Không làm học bá

Tiết Việt không nghe ra "lời khuyên" của Chu Lập, cũng không phải do ngượng ngùng, mà là chính anh cũng chưa làm rõ thích là như thế nào.
 
Đời trước anh là một thằng phá của thỏa thích ăn chơi nhảy múa, "Thích" đối với anh mà nói chính là một sự kích thích cảm quan nông cạn nhất, những người mẫu nhỏ diễn viên nhỏ mặt xinh dáng đẹp, trông ai thuận mắt thì chơi một trận với người đó. Xuyên qua bề ngoài để giao lưu tâm hồn? Thật ngại quá, cái đầu ngu đần của cậu Tiết năm đó không có đủ cơ sở để giao lưu tinh thần với người khác.
 
Nhưng cái thích mà Chu Lập nói hiển nhiên không phải như vậy. Anh ta và La Sa có giao lưu tinh thần hay không thì Tiết Việt không biết, nhưng Tiết Việt biết chỉ cần La Sa có mặt, hai mắt Chu Lập sẽ cực kỳ sáng, dù ở trước mặt người ngoài hai người bọn họ chưa từng có hành động thân mật, nhưng tâm tư và anh ta dành cho La Sa vẫn bị hàng xóm xung quanh nhìn thấu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà sau khi La Sa rời đi, dáng vẻ như cái xác không hồn của Chu Lập khiến anh cảm thấy cái thích mà Chu Lập nói, có lẽ còn nhiều hơn một chút so với thích mà anh có thể hiểu được.
 
"Haiz, cậu nói xem, rốt cuộc là tình cảm của anh Lập đối với chị Sa sâu đến cỡ nào? Thật sự, đời trước tôi cho rằng sau khi anh ấy bị què chân mới cam chịu, không ngờ lần này chân không sao thế mà vẫn như vậy." Sau khi được Chung Lâm phụ đạo mấy tháng, Tiết Việt nuôi được thói quen "Có chuyện khó khăn, hỏi Chung Lâm."
 
"Không quen, không có cách nào đánh giá." Chung Lâm chỉ vào mặt đồng hồ, nhắc nhở anh thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc.
 
Nhìn thấy thái độ công chính nghiêm minh của Chung Lâm, Tiết Việt cảm thấy những lời anh vừa nói đều vô ích rồi, con gái bình thường khi nghe được câu chuyện của Chu Lập nếu không nước mắt đầm đìa, ít nhất cũng phải cảm thán chút gì đó như "Si tình" "Có tình có nghĩa" chứ. "Hỏi cậu một vấn đề nữa." Tiết Việt vẫn chưa từ bỏ ý định, phải nghe được Chung Lâm đánh giá Chu Lập, "Chỉ một câu thôi, tôi đảm bảo."
 
Chung Lâm ngậm quai hàm: "Nói."

 
"Hì hì, vẫn liên quan đến anh Lập. Nếu như cậu gặp phải chuyện như anh Lập cậu sẽ làm thế nào?"
 
Chung Lâm im lặng hai giây, Tiết Việt còn tưởng rằng cô định nói "Tôi không phải Chu Lập cho nên không có cách nào trả lời câu hỏi của cậu." Kiểu lời như vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng sau khi im lặng một lúc ngắn ngủi, cô bỗng nhiên nói: "Nếu là tôi, nếu thích một người đến tình trạng không có người đó thì không thể sống vui vẻ, vậy thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ mọi cách để người đó trở lại bên cạnh tôi."
 
"Nhưng chị Sa đã lấy chồng rồi." Tiết Việt nhỏ giọng nhắc nhở.
 
"Lấy chồng thì sao? Chỉ cần người chưa chết thì luôn có hy vọng trở mình. Thứ mà mình muốn không tự đi tranh chẳng lẽ muốn ngồi yên một chỗ đợi người ta bố thí hay sao? Đúng là mơ mộng hão huyền." Chung Lâm nhìn về phía anh, trong giọng nói có sự khinh thường nhàn nhạt. Khi cô bị liệt nửa người bị bố vứt bỏ nằm trong một ngôi nhà trệt ở một nông thôn không biết tên, cô cũng chưa từng đánh mất niềm tin sống tiếp, chỉ mất đi một mối tình thì có là gì chứ?
 
Giọng của Chung Lâm không lớn, Tiết Việt lại cảm thấy nghe được một mùi vị "ăn nói mạnh mẽ". Lúc đầu anh rất muốn nói cậu chưa trải qua nên cậu không biết loại đả kích này, nhưng giây phút đối diện với ánh mắt của cô, tất cả những lời này lại không ra khỏi miệng được. Trong mắt Chung Lâm anh thấy được một sức sống xa lạ, anh đột nhiên cảm thấy, cho dù Chung Lâm rơi vào hoàn cảnh như Chu Lập, cô cũng sẽ không lựa chọn giống như vậy.
 
"Hỏi xong rồi, tiếp tục đánh dấu trọng điểm." Chung Lâm nói rồi thu lại ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh anh.

 
Sự tiếc thương của Tiết Việt dành cho Chu Lập lúc ban đầu đã bị mấy lời nói của cô xông cho tan tành, ngay sau đó nhanh chóng tập trung tinh thần, đặt suy nghĩ vào trong sách vở.
 
Thời gian ôn tập trước khi thi luôn trôi qua rất nhanh. Tiết Việt cảm thấy vẫn chưa ôn tập đủ, kỳ thi tháng đã kết thúc. Trường THPT Trực thuộc vốn là trường cấp ba hàng đầu, có thể lọt top 100 ai mà không phải học sinh xuất sắc được vơ vét từ cấp hai chứ, ngay cả Chung Lâm lần này cũng không quá xem trọng quyết tâm tiến vào top 50 của anh.
 
Nhưng sau khi có xếp hạng, Tiết Việt lại nổi trội một lần nữa, so với kỳ thi giữa kỳ thì xếp hạng thi tháng lần này đã tiến lên hạng 40 tròn. Phải biết rằng, nửa năm trước anh vẫn là đồ vô dụng xếp hạng trên 800, thời gian nửa năm ngắn ngủi đã xông lên top 50 với tư thế của hắc mã (*), cho dù đặt ở Trường THPT Trực thuộc thì cũng là kỳ tích.
 
(*) Hắc mã ý chỉ người hay một đối tượng nào đó có thực lực không lường được, bất ngờ đạt được thành tích cao khiến người khác phải trầm trồ.
 
Mà Chung Lâm vẫn không trở về đứng đầu bảng, xếp hạng lần này vẫn loanh quanh ở hạng 10. Khi hạng nhất thỉnh thoảng tụt xuống thì mọi người còn ngạc nhiên tò mò, nhưng khi "cựu" hạng nhất nằm ở chỗ rơi xuống trong một thời gian dài, chẳng mấy chốc sự chú ý đã từng tập trung trên người cô sẽ chuyển dời đến người đứng đầu mới.
 
"Không phải cậu cố ý đấy chứ? Lần này lại là hạng 10." Tan khi tan giờ tự học buổi tối, nhân lúc thu dọn cặp sách Tiết Việt lặng lẽ hỏi Chung Lâm. Theo anh, lần nào cũng thi được hạng 10 tuyệt đối không dễ hơn so với lần nào cũng được thi được hạng nhất.
 
"Không phải, chỉ là trùng hợp." Chung Lâm kéo khóa cặp, đứng dậy rời đi.
 

Tiết Việt vội vàng đi theo, "Cậu vẫn chưa làm lành với bố cậu à?" Anh hỏi.
 
Chung Lâm liếc anh một cái, đáy mắt thể hiện rõ "Cậu đang nói cái quần què gì vậy?"
 
Tiết Việt giải thích: "Chẳng phải là cuối học kỳ trước cậu vì bố cậu chỉ lo công việc, không quan tâm nên cậu còn trốn thi còn gì? Làm sao, bây giờ cậu thay đổi chiến thuật rồi? Chỉ lui bước một chút xíu, để thu hút sự quan tâm của chú ấy?"
 
"..." Nhìn ánh mắt nhanh nhẹn của anh Chung Lâm biết ngay tên này lại bổ não gì đó. Nhưng bây giờ cô thật sự không muốn tiết lộ quan hệ tình cảm của nhà cô cho Tiết Việt, đành phải giữ im lặng.
 
Hễ là người biết nhìn sắc mặt thì lúc này sẽ biết không nên tiếp tục đề tài này. Nhưng đầu óc của Tiết Việt không giống với người bình thường cho lắm, sự im lặng của Chung Lâm không thể khiến anh ngậm miệng, ngược lại còn kích thích ham muốn nói đạo lý của anh, bắt đầu thuyết phục Chung Lâm hiểu cho bố cô: "Tôi bị ép đi công ty với bố tôi, nghe nói thư ký của cái ông Trương Hoành Thịnh cấp dưới của bố cậu bị bắt, chắc cậu cũng biết chuyện này chứ. Tôi nghe nói ảnh hưởng rất lớn đến giá trị cổ phiếu của Chung Thị, không chừng là dạo này bố cậu đang bận thu dọn cục diện rối rắm cho bọn họ."
 
Cái này còn cần anh nói cho cô? Mồi lửa này này của Trương Hoành Thịnh là do cô đốt mà. Chung Lâm nghĩ thầm.
 
Tiết Việt không biết kẻ đầu sỏ đang ở trước mắt, còn ở đó lải nhải không ngừng với Chung Lâm, "giải thích" thư ký của Trương Hoành Thịnh rốt cuộc đã chọc phải cái sọt lớn cỡ nào, mà anh ta bị bắt sẽ mang đến ảnh hưởng bao lớn cho Chung Thị.
 
Lại có thể ầm ĩ lớn như thế cơ à, Chung Lâm thầm buồn cười, Trương Hoành Thịnh cũng xem như là một nhân tài, cô mới để rò một chút xíu tin tức, ông ta đã dựng luôn cả sân khấu kịch luôn. Chắc hẳn trước đó đã đề phòng Chung Trường Kiện gây bất lợi cho ông ta, nếu không cho dù là tham ô công quỹ cũng được, ăn cắp bí mật kinh doanh cũng được, không chuẩn bị sớm, hai chậu nước bẩn này không thể dễ giội lên người Cố Tinh Kiệt như vậy.
 
"Thật đó, cậu xem tôi này, trước đó chẳng phải cũng không vui vẻ với bố tôi đấy sao, sau đó đánh hai trận bóng với ông ấy, nói ra những lời giấu trong lòng, bây giờ không thể nói quan hệ tốt hơn bao nhiêu, nhưng thỉnh thoảng cùng nhau ăn một bữa cơm chắc chắn không thành vấn đề. Hơn nữa cậu cũng biết bố tôi không học hành gì mấy, lại còn nóng tính, dù thế nào bố cậu cũng là người từng học đại học, trông cũng có vẻ nói được nhiều đạo lý hơn bố tôi, cậu ở đây hờn dỗi với chú ấy không bằng trực tiếp ngả bài luôn..."
 

"Tiết Việt." Chung Lâm ngắt lời anh: "Cậu gia nhập Ủy ban khu dân cư từ lúc nào thế?"
 
"Hả? Ủy ban khu dân cư gì?" Tiết Việt sửng sốt một giây mới nhận ra Chung Lâm đang chửi anh xen vào việc của người khác.
 
"Vậy sao cậu nói nhảm nhiều thế." Chung Lâm nói không khách khí: "Rảnh rỗi không bằng quan tâm chính cậu nhiều hơn đi."
 
Trong khi hai người nói chuyện đã đi ra khỏi tòa nhà dạy học, tuy là một buổi tối không trăng không sao, nhưng trong sân trường đèn đường đầy đủ sáng sủa. Tiết Việt mượn ánh đèn đường cẩn thận đánh giá biểu cảm của Chung Lâm, thử thăm dò nói: "Cậu giận rồi à." Anh dừng một lát, lại nói: "Tôi cũng từng đọc sách tâm lý học, nói là có đôi khi con người sẽ dùng phẫn nộ để che giấu sự chột dạ. Có phải lời của tôi lúc nãy đã không cẩn thận đâm trúng tâm sự của cậu đúng không?"
 
Ngày nào anh cũng kêu không ngủ đủ mà còn có thời gian đi đọc sách giải trí? Chung Lâm nhấc mí mắt, hỏi: "Vậy người viết sách có nói cho cậu biết, nguồn tạp âm không có quy luật cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến phẫn nộ không?" Cô nói xong bèn dừng bước, sợ Tiết Việt nghe không rõ, chỉ vào anh: "Nguồn tạp âm."
 
Không cho Tiết Việt cơ hội tiếp tục nói xàm, cô đã nhanh chân đi về phía chiếc xe đến đón cô. Trương Hoành Thịnh mượn chút tin tức của cô để bắt đầu gây sóng gió, nếu cô không nhân cơ hội để làm chút gì đó thì cảm thấy lãng phí cơ hội quá.
 
Trước khi sống lại cô đã sưu tầm không ít "Nhược điểm" của Chung Trường Kiện, tuy rằng ông ta làm việc đủ chu đáo, nhưng ngỗng đi qua để lại tiếng, sau thời gian dài, vẫn bị cô tìm thấy không ít dấu vết còn sót lại. Chỉ tiếc là bây giờ cô không tham gia vào bất cứ công việc nào của tập đoàn, chẳng những không tiếp xúc được với tin tức kinh doanh, còn phải làm rõ cẩn thận, ở thời gian này, chuyện năm đó cô điều tra cái nào đã xảy ra, cái nào chưa xảy ra.
 
Chung Lâm ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, bắt đầu điểm tiến công tiếp theo ở trong đầu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận