Về việc có nên nói chuyện "Người khống chế cổ phần Truyền thông Đại Hoằng chính là Chung Trường Kiện" cho Chung Lâm biết hay không, Ngôn Hi Thời không do dự bao lâu đã ra quyết định.
Sau khi cô ấy phỏng vấn Chung Lâm và Tiết Việt chưa đến 24 giờ đã nhận được điện thoại của thư ký Chung Trường Kiện, trong điện thoại thư ký nhắn nhủ rằng Chủ tịch Chung lo lắng khi bài báo liên quan đến giáo dục này được đăng tải, rất có thể vì một số ngôn luận chưa chín chắn trong lúc phỏng vấn mà Chung Lâm bị công kích. Hy vọng Ngôn Hi Thời có thể xử lý làm mờ đi những tin tức mấu chốt có thể dễ dàng làm lộ thân phận của Chung Lâm.
Yêu cầu này cũng không quá đáng, Ngôn Hi Thời sảng khoái đồng ý, cùng lúc kết thúc điện trò chuyện, cô ấy đã quyết định: Không nói cho Chung Lâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thứ nhất là Chung Trường Kiện không chỉ một mình khống chế cổ phần của mỗi công ty truyền thông này, cho dù là người khống chế cổ phần cũng chưa chắc có thể biết rõ nội dung của từng tin tức. Thứ hai, cô ấy cũng lo lắng sau khi Chung Lâm biết ngược lại sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra của bọn họ.
Nói tóm lại, lần này người đưa tin dẫn đến người trong cuộc nhảy lầu có thể không hề liên quan đến bố của Chung Lâm. Ngôn Hi Thời không muốn đảm nhận nhân vật chia rẽ tình cảm bố con nhà người ta.
Chỉ có điều, lúc này Ngôn Hi Thời vẫn chưa biết, tình cảm của bố con Chung Thị không tốt đến mức độ cần chia rẽ.
Gần như chỉ cần là nhận định của giá trị quan chủ lưu, "Người thành công" không kể đến tính cách thì đều có một thuộc tính cộng đồng: Tinh thần và thể lực dồi dào. Chung Trường Kiện cũng không lệch khỏi quy luật thống kê học này. Phần lớn trong thời gian một năm của ông ta, lịch trình đều sắp xếp đầy ắp từ sáng sớm đến tối, có đôi khi Chung Lâm còn cảm thấy, Chung Trường Kiện có thể bỏ ra chút thời gian từ cái lịch trình phi nhân loại này để đến "dạy dỗ" cô, thật đúng là rất coi trọng cô.
Từ sau lần vừa vào cửa đã bị dạy dỗ đợt trước, Chung Lâm về nhà lại có thêm một trình tự, vào nhà là bật đèn trước, xác nhận Chung Trường Kiện sẽ không đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào đó mới bắt đầu đổi giày.
Có điều hôm nay, Chung Trường Kiện luôn luôn bận rộn thế mà lại ở nhà, Chung Lâm vào nhà đã thấy ông ta đứng ở trước cửa sổ sát đất của phòng khách. Đèn lớn ở phòng khách được bật, bóng lưng mặc âu phục màu đậm gần như hòa làm một thể với cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Chung Trường Kiện đang đợi cô. Chung Lâm căng thẳng trong lòng, không biết lần này Chung Trường Kiện lại là vì chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy tiếng cô mở cửa, người đứng trước cửa sổ chậm rãi xoay người, chiếc khăn lụa trong túi áo trước ngực và cúc tay áo cùng màu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn, không cần đến gần, Chung Lâm cũng biết chắc chắn trên người ông ta còn thoang thoảng mùi hương gỗ pha lẫn mùi cỏ xanh. Chung Trường Kiện quen dùng bộ mặt "Thương nhân nho nhã" mang theo một chút hơi thở ôn hòa để gặp người khác, dùng gương mặt tràn ngập khí chất của người trí thức kia để che giấu bản tính ngập tràn ham muốn khống chế và tính công kích.
Trong những thương nhân cùng lứa tuổi với ông ta, cách ăn mặc của Chung Trường Kiện được xem như là quá lịch sự, chỉ cần đi ra ngoài, từ đầu đến chân ông ta đều là kiểu chắc chắn có thể lên tuần san thương nghiệp hoặc tạp chí thời trang bất cứ lúc nào. Trang phục hôm nay vừa nhìn là biết sắp có mặt ở tiệc tối chính thức nào đó, nói cách khác, cho dù là ông ta cố ý chờ ở đây chuẩn bị dạy bảo cô, cũng sẽ không có quá nhiều thời gian, điều này khiến Chung Lâm thở phào ít nhiều.
Chung Trường Kiện dùng ánh mắt sắc bén của ông ta quét Chung Lâm từ trên xuống dưới, ông ta không nói một chữ, nhưng Chung Lâm lại cảm thấy áp lực đập vào mặt, tựa như có thể khiến không khí biến thành thực thể, ép đến nỗi cô không kịp thở.
"Bố." Chung Lâm kính cẩn gọi ông ta, cố gắng làm dịu loại áp lực này.
Chung Trường Kiện quan sát cô xong, nở một nụ cười quái dị, bước vững vàng về phía cô, sau đó dừng lại cách cô khoảng một mét, Chung Lâm bị bóng của ông ta bao trùm lên, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của ông ta: "Đừng đi lại quá gần gũi với phóng viên. Con dao dư luận này, chơi không vui, cẩn thận làm bị thương chính mình." Ông ta nói xong, bèn đi thẳng về phía cửa, khi đi ngang qua bên cạnh Chung Lâm còn vỗ bả vai cô, tăng cường cảnh cáo: "Tao biết mày đang làm gì, đừng giở trò với tao."
Sau khi ông ta đi, trong phòng cách vẫn còn giữ lại một luồng hương gỗ chưa dứt, giống như lời nói và hành động vừa rồi của ông ta, tản ra sự ung dung tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay.
Chung Lâm phẩy phẩy ở chóp mũi, tựa như muốn đập tan luồng khí đáng ghét này, tiện thể ổn định sự bất an dâng lên trong lòng. Thái độ của Chung Trường Kiện khiến cô cảm thấy những cố gắng mà cô đang làm giống như mèo con đang đùa giỡn trước mặt hổ. Có điều... sau khi đè xuống sự lo lắng trong lòng, lý trí bắt đầu nói với cô rằng có lẽ Chung Trường Kiện chỉ bất mãn với việc cô nhận phỏng vấn của Ngôn Hi Thời, vẫn chưa biết trong lúc phỏng vấn cô từng dẫn dắt Ngôn Hi Thời đi điều tra Truyền thông Đại Hoằng. Bằng không cái đợi ở đây tuyệt đối không phải câu cảnh cáo qua loa vừa rồi.
Cũng không biết bên phía Ngôn Hi Thời rốt cuộc chuyện đã tiến triển thế nào rồi. Chung Lâm bật máy tính lên, đi xem tình hình mới nhất của sự kiện quan hệ bất chính dẫn đến án mạng kia.
Ở thời đại internet đã phát triển này, các loại tin tức gây tò mò luôn nhiều vô kể. Cho dù là một điểm nóng dư luận khiến cho toàn dân chú ý, chỉ cần chờ một thời gian, chờ khi quần chúng ăn dưa cảm thấy mệt mỏi đến chán ghét tin tức này, đương nhiên sẽ có "dưa" mới được đẩy lên.
Nhưng lần này, vụ tai tiếng hai vị quản lý cấp cao yêu đương vụng trộm lại giống như một chiếc xe phanh không ăn, mỗi khi nhiệt độ sắp hạ xuống, thì sẽ tuồn ra tin mới để cung cấp động lực cho mọi người tiếp tục chú ý - từ chuyện xấu trong văn phòng để thỏa mãn đam mê dòm ngó chuyện riêng tư của mọi người, đến video khiếm nhã rõ nét, lại đến bên nữ không chịu nổi sự dày vò của dư luận mà nhảy lầu tự tử, cùng với dưa mới xuất hiện: Nguồn gốc của video khiếm nhã và lịch sử trò chuyện bị chất vấn, có dân mạng nghi ngờ nguồn tin tức phi pháp đồng thời xâm phạm đời sống riêng tư của người trong cuộc, cần phải truy cứu. Sự phát triển tiếp theo của vụ tai tiếng này có thể nói là biến đổi bất ngờ.
"Ồ, người này nhảy ra đúng lúc thế nhỉ." Bởi vì liên quan đến Chung Lâm, không hiểu sao Tiết Việt cũng chú ý tới tin tức này. "Cậu thấy chưa, chồng của người phụ nữ kia đứng ra cõng nồi rồi, nói là video và lịch sử trò chuyện đều do ông ta cung cấp. 'Chỉ vì bị cắm sừng, muốn trút giận, nhưng không ngờ lại tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.' Này là kiểu khốn nạn gì đây? Hình ảnh khiêu dâm không làm mờ cũng tung ra rồi mà ông ta còn không biết xấu hổ nói không nghĩ tới hậu quả, rõ ràng chính là muốn ép chết vợ mà." Tiết Việt vô cùng khinh bỉ.
Chung Lâm lọc ra trọng điểm từ trong lời nói của anh, tò mò hỏi: "Làm sao cậu biết chồng cô ấy chỉ là đứng ra cõng nồi?"
"Khụ khụ." Tiết Việt cảm thấy đã lỡ mồm, hơi ngượng ngùng mà xoa mũi, ậm ờ nói: "Năm đó tôi đi theo đám bạn đểu lăn lộn, từng đi rất nhiều nơi rối loạn... Cậu ngẫm một chút là biết thôi. Bố tôi sợ tôi hút chích, không ít lần thuê thám tử tư xem trộm điện thoại di động và máy tính của tôi, sau đó bị tôi phát hiện còn cãi nhau với ông ấy một trận, cũng bắt đầu tiếp xúc với những người kia, còn thăm dò ngược lại bố tôi. Có điều, độ bảo mật của điện thoại di động quả thật không ổn, chỉ cần cậu đồng ý bỏ tiền, cơ bản là không có lịch sử trò chuyện nào là không lấy được."
"Cậu có quen bọn họ không?" Chung Lâm hỏi.
"Bọn họ? À, cậu nói là những người trộm bí mật kia?" Tiết Việt giật mình: "Quen thì quen, nhưng có cũng là chuyện trước khi sống lại, cách nhiều năm như vậy ai mà biết bây giờ bọn họ đang làm gì... Chờ chút, tôi nhớ ra rồi, nếu như là bây giờ, thật đúng là có thể tìm được một người. Cậu hỏi cái này để làm gì? Bối cảnh của người kia hơi phức tạp, tốt nhất cậu đừng tiếp xúc với anh ta."
Chung Lâm gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi Tiết Việt người kia là ai, chỉ nói: "Tôi nghĩ những chuyện mà Ngôn Hi Thời biết chưa chắc đã nhiều, nếu có thể giúp đỡ chị ấy thì tốt rồi."
"Chuyện đó không thành vấn đề, cứ để tôi lo." Hiếm khi Tiết Việt đụng tới chuyện có thể giúp được Chung Lâm, lập tức nóng đầu mà vỗ ngực đảm bảo, ôm hết chuyện vào người.
Có điều, trước khi chứng cứ trộm bí mật chưa được đưa đến trong tay Ngôn Hi Thời, sự kiện này lại có tiến triển mới. Bởi vì chết người, cảnh sát cũng tiến hành lập án điều tra, mà gần đây bọn họ có được một chứng cứ mang tính then chốt - có người đứng ra xác nhận chồng của người chết đã từng nhiều lần ra vào sòng bạc, rất có thể vì tiền mà làm chứng giả.
Mà người làm chứng này, chính là bị cáo trong vụ án tiết lộ bí mật kinh doanh của Tập đoàn Chung Thị trước đó không lâu, Cố Tinh Kiệt.
Quan hệ canh tranh giữa công ty mà hai đương sự trong vụ tai tiếng đang làm việc và Chung Thị cũng nhanh chóng bị đào lên, trong một tuần ngắn ngủi, một tin tức quan hệ bất chính cứ thế lên men trở thành sự kiện cạnh tranh thương nghiệp ác tính.