da mặt dày của anh được phát huy đến mức vô cùng tinh tế, chỉ cần anh cảm thấy có chút ý tưởng về câu hỏi khó của thầy, thì sẽ dám đứng lên nói hươu nói vượn.
 
Bạn học chế giễu thì chế giễu, nhưng không thể không thừa nhận, có đôi khi hướng giải đề mà anh nói quả thật như tự mở ra một con đường mới lạ. Thậm chí thỉnh thoảng sau khi có thầy cô giáo hỏi những câu hỏi quái gở khó nhằn, ánh mắt của cả lớp đều sẽ tập trung lên người anh. Mặc kệ là tin tưởng anh có thể nghĩ ra đáp án, hay là chờ nghe anh nói xằng nói bậy cho vui một tí, dù sao đối với Tiết Việt mà nói, anh thích chơi trội, thích nhận lấy ánh mắt của mọi người để được thỏa mãn tâm lý. Học tập quả thật giống như uống thuốc kích thích.
 
Đặt dưới sự so sánh, trái lại Chung Lâm vẫn hoàn toàn bình thản như trước đây, lúc nào cũng duy trì trạng thái lên lớp học tập căng chặt và có nề nếp, cũng không thấy cô vì xếp hạng thi tháng giảm mạnh mà tăng thời gian học. Tiết Việt chỉ cho rằng là cô đã tính trước, không ngờ sau khi có kết quả thi giữa kỳ, tấm bảng vàng "Mãi mãi thứ nhất" của Chung Lâm xem như đã hoàn toàn vỡ nát.
 
Lần này lại không rơi khỏi top 10, cô vừa vặn kẹt ở hạng mười. Tiết Việt ngạc nhiên đến nỗi không kịp để tâm đến việc chúc mừng mình thi được top 100.
 
"Chung Lâm, cậu có chuyện gì vậy?" Không đợi thầy chủ nhiệm đến hỏi, Tiết Việt đã không nhịn được trước.
 
Anh mới mở miệng, bạn học xung quanh cũng vểnh tai theo. Dù sao ở học kỳ trước mọi người đều đã biết rõ thực lực của Chung Lâm, có thể vào lớp số 1 của trường trung học phụ thuộc có ai mà không phải vượt mọi chông gai tới, nhưng mà ở nơi tụ tập toàn học sinh khá giỏi từ cấp hai như vậy, thành tích của Chung Lâm vẫn luôn đứng thứ nhất đè đầu bọn họ. Lần trước thi tháng thi được hạng mười hai đã đủ khiến nhiều người rơi vỡ mắt kính, lại bị gọi vào văn phòng dạy dỗ một trận, tất cả đều cho rằng lần này chắc chắn cô sẽ trở lại hạng nhất, thật không ngờ vậy mà xếp hạng lại không khác lần trước là bao?
 
"Chúc mừng cậu, đạt được mục tiêu." Chung Lâm trả lời một nẻo.
 

"Mỗi ngày cậu đôn đốc tôi làm bài, tự cậu không làm à?" Tiết Việt hơi cuống lên.
 
Chung Lâm chậm rãi cất cẩn thận bài thi vừa được phát: "Hạng này là ổn rồi, tinh lực có hạn, tôi muốn làm một số chuyện khác."
 
"Chuyện khác là chuyện gì?" Tiết Việt hết sức tò mò, quen biết Chung Lâm đã nhiều năm, nhưng chưa từng nghe nói cô đặc biệt thích cái gì.
 
Chung Lâm cười một tiếng, không trả lời. Trái lại hỏi anh: "Lần trước cậu nói nếu thi giữa kỳ có thể lọt top 100, bố cậu sẽ thưởng cho cậu, lần này có thể thực hiện rồi."
 
Nói đến thưởng, Tiết Việt lập tức mặt mày hớn hở: "Đúng thế đúng thế, đâu chỉ thưởng cho tôi, bố tôi còn nói muốn mở tiệc chúc mừng ở 'Duyệt Thành'."
 
Thi được top 100 sẽ mở tiệc chúc mừng ở khách sạn 6 sao? Loại tính cách thích náo nhiệt thích được chú ý này của Tiết Việt quả thật là được di truyền từ bố anh. Chung Lâm lại mỉm cười, cũng không phải có ý chế giễu, chẳng qua là cảm thấy thú vị. Sự khác biệt giữa người với người có đôi khi còn lớn hơn so với sự khác biệt giữa giống loài. Có kiểu tiến bộ một chút xíu đã hân hoan vui mừng như bố con Tiết Việt, vậy thì cũng có kiểu dù đạt được bao nhiêu cũng không cảm thấy thỏa mãn.
 
"Đúng rồi, đến lúc đó dù thế nào cậu cũng phải đến nhá, bố tôi nói rồi, ai cũng có thể không đến, nhưng cậu tuyệt đối không được vắng mặt, tôi có thể thi được top 100, ít nhất có một nửa là công lao của cậu." Tiết Việt nói rồi bỗng nhiên ghé đến bên tai cô khẽ nói: "Không phải cậu thiếu tiền sao? Tôi bảo bố tôi cho cậu một bao lì xì lớn, đến lúc đó đừng từ chối."
 
Lúc nói lời này, bờ môi anh đã sắp kề sát vành tai Chung Lâm rồi. Từ một số góc độ nhìn sang, tư thế của hai người khó tránh khỏi có chút mập mờ. Một trong những góc độ đó, ví dụ như thầy chủ nhiệm lớp đứng ở cửa lớp học.
 
"Khụ khụ." Thầy Lâm mới đi tới cửa lớp học đã nhìn thấy cảnh này, huyết áp lập tức nhảy lên đến 180. Tóc trên trán lại có một nắm sắp bỏ nhà ra đi vì tức giận. Ra sức ho khan hai tiếng, kiếm một chút cảm giác tồn tại.

 
Tiết Việt vội vàng ngồi xuống giống như những người khác, thầy chủ nhiệm thấy con heo ủi cải trắng này thế mà lại không có chút vẻ xấu hổ nào, trong lòng càng thêm nổi nóng, liếc xéo anh hai cái theo bản năng, khiến cho Tiết Việt chẳng hiểu kiểu gì, thầy chủ nhiệm đang ghét bỏ anh tiến bộ không đủ nhanh vẫn kéo chân sau lớp à?
 
Lúc đầu khi Chung Lâm nghe Tiết Việt nói Tiết Phong Thu muốn làm lớn tiệc chúc mừng bèn cảm thấy hơi quá, nhưng sau khi cô đến khách sạn mới biết được cái gì gọi là quá thật sự.
 
Vừa vào phòng bao, cô đã bị một tấm băng rôn nền đỏ chữ vàng lóe cho mù mắt - "Nhiệt liệt chúc mừng Tiết Việt thi giữa kỳ được hạng 87 của Trường Trung học Phổ thông Trực thuộc Đại học Sư phạm". Phía trước tấm băng rôn là hai cái bàn tròn lớn cho mười sáu người ngồi, người có mặt có một nửa là mặc trang phục rất lịch sự, Chung Lâm nhận ra trong đó có mấy người là quản lý cấp cao trong công ty của Tiết Phong Thu. Suy xét cho tương lai nhanh thế cơ à, Tiết Phong Thu làm một bữa tiệc chúc mừng thi giữa kỳ long trọng như vậy, e là cũng không phải thật sự coi trọng kỳ thi này.
 
Mà những cấp dưới được Tiết Phong Thu mời đến ai nấy cũng đều là người khôn khéo, thi nhau ném cành ô liu cho vị cậu chủ Tiết Việt này. Khiến cho Tiết Việt có hơi choáng váng đầu óc, sau khi Tiết Phong Thu nói xong lời cảm ơn Chung Lâm rồi nâng ly chúc mừng, tiếp đó mọi người rối rít bắt đầu, anh hơi ngượng ngùng mà đụng vào cánh tay Chung Lâm: "Để cậu chê cười rồi, bố tôi là một người giàu xổi chân chính, cái loại nhà giàu mới nổi ấy."
 
Chung Lâm nhìn cái thằng đầu óc chậm chạp như đầu cá này, không đáp lời anh, chỉ lặng lẽ hỏi một câu: "Mẹ kế của cậu và Tiết Mại đâu? Sao bọn họ lại không đến?"
 
"Haiz, đừng nói nữa, người phụ nữ kia thấy tôi tốt thì khó ở. Bởi vì bố tôi nói muốn tổ chức chúc mừng tôi, bà ta còn ầm ĩ một trận với bố tôi, giờ vẫn chưa làm lành kia kìa." Tiết Việt bĩu môi.
 
Thì ra là thế. Xem ra lời ngày đó cô nói, đến cùng người bố này vẫn nghe lọt. Chung Lâm nhìn về phía Tiết Phong Thu đã uống đến mặt ửng hồng, trong lòng thoáng qua một chút hâm mộ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận