Không làm học bá

Tiết Việt kéo Chung Lâm tranh được chỗ ngồi hàng thứ nhất ở tầng trên, cửa sổ kính rộng lớn ở ngay phía trước mặt giúp nhìn được cảnh đường phố không sót một thứ gì. Ánh chiều tà dần tắt tựa như màu rượu cocktail ấm áp, không hề keo kiệt mà hắt xuống con đường bê tông trong thành phố và dòng xe cộ biển người đi trên đó. Nhìn qua cửa sổ xe, bỗng dưng sinh ra một loại ảo giác rõ ràng thân ở trong đó nhưng lại tách biệt với cảnh vật bên ngoài.
 
"Đẹp lắm đúng không?" Tiết Việt lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, vội vàng chia sẻ niềm vui của anh với Chung Lâm: "Khi còn bé mỗi lần ngồi ở vị trí này tôi đều cảm thấy xe chuyển động nhờ phép thuật. Cậu cảm nhận thử xem, quên đi tài xế ở bên dưới."
 
"..." Gương mặt Chung Lâm lạnh nhạt: "Cậu cho rằng tôi mới năm tuổi? Lãng phí thời gian ở trên loại phương tiện giao thông chậm rì rì này, tôi không cảm thấy có chỗ nào thú vị cả."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Tôi nói cậu nè, không cảm thấy dạo này quá căng thẳng à?" Tiết Việt bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn cô.
 
"Có sao?" Chung Lâm căng thẳng trong lòng, bề ngoài giả vờ khịt mũi coi thường cách nói của Tiết Việt: "Tôi luôn luôn quý trọng thời gian, không giống ai đó."
 
"Được thôi." Tiết Việt cũng không muốn tranh luận với cô, thỏa hiệp nói: "Thỉnh thoáng cũng phải thả lỏng một tí chứ, đừng có tuổi trẻ trung mà làm như bà già ấy. Nếu như không thích cách thả lỏng này, lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi chơi cái khác."
 
"Không cần." Chung Lâm cứng rắn từ chối đề nghị của Tiết Việt. Lúc này cô đã hiểu, Tiết Việt nhìn ra dạo này cô quá căng thẳng nên muốn giúp cô thả lỏng đây mà. Chỉ tiếc là bây giờ vẫn chưa phải lúc. Chung Lâm nhẹ nhàng thở hắt ra, nhẹ đến nỗi chỉ có chính cô có thể cảm nhận được.

 
"Có điều, cảm ơn cậu, nhận tấm lòng rồi." Vì muốn bù đắp cho lời từ chối cứng rắn đối với Tiết Việt vừa rồi, cô đáp lại anh bằng một nụ cười nhẹ, thậm chí còn chu đáo giúp anh tiếp tục đề tài lúc nãy: "Nhưng tôi nhớ là bà cậu phát tài rất sớm, cũng vô cùng... hào phóng với người nhà. Sao cậu còn ngồi xe buýt?"
 
"Haiz, cậu nói uyển chuyển thế. Cứ nói thẳng là ông ý nhà giàu mới nổi thích khoe của cũng được." Tiết Việt không hề giữ chút mặt mũi nào cho bố anh: "Đúng là ông ấy có tiền, nhưng ông bà nội tôi tiết kiệm đã quen, dù bố tôi có cho tôi nhiều cỡ nào thì bọn họ cũng không nỡ gọi xe. Có điều ông bà đi đứng không tốt lắm, lại cố chấp, cảm thấy trẻ con như tôi lên xuống cầu thang trong xe rất nguy hiểm. Ngồi xe buýt hai tầng chỉ có thể dẫn tôi ngồi bên dưới, tôi mong mỏi rất lâu, đến lúc bố tôi về nhà ăn Tết tôi nhõng nhẽo đòi mới khiến ông ấy hạ mình dẫn tôi đi ngồi một lần."
 
Tiết Việt bị cô kéo sang chủ đề khác thành công, bắt đầu vui vẻ nói với cô những chuyện thú vị khi còn bé, thỉnh thoảng chỉ vào những công trình kiến trúc ngoài cửa sổ xe rồi kể cho cô dáng vẻ quá khứ và tương lai của bọn chúng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Lâm yên lặng lắng nghe, dùng góc độ mà cô chưa từng thử để nhìn nhận thành phố này. Những công trình xi măng cốt thép không có sức sống kia, tựa như được sống dậy trong lời kể của anh, giống như tất cả những thứ có sinh mệnh, cũng có thể nhìn thấy dấu vết chảy xuôi của thời gian ở trên người chúng.
 
Tuổi tác của cô và Tiết Việt tương đương nhau, thậm chí thời gian tử vong cũng chỉ cách nhau mấy tháng. Đối với thành phố này, các cô phải có ký ức tương tự mới đúng. Nhưng cho đến khi nghe Tiết Việt nói rủ rỉ, cô mới phát hiện mình giống như một vận động viên trên đường chạy cự li dài, trong lòng chỉ có mục tiêu cố định ở phía trước, chưa từng bỏ ra một chút thời gian nào để chú ý đến phong cảnh xung quanh.
 
Lúc này gặp đúng giờ tan tầm cao điểm, dù xe buýt có đường chuyên dụng, xe buýt ngắm cũng chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ theo dòng xe cộ di chuyển chậm chạm. Trời chiều vừa rồi còn mang sắc vàng chói lọi giờ đã hóa thành một mảng ráng chiều màu vỏ quýt. Xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu lên võng mạc của Chung Lâm.

 
Có người từng nói, sau khi con người trưởng thành tuy không nhớ chuyện quá khứ lúc hai ba tuổi, nhưng hương vị mà khoảng thời gian đó từng nếm trải, cảnh tượng từng nhìn thấy, đều sẽ lưu giữ ở sâu thẳm trong ký ức, dù cho không có công cụ tìm kiếm hữu hiệu để sắp xếp bọn chúng theo trình tự thời gian, nhưng một khi tiếp xúc với cảnh tượng tương tự khi còn nhỏ, những ký ức ban đầu ẩn giấu sâu trong đầu sẽ bị đánh thức. Khiến cho người ta sinh ra cảm giác quen thuộc "Cảnh này hình như tôi đã từng thấy ở đâu đó rồi".
 
Chung Lâm ở khoảnh khắc này chính là như vậy, sau khi xe buýt rẽ ngoặt, ánh chiều tà màu đỏ cam vừa vặn chiếu vào trước mặt bọn họ. Trong khoảnh khắc đó, một số hình ảnh khéo léo ẩn sâu trong ý thức của cô xếp chồng lên cảnh sắc trước mắt.
 
Cô của thời thơ bé ghé vào trước cửa sổ, trước mắt cũng giống như lúc này, khắp nơi đều là nắng chiều màu cam, khác ở chỗ, trong khung cảnh cam hồng khi đó còn có một người phụ nữ đang đứng, gương mặt đã mờ nhạt không rõ từ lâu, Chung Lâm chỉ có thể cảm nhận được bà ấy đang điên cuồng khóc lớn, miệng mở ra khép lại như đang nói gì đó với cô.
 
Nhưng cô không nghe thấy gì cả, sau đó cửa sổ ngăn cách hai người bắt đầu chuyển động, cô đang nhanh chóng lùi lại. Người phụ nữ đang gào khóc kia vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Rất nhanh, "Ngoài cửa sổ" đã không nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ. Tầm mắt vốn bị một màu cam ấm áp lấp đầy cũng lập tức trở thành màu sắc lạnh lùng. Có người ra sức đẩy cánh tay đang níu lấy cửa sổ xe của cô, ép cái đầu nhỏ của cô về hướng người đó, khoảng cách quá gần, cô lại quá nhỏ, trong tầm mắt chỉ còn lại một mảng màu xám đậm không có nhiệt độ.
 
Người đẩy tay cô ra là ai? Chung Lâm không nghĩ ra, chỉ nhớ mang máng lúc người kia ép đầu cô sang, cảm xúc lạnh lẽo trên gương mặt... Không đúng, cảm xúc lúc này có chút chân thực, Chung Lâm đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện có một cái tay đang bưng lấy một bên mặt cô, trước mắt không còn là tây trang màu xám đậm, mà là đồng phục màu xanh mực.
 
Cô ngẩng đầu lên, không hề phòng bị mà va phải ánh mắt lo lắng của Tiết Việt.
 

Giây phút bốn mắt giao nhau, đồng hồ ngừng chạy, những hạt bụi mịn trong không khí đều dừng lại trong ánh chiều hôm, phản chiếu ra vô số ánh sáng nhỏ bé, tựa như một giây sau sẽ bắn ra pháo hoa rực rỡ.
 
Trên mặt Tiết Việt xuất hiện một màu ửng đỏ, không biết là kiệt tác của ánh sáng hay là cái khác. Anh ậm ờ nói: "Tôi thấy lúc nãy cậu như ngủ thiếp đi, muốn mượn bả vai của cậu để dựa một tí, ha ha... Cậu tỉnh nhanh nhỉ..." Anh cười gượng: "Có điều tôi thấy hình như cậu ngủ không được yên cho lắm..." Tiết Việt không biết có nên nói tiếp hay không, dáng vẻ của Chung Lâm lúc này dù có ánh nắng chiều chiếu vào, trông sắc mặt của cô vẫn hơi tái nhợt. "Cậu vẫn ổn chứ?" Sau khi cân nhắc, anh hỏi.
 
"Không sao, hình như mơ thấy ác mộng." Chung Lâm nói, cũng phát hiện cảnh tượng mờ nhạt ban nãy chỉ là giấc mơ của cô. Không ngờ, một người luôn luôn tỉnh táo như cô thế mà lại ngủ trên xe, xem ra dạo này ngoài học tập còn lén lút chuẩn bị kế hoạch bẫy bố, chắc là tinh thần và thể lực hơi bị tiêu hao.
 
"Mơ thấy cái gì vậy?" Tiết Việt hỏi cô.
 
Chung Lâm không trả lời thẳng, hỏi lại Tiết Việt: "Một số ký ức khá mờ nhạt khi còn bé, cậu có từng không phân biệt được là do bịa ra trong mơ hay là thật sự từng tồn tại không?"
 
"Khi còn bé? Bé chừng nào?" Tiết Việt dưỡng thành thói quen nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô.
 
Chung Lâm nhớ lại cảnh trong mơ lúc nãy, nói: "Rất bé, cùng lắm là hai ba tuổi, cái lúc mà ra ngoài còn thường xuyên muốn được bế á."
 
Tiết Việt nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Không có. Trí nhớ sớm nhất của tôi chính là ngồi cái xe buýt này. A, không đúng, sớm nhất chắc là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phạm Giang Tuyết. Cậu cũng biết mẹ tôi mất sớm, vậy nên cũng không có cảm giác gì đối với việc bố tôi dẫn mẹ mới về, thật ra không còn nhớ lúc đó bà ta làm chuyện gì, dù sao chính là gặp mặt chưa được hai ngày đã biết rõ người phụ nữ kia rõ ràng là ghét tôi, nhưng vẫn nói với bố tôi là thích tôi. Giả dối lắm đúng không, nói giấc mơ của cậu đi? Rốt cuộc cậu mơ thấy cái gì mà sợ hãi đến vậy?"
 

Lúc này, trên mặt Chung Lâm đã hơi hồng hào, đối mặt với nghi vấn của Tiết Việt, cô lại lắc đầu: "Quên rồi, trong mơ có chút sợ hãi, nhưng tỉnh lại thì không nhớ nữa." Không để cho Tiết Việt có chút thời gian nghi ngờ nào, cô nhanh chóng đổi chủ đề: "Hình như sắp đến rồi, còn mấy điểm nữa đến nhà tôi?"
 
"Ôi chao, điểm tiếp theo là đến rồi." Tiết Việt nói xong, cuối cùng mới ý thức được, Chung Lâm đang lảng tránh việc nói đến giấc mơ làm cô sợ hãi. Nghĩ lại tình hình chung đụng giữa hai người, hình như anh đã nói với cô rất nhiều chuyện liên quan đến mình, quá khứ, hiện tại, tương lai, chỉ thiếu điều nói rõ ràng cả tám đời tổ tông cho cô nữa thôi. Nhưng Chung Lâm lại rất ít khi đề cập đến tình hình của cô, dù là thỉnh thoảng anh chợt nảy ý nghĩ thuận miệng hỏi tới một câu, cô cũng sẽ nhanh chóng đổi chủ đề không để lại dấu vết.
 
Giống như lúc nãy, rõ ràng đã cạy ra được một khe nhỏ, nhưng anh vừa nói thêm vài câu, khe hở nhỏ bé kia đã nhanh chóng khép lại. Chung Lâm ở trước mắt anh lại trở thành một bức tường đồng vách sắt. Tiết Việt bỗng nhiên nhận ra, anh và Chung Lâm trở thành bạn bè, xem ra chỉ là mong muốn đơn phương của anh.
 
Cùng lúc đó, phóng viên Ngôn hành động mạnh mẽ dứt khoát nhận được một cuộc điện thoại. Cô ấy hỏi người ở đầu bên kia điện thoại với vẻ mặt ngạc nhiên: "Cậu nói lại lần nữa xem? Người thực sự khống chế cổ phần của Truyền thông Đại Hoằng là ai cơ?"
 
Sau khi có được câu trả lời khẳng định chắc chắn, cô ấy nở một nụ cười khổ. "Lần này hỏng bét rồi, đây chẳng phải là lũ lụt vọt vào miếu Long Vương à? Haiz, cậu nói xem tớ có nên nhắc nhở cô bé ấy trước một câu không?" Cô ấy hỏi đối phương.
 
Không bên đầu kia nói gì, Ngôn Hi Thời đau đầu đỡ trán: "Dừng, biết rồi, sao tớ có thể vì cô bé mà nửa đường từ bỏ chứ? Tớ chỉ cảm thấy... việc đập tan thế giới đơn thuần của một cô bé rất tàn nhẫn, cậu đợi tớ ngẫm lại xem nên xử lý thế nào, mẹ ơi đau đầu quá cúp trước nhé." Sau khi cúp điện thoại, cô ấy hơi mờ mịt nhìn về phía xa.
 
Cô ấy có nên nói với Chung Lâm không? Truyền thông Đại Hoằng gián tiếp giết người kia, cổ đông khống chế cổ phần chính là bố của Chung Lâm, Chung Trường Kiện.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận