Không làm học bá

Tập đoàn Chung Thị quật khởi ngoài bản thân Chung Trường Kiện có tầm nhìn và may mắn, còn không thể thiếu hai người năm xưa cùng ông ta tranh đấu giành thiên hạ, hai người đã từng là hai cánh tay đắc lực của Chung Trường Kiện: Trương Hoành Thịnh và Phan Vũ.
 
Nói "Đã từng" là bởi vì "Cánh tay phải" Phan Vũ đã mất từ thời còn trẻ, vì quá lao lực mà đột tử trên bàn làm việc ở thời điểm đế quốc thương nghiệp của Chung Trường Kiện vừa thành hình, trở thành cái tên được khắc trên bia tưởng niệm được mọi người thờ cúng và chiếm ngưỡng. Mà "Cánh tay trái" Trương Hoành Thịnh, cùng với việc đế quốc này dần dần trở nên hùng mạnh thì dần dần bằng mặt không bằng lòng với Chung Trường Kiện.
 
Chung Lâm biết rõ, trước khi sống lại, lúc cô lên đại học, "Chung Thị" nhìn như phát triển vững mạnh đã âm ỷ có dấu hiệu chia rẽ. Trong những năm hợp tác, Trương Hoành Thịnh ngày càng bất mãn với sự độc đoán của Chung Trường Kiện, vẫn luôn phát triển thế lực "Dòng chính" của mình, muốn địa vị ngang hàng với Chung Trường Kiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
À, đúng rồi, chuyện Chung Trường Kiện có một đứa con riêng nhỏ hơn cô mười bốn mười tuổi ở bên ngoài cũng chính là Trương Hoành Thịnh gián tiếp tiết lộ cho cô. Khi đó tuy rằng cô chưa tốt nghiệp, những đã bắt đầu tham gia quản lý công việc của tập đoàn, đồng thời biểu hiện hứng thú rất rõ ràng.
 
Trương Hoành Thịnh nhìn thấy dã tâm và năng lực của cô, bèn muốn dùng chuyện con riêng châm ngòi quan hệ bố con cô và tìm một chút phiền phức cho Chung Trường Kiện. Lại không ngờ rằng hành động này của ông ta đã chạm đến vảy ngược của Chung Trường Kiện, Chung Trường Kiện chỉ dùng một thời gian không đến hai năm, đã tống được Trương Hoành Thịnh vào tù. Một tập đoàn lớn như thế, hơn hai mươi năm phát triển, nếu không tìm ra một chút dơ bẩn trên mình mới là lạ. Chỉ cần có lòng đi đào, chắc chắn sẽ đào được củ cải mang theo bùn, trừ phi Trương Hoành Thịnh một lòng hướng về mặt trời, một lòng vì việc công không tư lợi, mà điều này hiển nhiên là không thể nào.
 
Hơn nữa, hai người bọn họ tốn hơn hai mươi năm thời gian ở trong đế quốc này, trong đó quan hệ rắc rối phức tạp, dù có tám trăm cánh tay cũng không làm rõ được, bất kể ai muốn nhổ tận gốc đối phương, tất nhiên đều sợ ném chuột vỡ bình. Vậy nên có đánh chết Trương Hoành Thịnh cũng không ngờ rằng Chung Trường Kiện sẽ ra tay độc ác với ông ta.
 
Năm đó Chung Lâm đã cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu như nói Chung Trường Kiện coi trọng huyết thống, coi trọng con riêng, như vậy có mạo hiểm tổn thất lớn cũng phải đánh đổ Trương Hoành Thịnh cô cũng có thể hiểu được. Nhưng từ sau khi thấy Chung Trường Kiện giao lưu với con riêng, cô lập tức phủ định suy đoán này. Trình độ quan tâm của Chung Trường Kiện đối với thằng bé kia so ra còn kém hơn đối với cô năm đó.

 
Chỉ có điều, lúc đó tuy rằng trong lòng cô có nghi ngờ, cũng ngấm ngầm tìm người điều tra con riêng và mẹ ruột của nó, nhưng thứ nhất là Chung Trường Kiện bảo vệ con riêng rất nghiêm ngặt, thứ hai, thời gian có hạn. Trương Hoành Thịnh vừa đổ, Tập đoàn Chung Thị một giây trước trông còn vững như thành đồng đã lập tức xé mở ra một vết nứt lớn, Chung Trường Kiện xử lý Trương Hoành Thịnh trực tiếp dẫn đến giá trị vốn hóa thị trường (*) của Chung Thị rung chuyển dữ dội, trong một thời gian rất dài, ông ta đều bôn ba do ảnh hưởng từ việc trừ khử Trương Hoành Thịnh. Chung Lâm biết nếu cô muốn phát triển thế lực của mình, chỉ có thể làm nhân lúc rối loạn này.
 
(*) Giá trị vốn hoá thị trường là tổng giá trị của số cổ phần của một công ty niêm yết.
 
Cũng vào lúc đó, một người vốn không quá thú hút đã lọt vào tầm mắt của cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Tinh Kiệt, một trong những dòng chính của Trương Hoành Thịnh. Xuất thân bình dân, tốt nghiệp hai trường đại học danh giá thuộc 985 (*), cất bước từ việc làm trợ lý cho Trương Hoành Thịnh, vừa qua tuổi ba mươi đã leo tới cấp cao của Chung Thị.
 
(*) Đại học 985 (dự án 985): Tập hợp các trường đại học trọng điểm hàng đầu Trung Quốc (khoảng gần 40 trường).
 
Sau khi Trương Hoành Thịnh rơi đài, anh ta cùng tất cả dòng chính của Trương Thị cùng nhau bị dọn dẹp ra khỏi công ty, nhưng so với những đồng nghiệp cùng ngồi tù với Trương Hoành Thịnh, Cố Tinh Kiệt chỉ đổi một thành phố khác để sống đã có vẻ may mắn hơn rất nhiều. Thậm chí anh ta còn có thừa tiền mở một quán lẩu, tháng ngày trôi qua có vui có vẻ.

 
Lúc đó Chung Lâm đã thành tinh, vừa nghe trực giác đã mách bảo phía sau chuyện này e là có mờ ám, vì thế mà bỏ ra chút thời gian tìm người đi điều tra Cố Tinh Kiệt. Cũng không gấp gáp tra, ấy thế mà điều tra được một người từng là tinh anh công sở vẻ vang tỏa sáng như Cố Tinh Kiệt lại còn là một con ma bài bạc, lại tra sâu hơn, ha ha, phía sau việc anh ta bước chân vào vực sâu cờ bạc có thể nhìn thấy thấp thoáng cái bóng của Chung Trường Kiện.
 
Bàn tay của Chung Trường Kiện đúng thật là dài, âm mưu suy tính cũng rất sâu, từ dẫn dụ Cố Tinh Kiệt đánh bạc đến lật đổ Trương Hoành Thịnh, ở giữa có ít nhất năm năm thời gian.
 
Tính toán thời gian, nếu như Cố Tinh Kiệt không bị hiệu ứng cánh bướm khi cô sống lại tác động đến, lúc này đã ngã vào trong cái hố cờ bạc rồi. Chung Lâm dựa theo dòng suy nghĩ này thuê người đi điều tra thử, sau đó gom hết chứng cứ mà cô thu thập được và một số nhắc nhở có ý riêng nhưng không nói rõ ràng gửi đến hòm thư cá nhân của Trương Hoành Thịnh.
 
Trợ lý của mình chẳng những đánh bạc, mà còn có tình nghi cấu kết với Chung Trường Kiện, Chung Lâm không tin Trương Hoành Thịnh sẽ ngồi chờ chết. Hơn nữa Chung Trường Kiện đã đang tìm "Người tiết lộ tin tức con riêng", nói không chừng, cô có thể không cần phải làm gì cả, cứ ngồi trong nhà chờ hai con chó đó cắn nhau là được.
 
"Choang."
 
Một tiếng vang giòn truyền đến từ hướng phòng khách, là tiếng chén trà vỡ toang khi bị ném xuống nền gạch hoa.

 
Rất nhanh cô đã nghe thấy tiếng bước chân của dì Vương và một số lời nói kính sợ: "Anh Chung, chỗ này để tôi dọn cho." Sau khi một trận thu dọn tàn cuộc bình tĩnh trở lại, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh ngột ngạt mà đè nén.
 
Đến khi dì Vương rời đi, Chung Lâm ngồi ở trước bàn làm bài tập, nhưng lỗ tai lại hận không thể dựng thẳng lên như con thỏ, tìm kiếm tín hiệu của Chung Trường Kiện ở khắp mọi phương hướng. Một khoảng thời gian yên tĩnh rất dài qua đi, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng Chung Trường Kiện gọi điện thoại.
 
"Ông ta chính là đồ vô dụng." Ông ta cười lạnh nói.
 
Không biết người trò chuyện cùng ông ta giải thích cái gì đó. Một lát sau chỉ nghe thấy Chung Trường Kiện phun ra hai chữ khinh thường: "Phải không?" Lần này chỉ im lặng không đến năm giây, ông ta lại mở miệng lần nữa: "Có người mật báo? Ý của cậu là bàn tay của ông ta cũng thò đến chỗ tôi rồi?" Giọng điệu nhẹ nhàng, vừa nghe là biết chỉ là khúc nhạc dạo trước khi giận dữ, thậm chí Chung Lâm có thể tưởng tượng được dáng vẻ ông ta híp mắt lại uy hiếp người khác. "Tôi không muốn nghe suy đoán gì cả, hoặc là dùng chứng cứ để nói chuyện, hoặc là... Hừ, hiểu rồi thì tốt." Chung Trường Kiện cúp điện thoại, trong nhà lại yên tĩnh trở lại.
 
Trên giấy nháp vẽ đầy các hình hình học và đường phụ trợ, Chung Lâm dùng mật mã của cô để ghi chép lại một câu không liên quan đến lịch trình của Chung Trường Kiện, "Bắt đầu phản kích." Viết xong còn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, mặc dù từ các loại dấu vết có thể suy đoán được phần tài liệu cô gửi cho Trương Hoành Thịnh kia đã bắt đầu có tác dụng, nhưng không thể đích thân tới "Chiến trường", ít nhiều vẫn thiếu đi cái cảm giác sảng khoái vui vẻ.
 
Cô biết, đối mặt với kẻ địch bắn lén ở đằng sau, người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ theo bản năng mà tưởng tượng đối thủ mạnh hơn so với thực tế. Mà phương thức tư duy thường thấy này tất nhiên sẽ mang đến sự sốt ruột và lo lắng, nhất là loại tâm lý u ám như Chung Trường Kiện, một người luôn luôn dùng ý nghĩ ác độc nhất để phỏng đoán người khác.
 
Có điều, đối với Chung Trường Kiện mà nói, bây giờ cô đúng là một đối thủ mạnh. Không phải là vì cô đến từ tương lai, biết hướng đi và nhược điểm của ông ta, mà là... Chung Lâm ngẩng đầu lên, dùng đuôi bút mực đẩy rèm cửa sổ ra một khe nhỏ, bóng đêm lọt vào từ trong khe ngoài một chút ánh đèn thì không nhìn rõ gì cả, nhưng cô lại không khỏi cảm thấy trước mặt cô có một khoảng trời đất rộng lớn.
 

Không muốn làm thế nào để từng bước nạy Chung Thị từ trong tay Chung Trường Kiện ra nữa, lần này, cô không muốn tự trói mình trong vòng tròn do Chung Trường Kiện vẽ ra cho cô, cô chỉ muốn chặt đứt xiềng xích trên mắt cá chân, đập vỡ vòng tròn đang giam cầm cô, để đời này bọn chúng không thể trở thành gông cùm xiềng xích ràng buộc cô lần nữa.
 
Vách cao ngàn trượng, không ham muốn mới vững bền (*). Chung Lâm mã hóa câu nói này rồi bổ sung vào phía sau ghi chép của hôm nay.
 
(*) Câu nói của Lâm Tắc Từ (một vị tướng nhà Thanh), ý chỉ lòng bao dung vị tha.
 
Đêm đó cô đã mơ một giấc mơ, trong mơ cô không gặp phải vụ tai nạn giao thông kia, vẫn đi trên con đường mà Chung Trường Kiện vẽ ra cho cô, bề ngoài thì đẹp đẽ, hào quang khắp người, luôn đi theo dấu chân của "Người thành công", dường như mỗi bước chân đều không hề đi sai. Nhưng mà vừa rẽ ngoặt, không biết từ đâu nhảy ra một tấm gương lớn, đột nhiên để cô đối mặt với bản thân.
 
Người trong gương vểnh khóe miệng lên, ánh mắt lại không có một chút ý cười nào, thậm chí còn quá sắc bén, tựa như gió lạnh tháng chạp. Người này... là cô? Chung Lâm quan sát người trong gương, chỉ nhìn mặt, suýt nữa cô đã tưởng rằng mình thấy được Chung Trường Kiện.
 
Trong lòng Chung Lâm như bị cái gì đó đập mạnh một cái. Bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh vẫn đen kịt như thường, cô nằm ở trên giường, trước mặt cũng không có tấm gương lớn. Cô nhìn chằm chằm chiếc đèn còn lại treo trên trần nhà, một hồi lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
 
Ngay lúc này, màn hình của chiếc điện thoại cô đặt ở bên cạnh gối vốn đang tắt lại chợt sáng lên, một thông báo tin nhắn mới nhảy ra.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận