Không làm học bá

Chung Lâm có phiền muộn và mê mang gì tạm thời anh chưa biết, nhưng thực sự là cô đang nhìn anh, mặc dù không phải cái kiểu mà anh muốn. "Tiết Việt." Chung Lâm ngẩng đầu thở dài nhìn anh: "Cậu còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm là cậu có ý với tôi."
 
"Ai, ai nhìn cậu chứ?" Trong đầu Tiết Việt thắt một cái nút, chỉ vào giá sách gần Chung Lâm nói giấu đầu lòi đuôi: "Tôi xem sách, cậu che mất rồi."
 
"À." Hiếm khi Chung Lâm hiền lành không đâm thủng lời nói dối cấp độ nhà trẻ của anh, nghe lời mà lui về phía sau một bước, chừa lại đầy đủ không gian cho Tiết Việt lấy sách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiết Việt cứng đầu, tùy tiện rút một quyển sách từ trên giá xuống. Vì diễn kịch thì phải diễn trọn bộ, anh giả vờ làm vẻ như cảm thấy hết sức hứng thú, nhìn trang bìa sách đầy thâm tình và chân thành hai giây, sau đó tựa như nhìn thấy cái gì đó không thể tưởng tượng nổi, nháy mắt một cái, một lần nữa xác nhận quyển sách trong tay có tên .
 
Tên sách này nghe còn hơi quen tai, hình như đã từng nghe ở đâu đó. Tiết Việt nghĩ ngợi, cuối cùng nhớ ra trước khi sống lại từng được một cô nàng thích xem phim Mỹ giới thiệu.
 
"Cậu cũng thích xem phim Mỹ?" Tiết Việt cảm thấy cuối cùng anh đã tìm được cái mà Chung Lâm hứng thú, vừa mới nói được nửa câu đã nhìn thấy Chung Lâm cầm điện thoại "Xuỵt" với anh một tiếng, "Bạn nói đi." Cô nói với người ở đầu biên kia điện thoại, kẹp lấy sách vội vàng đi đến nơi ít người.
 

Không có người xem, Tiết Việt không cần diễn nữa, tiện tay nhét lại quyển sách dài đến nỗi phải đánh dấu gạch ngang vừa rồi trở lại. Vừa để sách xong, đầu óc anh bỗng nhiên sáng đèn một cái, nhìn Chung Lâm cách đó không xa đang đưa lưng về phía anh gọi điện thoại, lén lấy điện thoại di động ra gọi vào số của cô.
 
"Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy." Trong điện thoại truyền tới lời đáp trả máy móc. Tiết Việt cúp điện thoại, cất lại điện thoại di động. Chiếc điện thoại lúc nãy Chung Lâm lấy ra chính là điện thoại mà bình thường cô dùng, anh có thể xác định trăm phần trăm loại máy đó không chưa được hai sim.
 
Tự dưng Chung Lâm dùng hai sim làm gì? Tiết Việt lại nhìn sang, phát hiện hình như Chung Lâm nói chuyện vui lên luôn, lúc quay người lại, trên mặt còn mang theo nụ cười cố gắng kìm nén, xem ra nói chuyện với đối phương rất vui vẻ. Liếc thấy ánh mắt của Chung Lâm sắp quét đến chỗ anh, Tiết Việt lại vội vàng rút bừa một quyển sách, giả vờ như đang đọc sách, thật ra lại đang dùng khóe mắt liếc trộm.
 
Có điều rất nhanh anh đã không cần thiết phải làm như thế. Lúc Chung Lâm nhìn thấy anh thì đã cúp điện thoại, đi về phía anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đọc ngược sách để rèn luyện xương cổ à?" Chung Lâm chỉ tùy ý liếc qua quyển sách trong tay anh, bèn khẽ cười một tiếng. Không đợi Tiết Việt đỏ mặt lần nữa, cô bỗng nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với anh: "Qua đây chút, hỏi cậu chuyện này."
 
Trước đây Tiết Việt thấy Chung Lâm làm việc thận trọng chu đáo đến nỗi anh thường quên mất tuổi tác của cô, thậm chí anh còn chưa từng thấy biểu cảm cực kỳ vui vẻ trên mặt cô. Không phải cười ha ha vui vẻ, mà là từ trong ra ngoài lộ ra một loại niềm vui tự tại nhẹ nhõm giống như lúc này, khiến anh suýt nữa nghi ngờ cuộc gọi vừa rồi phải chăng có bản lĩnh thay đổi tâm trạng của Chung Lâm.

 
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng có lẽ Chung Lâm bẩm sinh đã có năng lực chỉ huy người khác làm việc, dù sao đối với Tiết Việt thì cô chỉ đông không đi tây. Cô ngoắc ngoắc ngón tay, anh bèn ngoan ngoãn đi qua.
 
"Không phải cậu sống lại sao? Vậy có biết sau này tôi có dáng vẻ thế nào không?" Chung Lâm hỏi.
 
"Bà cố ơi, cái chuyện sống lại này cậu có khiêm tốn tí được không? Đây là nơi công cộng, biết bao nhiêu người đang nhìn đấy." Tiết Việt nhìn kiểu gì cũng thấy Chung Lâm hơi là lạ, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao Chung Lâm lại đột nhiên nhắc chuyện này, có điều từ trước đến nay anh luôn không theo kịp tư duy của Chung Lâm, đã dưỡng thành thói quen tốt không hiểu thì hỏi: "Cậu... Không phải là yêu đương đấy chứ?" Mặc dù nói suy đoán này ra, chính Tiết Việt cũng cảm thấy có chút vớ vẩn, có điều cân nhắc đến tuổi tác của Chung Lâm, một cô gái mười lăm tuổi, cười dịu dàng như vậy để gọi điện thoại, không thể nào là đang bàn mối làm ăn hơn trăm triệu chứ?
 
"Trong đầu cậu chứa những thứ gì thế?" Chung Lâm không hiểu nổi mà liếc xéo anh một cái, nhưng có thể thấy được, tâm trạng của cô khá tốt.
 
"Vậy cậu gọi điện thoại cho ai mà cười vui vẻ như vậy, còn cố ý đổi sim điện thoại." Tiết Việt nói toẹt nghi ngờ trong lòng ra.
 

Anh vừa dứt lời, biểu cảm nhẹ nhõm vui vẻ trên mặt Chung Lâm đã cứng đờ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được: "Hôm nay cậu đã gọi điện thoại cho tôi?" Cô hỏi.
 
"Buổi sáng có người rủ tôi đi sân bắn, lúc đầu tôi định gọi cậu cùng đi, kết quả điện thoại di động của cậu tắt máy." Tiết Việt nói: "Vừa rồi tôi lại gọi lần nữa."
 
"Sân bắn phải hẹn trước, hơn nữa trẻ vị thành niên cần phải có người trưởng thành đi cùng." Chung Lâm quan sát anh: "Vất vả lắm cậu mới được nghỉ ngơi một ngày, không gọi được cho tôi xong bản thân cậu cũng không đi chơi luôn? Cậu theo dõi tôi tới đây?"
 
Tiết Việt phát hiện cô gái nhẹ nhàng đến hơi hoạt bát lúc vừa nãy đã lập tức biến mất, thay vào đó là Chung Lâm mà anh quen thuộc. Tựa như luôn luôn biết giải quyết vấn đề như thế nào, đường nên đi ra sao. "Dọc đường nhìn thấy cậu đến thư viện nên đi vào theo." Dù sao ở trước mặt cô, nói dối chắc chắn sẽ bị nhìn thấu, anh cũng đỡ tốn sức đọ IQ với cô.
 
"Vậy thì trùng hợp quá." Chung Lâm bỗng nhiên nở một nụ cười: "Thời gian không còn sớm, tôi chuẩn bị về nhà đây, cậu cứ tự nhiên." Cô đi đến bên cạnh giá sách ban đầu, đặt sách về vị trí cũ. Mở ốp điện thoại di động ra ngay trước mặt Tiết Việt, thay đổi chiếc sim ban đầu.
 
"Chờ một chút, tại sao cậu..."
 
"Tại sao phải chuẩn bị một cái sim mới à?" Chung Lâm giúp anh hỏi nốt nửa câu sau, lấy từ trong cặp ra một chai Coca, đút chiếc sim vừa mới tháo ra vào trong chai dưới vẻ trợn mắt há mồm của Tiết Việt. "Bởi vì tôi muốn làm một số chuyện vi phạm kỷ cương." Cô vứt sim xong, bỗng nhiên cười với Tiết Việt một tiếng: "Tôi không yêu đương, nguyên nhân làm như vậy tạm thời không thể nói cho cậu biết, có điều tôi cần cậu giúp tôi giữ bí mật." Cô làm một động tác kéo khóa ở trên miệng.
 

Những điều Tiết Việt muốn nói muốn hỏi, cô đều đã nói hết. Lúc đầu Chung Lâm giấu diếm chuyện sim điện thoại khiến anh cảm thấy khoảng cách với Chung Lâm vẫn xa như vậy, nhưng phân biệt kỹ lại thì, Chung Lâm chịu hủy sim ở ngay trước mặt anh, còn cố ý giải thích với anh là "Không yêu đương", thậm chí chuyện sim điện thoại cũng không phải muốn giấu anh mãi mãi. Tạm thời không thể, tạm thời, và không thể, bây giờ chưa kể là vì thời gian mà cả điều kiện khách quan của cô vẫn chưa đủ chín chắn, đây rõ ràng là coi anh như người mình mà.
 
Một người chưa từng lấy được điểm Ngữ văn hiện đại như Tiết Việt, không ngờ có một ngày anh sẽ vì mấy câu mà trở thành cao thủ lý giải. Có điều mặc dù anh cho rằng Chung Lâm mười mấy tuổi không làm được chuyện gì vi phạm kỷ cương, nhưng ném sim điện thoại vào trong chai Coca trông đúng là có một chút mùi phạm pháp.
 
"Chung Lâm." Tiết Việt gọi cô: "Chẳng phải vừa nãy cậu hỏi tôi sau này cậu sẽ thế nào sao? Trước khi sống lại, tôi không tìm cậu dạy bổ túc, chúng ta cũng không quen nhau. Từ lớp mười đến lớp mười hai cậu đề đứng nhất khối, giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng không đi du học, mà học trường đại học tốt nhất trong nước, sau khi tốt nghiệp thì trở lại công ty nhà cậu, rèn luyện ở một công ty con, cũng làm ăn rất phát triển. Kênh tài chính của Đài truyền hình Thành phố còn đặc biệt làm một kỳ phóng sự về cậu."
 
Tiết Việt nói một hơi hết 23 năm cuộc đời của cô, kiếp trước mọi chuyện cô đều cố gắng đạt tới hoàn hảo, nhưng bây giờ khi nghe lý lịch gần như hoàn hảo này lại khiến cô sinh ra cảm giác trống rỗng không rõ, tựa như ngoài những danh hiệu như học sinh giỏi, trạng nguyên, doanh nhân trẻ tuổi này, một cô thật sự chỉ là một dáng vẻ mờ ảo không rõ.
 
"Có điều tôi cảm thấy..." Tiết Việt vừa tổng kết cuộc đời cô xong lại nói hơi dè dặt: "... Có lẽ cậu sẽ không quá thích cuộc đời như vậy."
 
"Nói cũng đúng." Chung Lâm mỉm cười.
 
Cô đã ra tay rồi, không biết bao giờ gió có thể thổi đến chỗ Chung Trường Kiện. Người kia, tuyệt đối đừng để cô phải thất vọng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận