"Hắt xì!" Thiếu nữ ngồi ở bên cạnh cửa sổ sát đất trong quán cà phê đột nhiên hắt xì một cái thật to. Làm học sinh giỏi mười mấy hai mươi năm, từ khi lọt lòng tới nay lần đầu tiên trốn học đã trốn ngay thi cuối kỳ, trong lòng không chột dạ là không thể nào. Dùng chân cũng có thể nghĩ ra được lúc này bên phía thầy chủ nhiệm lớp chắc chắn đã tức đến nổ phổi, nói không chừng còn có cả ý định xử chết cô.
Chung Lâm xoa mũi, cầm lấy sandwich ra sức cắn một miếng lớn, để đồ ăn bù đắp cho chiếc dạ dày và cõi lòng đang nhột. Cơ thể tuổi dậy thì không chịu được đói, từ lúc đi ra từ khu công nghệ cao cô đã đói đến hai mắt choáng váng, lúc này ăn hết nửa chiếc bánh sandwich và một phần trứng chiên sữa tươi mới có cảm giác no bụng.
Ăn uống no đủ xong cũng có tinh thần để suy nghĩ phản ứng của thầy chủ nhiệm sau khi thấy tin nhắn của cô. Chung Lâm nhớ lại tin nhắn mà cô bịa ra để gửi cho thầy chủ nhiệm, trong tin nhắn cô biến mình trở thành một bé đáng thương không ai quan tâm, tuy rằng trên cơ bản cũng phù hợp với sự thật khách quan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi cô có ký ức thì chưa từng gặp mẹ, bố thì bận đi làm vốn không hề quan tâm đến cô. Cô cố gắng học tập tranh giành vị trí thứ nhất khắp nơi chính là vì muốn được bố chú ý, đáng tiếc là có lẽ đứa trẻ quá hiểu chuyện cũng dễ dàng bị bố mẹ xem nhẹ, vậy nên cô quyết định thay đổi phương châm chiến lược, bắt đầu từ việc bỏ thi cuối kỳ, chủ động bị đá khỏi lớp chọn để dễ dàng thu hút sự chú ý của bố cô.
Chung Lâm tự nhận là tin nhắn được bịa cực kỳ chân thành, kết hợp với thực tế cuộc sống nhà giàu, biểu đạt tinh tế và sâu sắc tâm lý của một học sinh bởi vì vấn đề gia đình mà đi đến con đường nổi loạn sa đọa, chắc là thừa sức để lừa gạt sự thông cảm của thầy cô giáo. Chỉ đáng thương cho thầy Lâm chủ nhiệm lớp, bị cô quậy cho một trận như vậy, e là đường chân tóc vốn đã tràn ngập nguy hiểm lại càng lui về sau.
Thầm xin lỗi thầy chủ nhiệm trong đầu xong, Chung Lâm đẩy chiếc khay đã ăn hết sang một bên, lấy ra mấy quyển sách ôn tập từ trong cặp. Nếu đã về lại lớp mười thì kiểu gì cũng phải thi đại học. Tuy rằng cô đang đóng vai học sinh hư nhưng cũng không định thực sự từ bỏ bản thân.
Tính ra thì đã nhiều năm cô không tiếp xúc với những kiến thức này, Chung Lâm lật xem sương sương sách ôn tập của các môn rồi đánh giá lại độ khó của những kiến thức này, sau đó chọn lấy một quyển sách bắt đầu ôn tập. Không đi thi cuối kỳ, lại trốn ở trong quán cà phê làm bài tập, ngay cả cô cũng cảm thấy mình như bị thần kinh.
Buổi sáng ngày làm việc, trong quán cà phê rất vắng vẻ, tựa như được Chung Lâm bao hết. Ít nhất là một giờ trôi qua, cô mới nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa, ánh mắt liếc xéo qua thì trông thấy người đi vào là nam, tiếp đó là nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Một cốc caramel macchiato, mang về."
Lại là Ngôn Hi Hòa? Làm việc chung hai năm, Chung Lâm vô cùng quen thuộc với giọng nói của anh ấy. Ngẩng đầu nhìn sang, chàng trai đưa lưng về phía cô không ai khác chính là Ngôn Hi Hòa. Khoác áo phao ngoài áo vest, trên chân đi đôi giày thể thao, kiểu phối đồ lộn xộn của trai thẳng không có chút thẩm mỹ này đủ để cô chê bai một trăm lần. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Ngôn Hi Hòa vốn đang tựa ở trên quầy chơi điện thoại chờ cà phê lại bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, trực tiếp va phải ánh mắt của Chung Lâm.
Chung Lâm không che giấu sự thật là cô đang nhìn anh ấy, thản nhiên chớp mắt với anh ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trông thấy cô, Ngôn Hi Hòa cũng rất bất ngờ, chớp mắt mấy cái, sau đó cầm theo túi tài liệu đựng sơ yếu lý lịch đi về phía cô.
"Thật trùng hợp." Đi đến trước mặt cô, Ngôn Hi Hòa cười sảng khoái một tiếng. Gương mặt của anh ấy dịu dàng, khi cười rộ lên thì có cảm giác như xuân về hoa nở, ngây thơ hơn nhiều so với trong trí nhớ của Chung Lâm.
"Thật trùng hợp." Chung Lâm đáp lại theo lễ phép.
Ngôn Hi Hòa chừng hai mươi tuổi hòa đồng hơn so với sau này, dường như còn có chút như quen thuộc đã lâu. Thấy Chung Lâm không nói lời nào, anh ấy bèn chỉ vào cái ghế đối diện Chung Lâm rồi hỏi: "Chỗ này không có ai chứ? Có ngại nếu anh ngồi đây không?"
Chung Lâm hơi bất ngờ, Ngôn Hi Hòa trong ấn tượng không phải là một người tùy ý bắt chuyện với con gái, huống chi trông cô rõ ràng là thiếu nữ vị thành niên. Có điều cô vẫn lắc đầu một cái: "Không ngại." Nói xong lại tiếp tục dây dưa với đề toán đã trở nên xa lạ.
"Nè, anh có thể hỏi một câu không?" Vừa ngồi xuống Ngôn Hi Hòa đã không nhịn nổi.
Chung Lâm dừng bút, ngẩng đầu nhìn anh ấy, phát hiện anh ấy đang nhìn cô như một đứa bé tò mò, cô bèn khẽ gật đầu: "Nói đi."
Ngôn Hi Hòa hơi ngượng ngùng mà gãi đầu: "Em chưa từng thực tập ở Đỉnh Hoa, rốt cuộc là tại sao lại biết Đỉnh Hoa rất tồi? Dù sao cũng là công ty lớn khá có tiếng mà."
Chung Lâm quan sát anh ấy, thấy sơ yếu lý lịch trong túi tài liệu đã lật sang mặt khác, đoán rằng anh ấy đã phỏng vấn xong rồi. Cô không khỏi trào phúng: "Ăn xong cuối cùng cũng tin là phân thối rồi?"
"Trẻ con mà nói chuyện bốc mùi thế?" Ngôn Hi Hòa nhíu mày, rõ ràng là không tán thành với cách nói chuyện của cô, nhưng mới nói được một nửa, anh vô tình liếc thấy sách ôn tập đặt trên bàn, lập tức ngạc nhiên đến há hốc mồm: "Em mới lớp mười?"
Chuyện này có gì mà ngạc nhiên? Chung Lâm nhìn anh ấy bằng ánh mắt khó hiểu.
Ngôn Hi Hòa đang định nói tiếp, nhân viên phục vụ đã pha cà phê xong. Anh ấy đành phải đứng dậy đi lấy cà phê, lúc nhận lấy cà phê đã được nhân viên phục vụ đóng gói cẩn thận, chợt nhớ ra gì đó nên lại bước nhanh trở lại.
"Em là học sinh Trường Trung học Trực thuộc?" Lần này, rõ ràng giọng điệu và nét mặt của Ngôn Hi Hòa không còn điềm đạm như lúc nãy: "Chẳng phải hôm nay các em thi cuối kỳ à?"
Lần này cuối cùng cũng đến lượt Chung Lâm ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu lên: "Sao anh lại biết?"
Ngôn Hi Hòa nói: "Em họ của anh đang học lớp mười một, hôm nay con bé thi cuối kỳ. Chẳng phải thời gian thi của cả trường là giống nhau hay sao? Sao em vẫn còn ở đây?" Anh ấy nói xong còn lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ.
"Không muốn thi." Lo nhiều chuyện ghê. Chung Lâm oán thầm, nể tình "lúc trước" hai người có giao tình nên trả lời anh ấy lời ít mà ý nhiều.
"Trốn học?" Ngôn Hi Hòa nhíu mày. "Người nhà em biết không?"
"Mắc mớ gì tới anh?" Chung Lâm lạnh giọng hỏi lại.
Nếu đổi lại là một người bình thường, bị vặc lại như thế thì kiểu gì cũng sẽ tắt chế độ lo chuyện bao đồng. Nhưng Ngôn Hi Hòa lại không đi đường bình thường, Chung Lâm vặc lại anh ấy, chẳng những anh ấy không đi mà còn ngồi xuống. Ôm cốc caramel macchiato bắt đầu tận tình khuyên nhủ: "Anh nói nè, cho dù thi cuối kỳ không đạt thì em cũng phải tham gia chứ. Dù sao thi cuối kỳ cấp ba có không đạt thì cũng không cần thi lại, đi theo quy trình thôi mà. Không giống như sinh viên đại học bọn anh, thảm lắm luôn, không đạt còn phải thi lại, thi lại không qua thì phải học lại."
Trước đây Chung Lâm đã biết Ngôn Hi Hòa khá thích xen vào chuyện của người khác, vì thế cô đã chế giễu anh ấy không ít lần. Thật không ngờ rằng trình độ lo chuyện bao đồng của Ngôn Hi Hòa mà năm đó cô nhìn thấy so với lúc còn trẻ thì quả thật không đáng là gì. Bây giờ nhìn từ góc độ của Ngôn Hi Hòa, cô chỉ là người qua đường A từng gặp mặt một lần ở trên đường, ngay cả chuyện của người qua đường A cũng muốn xen vào, ngoài thán phục thì Chung Lâm không muốn làm gì khác.
"Em học lớp chọn." Nghe Ngôn Hi Hòa càm ràm một lúc lâu, cuối cùng Chung Lâm vẫn không nhịn được mà ngắt lời anh ấy.
"Hả?" Hiển nhiên là mạch não của Ngôn Hi Hòa vẫn chưa ngoặt trở lại từ mạch suy nghĩ muốn cứu vớt thiếu nữ nổi loạn.
"Không tồn tại loại chuyện không đạt này." Chung Lâm nhẫn nại giải thích.
Ngôn Hi Hòa chớp mắt mấy cái, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được Chung Lâm đang nói gì. Trường Trung học Trực thuộc là trường cấp ba tốt nhất thành phố này, luôn dựa theo thành tích để xếp từ lớp 1 đến các lớp sau, lớp 1 chính là nơi tập trung học sinh khá giỏi. Học sinh lớp 1 bỏ thi, rõ ràng không phải sợ thi không đạt.
"Vậy tại sao em không đi thi? Vắng thi có ảnh hưởng đến xếp hạng không?" Biết được đối phương là học sinh lớp chọn, Ngôn Hi Hòa càng thêm tò mò.
"Không tại sao cả." Chung Lâm bực mình nói, lời còn chưa dứt, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu - "Người xa lạ" Ngôn Hi Hòa này vừa đúng lúc thích hợp làm đối tượng luyện tập của cô. Thế là cô cụp mắt xuống, giọng điệu cũng trào phúng: "Ảnh hưởng đến xếp hạng càng tốt, tốt nhất là ra khỏi lớp chọn luôn." Lời nói này tràn ngập oán giận, rất hợp với giọng điệu của thiếu nữ nổi loạn.
Ngôn Hi Hòa còn chưa theo kịp mạch não của cô, đã nghe thấy Chung Lâm bổ sung: "Dù sao có ra khỏi lớp chọn cũng đâu có ai quan tâm." Nghe giọng điệu vô cùng oán giận.
Ngôn Hi Hòa tự bắt được mấu chốt của vấn đề, giọng nói cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, cẩn thận hỏi: "Người nhà em mặc kệ?"
Chung Lâm cười lạnh hừ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Có lẽ là từ tiếng cười lạnh của cô, Ngôn Hi Hòa đã tự bổ não ra một học sinh có thành tích học tập xuất sắc nhưng lại thiếu hụt tình thương dẫn đến nội tâm vặn vẹo. Thuộc tính thánh mẫu ẩn sâu trong lòng lập tức bị thiếu nữ giả nổi loạn này hoàn toàn kích hoạt, mười mấy phút tiếp theo, anh ấy hóa thân thành "chị gái tri kỷ" giúp Chung Lâm phân tích tình hình gia đình cô từ nhiều góc độ, ý muốn cứu vãn đứa trẻ Chung Lâm sắp sửa đi lên con đường sai trái này.
Lần này Chung Lâm không cắt ngang lời anh ấy, bề ngoài thì xa cách, trên thực tế lại nghe rất thích thú, dưới cái nhìn của cô thì những lời lải nhải khuyên bảo của Ngôn Hi Hòa vẫn có giá trị tham khảo nhất định. Sự bổ não phong phú của anh ấy đã bổ sung rất nhiều cho hình tượng "Thiếu nữ vì vấn đề gia đình mà tự sa đọa nổi loạn" mà cô thiết lập ra.
Có điều, sau khi thu hoạch đầy đủ tin tức, Chung Lâm cũng mất hứng tiếp tục nghe anh ấy lải nhải. Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, ngắt lời chàng trai "hệ mẹ" ngồi đối diện: "Mười giờ năm mươi mốt phút rồi, anh không vội đi đâu à?" Gói cà phê mang đi, chắc là tiếp đó còn có sắp xếp khác.
"Ôi chao! Đã muộn thế rồi ư?" Quả nhiên Ngôn Hi Hòa cả kinh, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi: "Ngại quá, anh còn có việc phải đi trước." Anh ấy nói xong bèn xoay người định đi, lại bỗng nhiên quay lại, nhìn vào mắt của Chung Lâm nói: "Đừng từ bỏ chính mình!"
Rõ ràng là Chung Lâm đang diễn thiếu nữ nổi loạn, nhưng đối diện với ánh mắt cổ vũ của anh ấy, cô lại vô thức mà khẽ gật đầu. Khó trách trước khi sống lại, những người trong nhóm mà cô dẫn dắt đều thích Ngôn Hi Hòa, kiểu người dịu dàng lại tỏa sáng như vậy thực sự rất khó khiến người khác chán ghét.