Không làm học bá

Ngủ một giấc tỉnh lại trời còn chưa sáng. Tầm nhìn mờ tối khiến nhịp tim của Chung Lâm chợt đập thình thịch, một lúc lâu sau mới ý thức được đây là phòng ngủ của cô thời cấp ba, chứ không phải căn nhà trệt cũ kỹ kia. Chung Lâm nhìn về phía nguồn sáng - chiếc đèn ngủ nhỏ hình đám mây ở đầu giường. Ánh sáng êm dịu khiến bầu không khí trở nên cực kỳ ấm áp, cũng khiến cho nỗi lo lắng trong lòng cô trở về với thực tại.
 
Thật tốt, cô vẫn đang ở trong nhà, vẫn là Chung Lâm mười lăm tuổi với chân tay lành lặn kia.
 
Mở mắt không bao lâu thì đồng hồ báo thức vang lên. Chung Lâm liếc nhìn thời gian rồi chui ra từ trong chăn. Từ trước đến nay cô luôn tự giác, không có thói quen ngủ nướng, huống chi còn trải qua một lần bị thương nặng rồi bị liệt, bây giờ một lần nữa có được sự khỏe mạnh, cô không muốn lãng phí ở trên giường một phút giây nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để sửa sang ổn thỏa, Chung Lâm đứng ở trước gương lớn, hai gò má trẻ con của thiếu nữ ở trong gương vẫn chưa biến mất, khuôn mặt phúng phính trắng trẻo, mỗi một lỗ chân lông đều lộ ra sức sống thanh xuân. Chung Lâm không nhịn được mà mỉm cười với bản thân thời niên thiếu ở trong gương, sau đó mới lấy khăn quàng cổ ra quấn mình thật kín kẽ.
 
Đi ra khỏi cửa tòa nhà, đập vào mặt là không khí trong lành mà lạnh thấu xương của buổi sáng sớm. Ngước mắt nhìn, chân trời tờ mờ sáng làm nền cho mấy ngôi sao ngủ muộn càng thêm sáng tỏ. Chung Lâm biết, đây là một chút mờ tối cuối cùng trước khi mặt trời mọc, chẳng mấy chốc nữa ánh nắng sớm sẽ cắn nuốt chúng nó đến hết.
 
Cô hít sâu một hơi, để không khí lạnh từ miệng mũi rót thẳng vào trong phổi, một chút buồn ngủ cuối cùng cũng hoàn toàn bị xua đi.
 
Trong hầm để xe, chú Lý tài xế đã đợi trong xe như thường ngày. Thật ra hôm nay là ngày thi cuối kỳ, không có tiết tự học sáng sớm, theo lý thì có thể đến muộn hơn nửa giờ so với bình thường, có điều hôm qua cô không nói cho chú Lý biết chuyện này.
 
Đến cổng trường học, sau khi xuống xe Chung Lâm cố ý đi chậm la cà. Lề mề đến lúc chú Lý lái xe rời đi, cô bèn nhanh chóng quay đầu chạy thẳng tới trạm tàu điện ngầm gần nhất dưới ánh mắt ngạc nhiên của bác bảo vệ.
 
Thi cuối kỳ ư? Cô vốn không có ý định tham gia.

 
Dù có đi thi thì điểm số thi được cũng sẽ khiến thầy cô giáo cho rằng là cô đang đùa, chi bằng bỏ thi luôn, nhân tiện còn có thể thăm dò thử phản ứng của Chung Trường Kiện. Quyết định xong, lúc Chung Lâm đứng xếp hàng chờ kiểm tra an ninh ở trạm tàu điện ngầm bèn bịa một tin nhắn gửi cho giáo viên chủ nhiệm, sau đó tắt luôn điện thoại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xin cảm ơn thời đại chưa bắt đầu thanh toán điện tử này, tắt điện thoại cũng không ảnh hưởng mấy đến chuyện đi ra ngoài.
 
Có điều trước khi cô thành niên thì có tài xế đưa đón, sau khi thành niên thì tự lái xe, cơ hội sử dụng giao thông công cộng đã ít càng thêm ít, cũng không quá quen thuộc với hệ thống giao thông công cộng của thành phố này. Khi cô lựa chọn theo bản năng thì đến trạm tàu điện ngầm gần như là điểm đến quen thuộc duy nhất, khu công nghệ cao của thành phố này, cũng là chỗ làm việc của cô trước khi sống lại.
 
Chung Lâm đeo cặp sách, chậm rãi ung dung đi về phía khu đó, ở giữa một đám người với dáng vẻ vội vã đi làm thì trông cực kỳ chói mắt. Trước khi lựa chọn tới đây, cô cũng chưa suy nghĩ kỹ tại sao lại chọn nơi này làm điểm đến. Nhưng khi cô đứng ở ngã tư đường quen thuộc, trông về phía tòa cao ốc cô từng làm việc, mặt tường kính phản xạ ánh nắng sớm tựa như xuyên thấu qua đôi mắt chiếu vào trong cơ thể cô, xua tan hết sương mù vốn đang chiếm giữ trong đầu cô.
 
Cô tới đây, có lẽ là trong tiềm thức muốn trở lại điểm xuất phát, nhìn lại con đường mà mấy năm nay cô đã đi nhầm.
 
Từ nhỏ rõ ràng cô đã muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Chung Trường Kiện, nhưng dưới sự dẫn dắt vô hình của ông ta, sau khi tốt nghiệp cô không ra nước ngoài du học lấy tiếng như những người khác ở trong giới, mà là vội vã trở lại thành phố này, tiếp quản một công ty từ tay bố cô.
 
Nói đến chuyện này, Chung Trường Kiện quả là một người giỏi thao túng lòng người. Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra không ngừng khi tiếp nhận công ty năm đó, Chung Lâm không khỏi cảm thán.
 
Năm đó cô cho rằng mình đã đủ trưởng thành, dù là tiếp nhận công ty của gia tộc cũng sẽ không bị Chung Trường Kiện dắt mũi kéo đi, thậm chí còn từng nghĩ dùng công ty có tiềm lực này để làm điểm tựa, làm lung lay địa vị nói một không hai của Chung Trường Kiện. Nhưng trên thực tế, mãi cho đến chết, cô còn chưa nhảy ra khỏi vòng tròn mà Chung Trường Kiện vẽ ra cho cô.

 
May mắn thay, ông trời đã cho cô thêm một cơ hội.
 
Thật ra chỉ cần thay đổi mạch suy nghĩ, để Chung Trường Kiện chủ động "vứt bỏ" cô, chẳng phải cũng là một loại đường tắt để thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta hay sao? Con người ấy à, có đôi khi cứ thích chui vào ngõ cụt, không cẩn thận ép chết bản thân lại còn muốn trách trên đời không có đường để đi.
 
Bỗng nhiên Chung Lâm lại muốn cười. Nghĩ thông suốt mấu chốt này rồi, tiếp tục chần chừ ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa. Cô quay đầu đi về, lại không cẩn thận va phải người đang đi đằng sau. Chung Lâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cùng với đó là nghe thấy tiếng đồ rơi xuống đất và một tiếng kêu khẽ.
 
Thứ rơi trên mặt đất chính là một túi tài liệu trong suốt, lúc cô nhặt lên thì vô tình liếc thấy sơ yếu lý lịch ở trong túi tài liệu, không khỏi sững sờ một lát. Ở phần họ và tên trong sơ yếu lý lịch điền ba chữ rõ ràng: Ngôn Hi Hòa.
 
Cấp dưới đắc lực do cô đích thân cất nhắc trước khi sống lại, bây giờ vẫn còn là một sinh viên đang đi xin việc? Nhưng thoáng nghĩ lại thì đúng là thời gian trùng khớp.
 
Chung Lâm giả vờ như là phủi bụi trên túi tài liệu, lướt nhanh nhìn sơ yếu lý lịch một lượt từ đầu đến cuối, sau đó mới vừa nói xin lỗi vừa đưa trả sơ yếu lý lịch cho Ngôn Hi Hòa. Giám đốc Ngôn bình tĩnh già dặn trong ấn tượng lúc này vẫn chỉ là một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi, đeo một chiếc kính nửa gọng nho nhã, rất có phong độ của người trí thức, bị một cô bé nhìn chằm chằm thì da mặt trắng trẻo lập tức hiện lên một tầng đỏ nhạt.
 
"Xin lỗi, cô không sao chứ?" Ngôn Hi Hòa nhanh chóng bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi không được tự nhiên, từ vẻ mặt đến giọng nói đều hơi cứng nhắc.
 
"Anh muốn đi phỏng vấn thực tập ở Đỉnh Hoa à?" Chung Lâm không trả lời mà hỏi lại.

 
"Sao cô lại biết..." Ngôn Hi Hòa bị cô hỏi mà sửng sốt, cúi đầu trông thấy sơ yếu lý lịch của mình trong túi tài liệu trong suốt thì không khỏi bừng tỉnh, hỏi cô: "Cô rất quen thuộc với Đỉnh Hoa?"
 
"Không đến mức đấy, nhưng lại biết đãi ngộ dành cho thực tập sinh của công ty đó rất tệ." Chung Lâm nói. Cô còn nhớ năm đó sau khi hai người quen thân, có một lần Ngôn Hi Hòa đã từng nhắc đến chuyện bị hố khi thực tập ở Đỉnh Hoa. Với tính cách điềm đạm của anh ấy, rất nhiều năm về sau lần thực tập này vẫn còn khiến anh ấy canh cánh trong lòng, đoán chừng là lúc đó bị hố không nhẹ.
 
"Đãi ngộ không tốt cũng không sao, tích lũy kinh nghiệm mà." Khi Ngôn Hi Hòa nói thì đôi mắt khẽ cong, nở nụ cười thương hiệu của anh ấy với cô: "Có điều vẫn cảm ơn cô đã nhắc nhở."
 
Khuôn mặt của Ngôn Hi Hòa tuấn tú có thừa, nhưng không đủ khí thế, nói dễ nghe thì gọi là nho nhã, nói khó nghe là nhu nhược, vừa nhìn đã cho người khác một loại cảm giác "dễ bắt nạt". Biết Đỉnh Hoa lừa bịp còn vội vàng đi tặng đầu người? Chung Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không nhịn được mà cười lạnh một tiếng: "Một công ty không cho nổi đãi ngộ mà người tài nên có, vậy thì kinh nghiệm làm việc có giá trị gì?"
 
Cô nhỏ hơn Ngôn Hi Hòa khoảng bảy tám tuổi, đầu cũng mới đến bả vai anh ấy, nhưng giọng điệu nói chuyện như ông cụ non lại tựa như cô đang là lãnh đạo của anh ấy.
 
"Cô từng bị Đỉnh Hoa lừa?" Ngôn Hi Hòa ngạc nhiên hỏi.
 
Chung Lâm nhìn anh ấy một cái, nói dựa theo tình hình thực tế: "Không ạ, biết phân thối còn phải tự mình đi ăn thử một miếng hay sao?"
 
Ngôn Hi Hòa bị cô làm cho nghẹn lời, không khỏi phản bác: "Vậy thì lời cô nói cũng chỉ là tin đồn thôi."
 
Thấy Ngôn Hi Hòa không nghe khuyên bảo, e rằng còn muốn nhảy vào hố lửa, Chung Lâm không khỏi cảm thấy bực mình, tiện tay kéo khăn quàng cổ che gần nửa mặt xuống.
 
Nhưng hành động này của cô lại khiến Ngôn Hi Hòa tiếp tục sửng sốt. Vừa rồi giọng điệu nói chuyện của Chung Lâm giống như cấp trên của anh ấy vậy, anh ấy còn tưởng rằng là một người cùng trang lứa từng bị Đỉnh Hoa lừa, nhưng sau khi cô kéo khăn quàng cổ xuống làm lộ ra cả khuôn mặt, anh ấy mới phát hiện cô gái này còn rất trẻ, trông có vẻ còn chưa thành niên. Thế là lại nuốt lời vừa định hỏi xuống, đổi thành nụ cười dỗ trẻ con: "Được rồi được rồi, anh tin, có điều anh sắp bị muộn giờ rồi, đi trước nhé."

 
Chung Lâm nhìn vẻ mặt của anh ấy là biết bây giờ cô có nói gì Ngôn Hi Hòa cũng không nghe lọt, đành phải từ bỏ việc thuyết phục. Ai mà ngờ người kia đi được hai bước thì ngoảnh lại cười tủm tỉm vẫy tay với cô: "Em gái, cảm ơn em nhé."
 
Hai chữ "Em gái" đả kích Chung Lâm đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu già. Phải biết rằng, trước khi sống lại Ngôn Hi Hòa cực kỳ tin tưởng và nghe theo cô, dù là lúc cô mới tiếp nhận công ty cũng chưa từng vì tuổi tác mà khinh thường cô.
 
Chung Lâm lặng lẽ quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trên mặt tường kính ở bên cạnh, bây giờ cô đang sở hữu một gương mặt ngây thơ trẻ con nên quả thật lời nói ra khiến người khác khó mà tin tưởng. Ý thức được điểm này, Chung Lâm khó tránh khỏi có chút bực bội, đột nhiên cảm thấy thời gian cô sống lại thật sự là hơi sớm.
 
Lúc này Chung Lâm vẫn chưa biết chuyện cô bỏ thi đã gây nên sóng gió như thế nào.
 
Trong văn phòng của giáo viên khối mười Trường Trung học Trực thuộc, khúc nhạc dạo đầy sóng gió đã lặng lẽ vang lên. Hạng nhất vô cớ bỏ thi, đối mặt với chất vấn của thầy chủ nhiệm giáo vụ, giáo viên chủ nhiệm lớp 1 đã sốt ruột đến nỗi trán bốc khói, tay đập rầm rầm lên bàn làm việc: "Tôi có thể làm được gì chứ? Em ấy tắt máy, điện thoại của bố em ấy cũng tắt máy, bây giờ không có cách nào tìm được người!"
 
"Tôi thấy trong hồ sơ ghi địa chỉ nhà của em ấy cách trường học cũng không xa lắm." Thoáng nhìn tin nhắn mà Chung Lâm gửi đến, tổ trưởng khối cũng cực kỳ đau đầu: "Thầy Lâm, hay là vậy đi, lát nữa đến giờ trưa thầy đi sớm một chút, đi nhà em ấy xem rốt cuộc là tình hình thế nào, việc coi thi buổi chiều tôi sẽ đi thay giúp thầy một lát."
 
"...Vâng, cũng chỉ có thể như vậy." Chủ nhiệm lớp nói.
 
Cửa văn phòng thường xuyên mở, không có hiệu quả cách âm chút nào, cuộc đối thoại của bọn họ đã chui vào trong lỗ tai của Tiết Việt không sót một chữ nào.
 
Tiết Việt vô cùng ngạc nhiên, hôm qua anh mới cầu nguyện sẽ có một ngày thi vượt Chung Lâm, hôm nay Chung Lâm lại không đến thi... Chẳng lẽ anh không chỉ sống lại mà còn có bàn tay vàng ước gì được nấy? Lừa nhau à?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận