Không làm học bá

Chung Lâm chỉ bật đèn trang trí ở huyền quan, đèn tường với ánh sáng quá êm dịu chỉ chiếu sáng được nửa người Chung Trường Kiện đang đứng ở trong phòng khách, không thấy rõ biểu cảm, chỉ có áo sơ mi và quần dài lọt vào vùng sáng. Tựa như người đứng ở trước mắt cô không phải là bố ruột, mà là một con quái vật đội lốt người xa lạ. Một giây phút nào đó, Chung Lâm cảm thấy khung cảnh này như đã từng xảy ra, nhưng chút ký ức vụn vỡ này nhanh chóng bị xáo trộn với những ký ức hỗn tạp thời thơ ấu.
 
"Trông thấy tao mày rất sợ?" Chung Trường Kiện không tới gần, nhưng Chung Lâm vẫn cảm thấy có áp lực vô hình như thường, có điều cô cũng biết không phải Chung Trường Kiện đang chờ cô mở miệng. Quả nhiên, sau khi hai người im lặng hai giây, cuối cùng Chung Trường Kiện cũng xoay người đi về phía sô pha trong phòng khách. "Biết sợ là được rồi. Bật đèn phòng khách."
 
Chung Lâm làm theo, lúc đi vào phòng khách, Chung Trường Kiện đã ngồi xuống ghế sô pha. Ung dung nhìn cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Nói nghe xem, gần đây mày làm được những chuyện tốt gì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"..." Chung Lâm không lên tiếng, nhưng cơ thể lại căng thẳng theo phản xạ có điều kiện, giọng nói của Chung Trường Kiện bình thản nhưng cô nghe được mấy phần u ám. Cô biết người này giọng càng nhẹ nhàng, sự bất mãn trong lòng sẽ càng sâu.
 
"Dạy phụ đạo cho Tiết Việt, đi theo nó đánh nhau, còn giúp nó bày mưu tính kế để cứu bạn từ thuở nhỏ của nó. Tao không biết cuộc sống ngoài giờ học của mày bây giờ lại phong phú như thế đấy." Chung Trường Kiện cười lạnh mang theo vài phần trào phúng: "Đứng đấy làm gì? Ngồi xuống nói chuyện." Ông ta vỗ ghế sô pha.
 
Chung Lâm nào dám ngồi, không những không dám ngồi xuống, mà còn phải tỏ thái độ khiêm tốn nhận sai trước mặt Chung Trường Kiện. Cô cứng đờ mà đứng đấy, cúi thấp đầu: "Con xin lỗi."
 
Chung Trường Kiện phát ra âm thanh hừ nhẹ từ trong lỗ mũi: "Mày nên nói xin lỗi. Từ nhỏ tao dạy mày thế nào? Tao đập nhiều tài nguyên cho mày như vậy không phải để mày đi giao thiếp với người thấp hèn."
 

Người thấp hèn. Thật chối tai, Chung Lâm nghĩ. Ba chữ này Chung Trường Kiện sẽ chỉ nói trước mặt cô, còn đối ngoại ông ta vẫn muốn duy trì hình tượng doanh nhân đồng tình với kẻ yếu kia.
 
"Cũng không phải là giao thiệp, con chỉ muốn học tập thực tiễn... những điều bố dạy con." Chung Lâm giải thích theo phương thức suy nghĩ của ông ta: "Con nghĩ, không chừng có một ngày những người như bọn họ cũng sẽ trở thành mấu chốt để giải quyết mọi chuyện."
 
"Ồ, học tập." Chung Trường Kiện gật đầu, nhưng hiển nhiên là không chấp nhận cách nói của cô. Ông ta gẩy gọng kính, nhìn từ góc độ của Chung Lâm, đèn trần phòng khách vừa vặn chiếu lên tròng kính khiến nó phản xạ lại, che đi đôi mắt vốn đã khiến người ta suy nghĩ không thấu của Chung Trường Kiện. "Trùng hợp, hôm nay tao rảnh. Mày phân tích cho tao xem, rốt cuộc những người mà mày giúp có tiềm lực gì bị mày nhìn trúng. Ngồi xuống nói."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Lâm vừa ngồi xuống sô pha ở bên cạnh cô, đã nghe thấy Chung Trường Kiện bổ sung một câu lạnh như băng: "Phép tắc đâu?" Chung Lâm lập tức đứng lên, đi vòng qua ghế sô pha nhỏ bên tay trái ông ta ngồi xuống. Ở một số phương diện có thể nói là Chung Trường Kiện biến thái đến kỳ lạ, cho dù trong nhà chỉ có hai người, Chung Lâm cũng luôn phải ngồi ở "vị trí thấp" mà người vai vế dưới nên ngồi. Vốn dĩ qua thời gian dài những phép tắc này đã được huấn luyện gần như tiến hóa thành bản năng của cô, nhưng dạo này Chung Trường Kiện thường xuyên thấy đầu mà không thấy đuôi, cô hơi buông thả bản thân một chút, thế là vừa ngồi xuống đã mắc phải điều kiêng kỵ của ông ta.
 
"Bố từng dạy con, tin tưởng từ lúc nảy sinh đến duy trì rồi cuối cùng chuyển hóa thành tài nguyên có thể lợi dụng, cần có thời gian và kiên nhẫn..." Cuối cùng sau khi ngồi xuống vị trí "chính xác", Chung Lâm dùng chính Chung Trường Kiện để đối phó với ông ta, nói chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng cười nhạo của Chung Trường Kiện.
 
"Mày cảm thấy cho dì Vương một chút tài liệu ôn thi cấp ba là có thể khiến chị ta làm việc cho mày? Hay là cái thằng lưu manh chỉ tốt nghiệp cấp ba mà mày nghĩ cách giúp Tiết Việt cứu kia sẽ nể tình mày? Loại người như bọn họ tao gặp nhiều hơn mày, đến vật chất còn không thỏa mãn được mà mày còn định chơi bài tình cảm với bọn họ? Cái bọn họ thiếu không phải là chút ơn huệ, là tiền. Chuyện mà dùng tiền có thể làm được, được coi là chuyện?" Chung Trường Kiện như nghe được một câu chuyện cười: "Mày còn không biết xấu hổ nói thực hành điều mà tao dạy mày, hừ, hai tài nguyên quý giá như thời gian và kiên không phải dùng để lãng phí trên người bọn cặn bã."
 
"..."
 

"Hết lời rồi? Chẳng phải lúc nãy nói rất trơn tru ư?" Lúc Chung Trường Kiện nói thì ý cười giả tạo bên khóe miệng kia cũng hoàn toàn biến mất. Ánh mắt mà ông ta nhìn Chung Lâm giống như đang đánh giá một tác phẩm không đạt tiêu chuẩn. "Tao thấy, quả thật không phải mày muốn giao thiệp với bọn họ, mày chỉ muốn lấy lòng thằng họ Tiết mà thôi."
 
Hỏng rồi, trong lòng Chung Lâm hồi hộp một cái. Từ lấy lòng này, bản thân đã mang ý không bình đăng. Với trình độ tự phụ của Chung Trường Kiện, con gái của ông ta tuyệt đối không thể làm ra loại hành động làm mất thân phận như vậy đối với người ở vị trí thấp hơn. "Không ạ, tại sao con phải lấy lòng cậu ta?" Vì rũ sạch hiềm nghi, Chung Lâm lập tức phản bác.
 
"Tại sao?" Chung Trường Kiện bỏ kính xuống, sự nhạy cảm của Chung Lâm cảm giác được sự tức giận trong ánh mắt của ông ta, nhưng thậm chí cô chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, đã bị Chung Trường Kiện bóp lấy cằm ấn lên lưng ghế sô pha. Ép buộc cô nhìn thẳng vào hai mắt hung ác nham hiểm của ông ta, "Không phải mày rất rõ tại sao à? Bởi vì nó là thằng ngây thơ ngu đần có thể làm bạn với bất kỳ ai trên thế giới này, mày cũng muốn nằm mơ cùng loại người như vậy, sống ở trong tưởng tượng ngốc nghếch rất vui vẻ đúng không. Mày tự cho rằng đã khống chế được nó nhưng thật ra bị nó khống chế ngược lại mà còn không tự biết, tại sao tao lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như mày?"
 
Sau khi một chữ cuối cùng kết thúc, Chung Trường Kiện đột nhiên tăng thêm sức, Chung Lâm bị đau, chức năng cơ thể phản ứng làm cho khóe mắt cô nổi lên ánh nước mắt mờ nhạt.
 
Chắc là Chung Trường Kiện bị vẻ mặt đau đớn của cô lấy lòng, trên mặt lại hiện lên nụ cười. Thưởng thức kỹ một lúc mới buông tay ra. Nói qua loa như khai ân: "Tự đi kiểm điểm đi."
 
Chung Lâm nghe vậy thì đứng lên, tự giác đi đến góc phòng khách, đứng ngay ngắn dựa vào tường. Tự kiểm điểm của Chung Trường Kiện chính là đứng chân tường, lúc nào kết thúc do ông ta định đoạt. Trước khi sống lại, từ khi sờ đúng mạch của Chung Trường Kiện, sau khi lên cấp ba cô đã không còn phải chịu kiểu phạt tự kiểm điểm của ông ta nữa.
 
Mà bây giờ... Chung Lâm nhìn thẳng về phía trước, trong lòng lại cuồn cuộn lời lúc nãy Chung Trường Kiện nói. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy lời nói đó của Chung Trường Kiện có chút hương vị mượn đề tài để nói chuyện của mình, dường như ông ta đang thông qua cô để mắng một người mà ông ta nhìn không thấy sờ không tới, mà tính cách người kia có lẽ là trùng hợp có chút tương tự với Tiết Việt.
 

Sẽ là ai đây? Là Trình Cẩm Giai ư, người tình vẫn luôn không được lên chính thức kia? Hay là người mẹ đẻ cung cấp gen cho cô? Chung Lâm nghiêng về cái sau nhiều hơn, mặc dù sau khi lớn lên tất cả mọi dấu vết trong nhà có liên quan đến mẹ đẻ đều bị Chung Trường Kiện xử lý sạch sẽ. Nhưng những ký ức vụn vỡ khi còn nhỏ lại luôn nhắc nhở cô, Chung Trường Kiện hận mẹ đẻ của cô. Lấy lòng ông ta, chỉ sợ cũng là trong ánh mắt cô hiện lên vẻ đau đớn giống y như đức với mẹ đẻ.
 
Sau khi bị Chung Trường Kiện "dạy dỗ", Chung Lâm đã khiêm tốn hơn không ít, cô lại cẩn thận từng li từng tí đặt lời nói của mình vào trong phép tắc do Chung Trường Kiện đặt ra cho cô. Tai mắt của ông ta quá mức nhạy bén, cô nhất định phải cẩn thận gấp đôi.
 
"Chung Lâm, chị phóng viên kia của cậu tên là Ngôn Hi Thời? Đúng lúc tôi rảnh, cậu dẫn tôi đi cùng đi, không phải bàn về vấn đề giáo dục sao, tôi cũng là học sinh mà, phỏng vấn thêm một đối tượng không có hại với chị ấy chứ." Khi Tiết Việt nghe nói Chung Lâm sẽ nhận phỏng vấn của một nữ phóng viên tên Ngôn Hi Thời, lập tức trở nên kích động, vội vàng đi theo sau quấn lấy Chung Lâm, rất có dáng vẻ dù cô không đồng ý cũng phải đi theo.
 
"Cậu biết chị ấy?" Chung Lâm nhìn về phía Tiết Việt, trước khi sống lại cô chưa từng nghe nói Ngôn Hi Thời còn có loại bạn bè như Tiết Việt.
 
"Đâu có đâu có, chỉ là hơi tò mò về chị ấy thôi." Tiết Việt làm dấu tay: "Chị ấy là người thần đó."
 
"Là sao?" Chung Lâm hỏi dò.
 
Tiết Việt lập tức lộ ra biểu cảm "Cuối cùng cũng tìm được người tám chuyện": "Chẳng phải trước khi sống lại tôi có một đám bạn nhậu đấy sao, trong đó có một người lớn tuổi hơn bọn tôi một chút, không biết tại sao lại vừa ý chị phóng viên này, trong một lần tụ tập đã nói trong vòng một tháng là có thể 'làm' được chị ấy... Xin lỗi, tôi cứ quên cậu còn chưa trưởng thành, không nói nữa không nói nữa, cậu dẫn tôi đi là được." Tiết Việt phanh gấp, suýt nữa đã cắn đầu lưỡi. Đều tại Chung Lâm nói chuyện và làm việc quá mức già dặn, anh toàn quên sự thật là cô chưa thành niên.
 
"Tôi ghét nhất người nói chuyện một nửa." Chung Lâm nhìn anh: "Đừng bảo với tôi lúc mười lăm tuổi cậu chưa từng thảo luận những đề tài này với bạn bè."
 
"Không phải... Bạn bè thì cũng đều là nam, tôi nói với cậu mấy chuyện này không hay lắm..." Hiếm khi Tiết Việt nhăn nhó.

 
"Tình dục và thực dục đều là bản năng của con người, cậu không cần cố ý né tránh." Vẻ mặt Chung Lâm thản nhiên, làm Tiết Việt cũng bắt đầu nghi ngờ phải chăng là mình quá đen tối.
 
Anh nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lướt qua một số bộ phận không quá thích hợp nói cho trẻ vị thành niên nghe, chỉ nói sau khi người bạn kia tuyên bố thì chẳng những không làm gì được Ngôn Hi Thời, ngược lại còn bị Ngôn Hi Thời nắm thóp, bị ép trở thành culi của chị ấy. "Cậu cũng biết, so với chúng ta thì nhà Ngôn Hi Thời cũng coi như bình thường. Con gái có bối cảnh như chị ấy mà bị mấy thằng bạn của tôi coi trọng, cho dù không đạt được, cũng không đến nỗi bị cắn ngược, người bạn kia của tôi sĩ diện, nhất định không chịu lộ ra tí nào, tôi rất muốn biết chị ấy làm kiểu gì, vậy nên cực kỳ tò mò về chị ấy."
 
"..." Chung Lâm nhìn Tiết Việt đang trong trạng thái hưng phấn mà cảm thấy cạn lời: "Nhưng bây giờ Ngôn Hi Thời không có cách nào nói cho cậu biết đáp án của tương lai."
 
"Ờ ha... Nói cũng đúng." Bị dội cho chậu nước lạnh, cuối cùng trông Tiết Việt cũng tỉnh táo hơn không ít, nhưng lại nhanh chóng cháy lên hy vọng: "Không sao, tôi có thể thấy dáng vẻ của người trâu bò lúc còn trẻ cũng rất tốt mà. Dẫn tôi theo đi mà."
 
"Ừm."
 
Tiết Việt đang chuẩn bị tiếp tục thuyết phục, bỗng dưng nghe thấy câu trả lời đồng ý của Chung Lâm, lập tức bị lag, một lúc sau mới tỉnh táo lại, vui mừng hỏi: "Tốt quá rồi, tôi biết ngay cậu sẽ đồng ý mà."
 
... Ngốc nghếch. Chung Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn cái mặt cười ngớ ngẩn của anh. Cô cảm thấy hình như Chung Trường Kiện nói đúng một chuyện, cô bị Tiết Việt ảnh hưởng. Có người sinh ra đã biết làm thế nào để sống dưới ánh mặt trời, thế giới đã được điểm tô cho đẹp hơn trong mắt anh quả thật có một chút sức hấp dẫn đối với cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận