Ôn Lam đang tắt máy tính thì có số lạ gọi đến, vừa đóng laptop lại đã nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, “Chị Ôn Lam, là em.”
Thần kinh của Ôn Lam vừa mới được thả lỏng lại lập tức bị kéo căng trở lại, sự việc vây chặn mới xảy ra cách đây không lâu đã khiến cho thần kinh của cô trở nên nhạy bén khác thường, qua một câu nói ngắn ngủi của Chung Lâm đã nghe ra được là giọng cô có chút đờ đẫn, giống như mệt mỏi sau khi gào thét khản cổ vậy. “Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Ôn Lam hỏi.
“Lúc nãy em bị người ta chặn ở nhà vệ sinh, điện thoại thấm nước rồi. Là bạn học cùng khối, em sẽ sớm biết được tên của họ, đoạn ghi âm trong tay em có thể lấy làm bằng chứng, chị giúp em liên hệ với luật sư.” Giọng của Chung Lâm tuy có mệt mỏi nhưng ngữ điệu vẫn bình tĩnh trước sau như một, sau khi dừng một lát cô giảm tốc độ nói lại, “Em nghi ngờ việc hôm nay với vụ vây chặn hôm đó có liên quan với nhau. Sau khi chị nhận được đoạn ghi âm có thể thử đánh giá. Còn nữa, người đứng sau họ, có thể không phải là muốn đối đầu với em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lượng tin tức trong vài câu nói thật sự có hơi nhiều, Ôn Lam vừa trở về trạng thái làm việc đã tiêu hóa trong hai giây, một cơn ớn lạnh ở sau lưng chạy thẳng lên gáy. “Hiểu rồi, vậy giờ chị sẽ gọi người qua đó đón em nha?” Cô hỏi Chung Lâm.
“Một tiếng sau đi. Còn chưa báo cho thầy biết nữa. Xin lỗi chị nha, lại chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của chị nữa rồi.” Chung Lâm xin lỗi.
“Không sao” Ôn Lam trả lời theo phép lịch sự xong rồi hỏi: “Chung tổng có biết không?”
“Bố bận quá, em sợ làm phiền bố.” Chung Lâm trả lời một cách trơn tru.
Dạo gần đây bị XX ảnh hưởng, vụ M&A đầy hứa hẹn lúc đầu lại gặp không ít trắc trở, Chung Trường Kiện đang phiền lòng vì việc này, quả thật là hơi bận. Cộng thêm việc Chung Lâm làm việc rất đáng tin cậy nên Ôn Lam cũng không nghĩ nhiều đã nhận lời. Sau khi cúp máy đã lập tức gọi cho bộ phận pháp lý, thông báo cho luật sư có liên quan tạm thời tăng ca rồi lại sắp xếp người đi đón Chung Lâm.
Sau khi giải quyết xong mới gọi điện thoại cho người bạn trai đáng thương của cô: “Anh yêu ơi, có việc đột xuất nên lại phải cho anh leo cây rồi…Không phải là sếp, là con gái sếp.” Ôn Lam thở dài.
“Wow, rốt cuộc là em làm thư ký hay làm quản gia vậy? Ông chủ của em trả em mấy phần tiền lương vậy?” Người bạn trai xui xẻo cực kỳ bất mãn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Ôn Lam an ủi vài câu thì đột nhiên cô nhớ đến một vấn đề mà cô đã không để ý trong một thời gian dài. Chung Lâm phàm có việc liên quan đến Chung thị thì luôn tìm đến cô đầu tiên chứ không phải Chung Trường Kiện? Hai bố con này không sao chứ?
“Điện thoại cậu ngấm nước cả rồi lấy đâu ra bản ghi âm?” Tiết Việt ở kế bên nghe hết toàn bộ cuộc điện thoại ngạc nhiên hỏi.
Chung Lâm không trả lời, móc ra chùm chìa khóa lắc lắc trước mặt anh. Tiết Việt mới để ý trên móc khóa vậy mà lại có thiết bị ghi âm mini.
“Sao cậu còn đem theo cái này bên người?” Tiết Việt kinh ngạc.
“Đề phòng bất trắc. Chuyện này để lát rồi nói, chúng ta phải nhanh lên.” Chung Lâm đáp lại anh một câu ngắn gọn, các bạn học đi trước họ trề môi, đám bọn họ từ lúc thấy cô hỏi mượn điện thoại của Tiết Việt đã vô cùng hiểu ý mà tăng tốc, chừa lại không gian cho cô và Tiết Việt. Tuy đám người họ hiểu nhầm nhưng Chung Lâm vừa hay phải gọi điện thoại nên cũng không đính chính lại.
“Hừ”, không biết Tiết Việt nghĩ gì, bướng bỉnh đáp lại một tiếng, Chung Lâm đi được vài bước, thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ lại phải quay đầu kéo anh đi.
Mà các bạn học nhìn thấy cảnh này cũng không biết đã thêm vào đầu cảnh phim gì, đợi đến khi hai người họ theo kịp cả nhóm thì ai nấy đều cười rất xấu xa.
Lúc đến khu lớp học thì tiết tự học buổi tối đã bắt đầu được một lúc rồi, trên dãy hành lang yên tĩnh đội hình khá quy mô của bọn họ thu hút không ít ánh nhìn, cộng thêm vẻ ngoài nhếch nhác của Chung Lâm nên khi họ vừa vào văn phòng thì những tin đồn thật thật giả giả đã bắt đầu từ từ nhen nhóm lên.
Chủ nhiệm lớp, thầy Lâm vừa hay trực ban tối nay, vừa nhìn thấy bộ dạng của Chung Lâm thì đầu óc muốn nổ tung. Đợi Chung Lâm tóm tắt ngắn gọn hết những chuyện đã xảy ra, thầy Lâm bất giác lấy tay vuốt qua vuốt lại cái đầu hói vài lần, sơ ý tăng tốc khiến cho tiến độ mọc tóc của ông ấy bị chậm lại.
“Lúc đó ở hiện trường còn ai nữa?” Thầy Lâm quét mắt nhìn đám học sinh đứng dồn trong văn phòng.
Tiết Việt bước ra.
“Những người khác thì sao? Ai không có ở hiện trường thì đi về lớp tự học hết cho tôi.” Thầy chủ nhiệm chau mày, đuổi hết những người không liên quan ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại rồi mới chuyển hướng qua phía Tiết Việt và Chung Lâm. “Tôi biết chắc là có em mà.” thầy Lâm đánh đánh trán mình, nghiến răng nghiến lợi nói. Nói rồi mệt mỏi thở dài, chỉ vào ghế kêu hai người họ ngồi xuống: “Qua đây, ngồi xuống nói. Vừa nãy Lương Nhã của lớp số 7 đã đến tố cáo, nói em chọi vỡ điện thoại của em ấy.”
Giọng của thầy Lâm còn chưa dứt, Tiết Việt mới ngồi xuống đã nhảy đỏng lên: “Nó còn có mặt mũi đi tố cáo, em chọi rồi, không chỉ chọi của nó thôi đâu.” Giọng của anh làm cho các giáo viên trong văn phòng sốc, bao gồm cả chủ nhiệm lớp số 7 nghe được tin báo vội vàng chạy đến.
“Chuyện gì vậy?” Chủ nhiệm lớp số 7 bước nhanh đến, vừa hay nhìn thấy Tiết Việt móc ra một đống xác điện thoại. Tuy thành tích của Tiết Việt tiến bộ vượt bậc nhưng sự ngỗ nghịch trước đây của anh vẫn để lại ấn tượng là một “học sinh có vấn đề” với giáo viên, vừa nhìn thấy Tiết Việt chủ nhiệm lớp số 7 đã bất giác khinh ghét ra mặt, “Ha? Chọi điện thoại còn ngang nhiên hùng hồn vậy đó, học trò lớp thầy giải thích đi chứ.” Ông ta nhìn thầy Lâm.
“Em mà phải giải thích hả? Mấy người lớp thầy còn chưa giải thích cho em thì thôi chứ.” Tiết Việt bị cái đứa vô liêm sỉ là Lương Nhã chọc tức xì khói, thấy chủ nhiệm lớp cô ta là muốn chửi.
Thầy Lâm vội vàng đứng dậy, chắn trước mặt anh: “Thầy Triệu, thầy nghe bọn nó trình bày trước đã. Thằng nhóc Tiết Việt này tôi hiểu rõ mà, tuy hơi bốc đồng nhưng sẽ không vô duyên vô cớ bắt nạt người khác đâu, tôi có thể đảm bảo cho nó. Hơn nữa thầy nhìn Chung Lâm xem…”
Tóc của Chung Lâm bị cắt nhìn như chó gặm, nửa mặt sưng đỏ cùng ống tay áo ướt sũng lộ ngoài cái áo ba lỗ, đầy đủ yếu tố hình dạng của người bị bắt nạt đã thành công khiến cho chủ nhiệm lớp số 7 ngậm miệng lại.
Tiết Việt vừa tính nói thì Chung Lâm kéo kéo anh, lấy chùm chìa khóa ra để lên bàn làm việc: “Thưa thầy, nghe đoạn ghi âm này rồi thầy sẽ rõ ạ.” cô nói rồi bấm nút phát. Chưa nghe hết một đoạn ghi âm, mặt của thầy Triệu từ phẫn nộ chuyển sang bất an. Giọng nói của Lương Nhã vang vọng rõ ràng rành mạch trong văn phòng.
“...phát tán ảnh thì xóa phông nền đi, cứ nói nó chơi bời bị người ta chụp trúng, điện thoại của nó ngâm nước rồi tụi bây còn sợ gì nữa? Chuyện hôm nay chỉ có mấy đứa tụi mình biết, tụi bây không khai ra thì sẽ không ai tin nó..”
Đạt được mục đích rồi Chung Lâm canh đúng lúc thì ấn ngừng lại, nhìn thầy Triệu: “Em không biết là bạn ấy đã nói gì với thầy, có thể là bạn ấy nghĩ rằng em không có chứng cứ cho nên đã đánh phủ đầu bịa chuyện lừa gạt. Nhưng bạn ấy không ngờ là em có mang theo máy ghi âm bên người, bản ghi âm sẽ không nói dối được.”
“Thầy Triệu, tính sao đây?” Thầy Lâm hỏi.
“Tôi sẽ kiếm Lương Nhã ngay, yên tâm, chỉ cần vấn đề là do em ấy thì nên xử lý như thế nào thì sẽ xử lý như thế ấy, tôi nhất định sẽ không thiên vị cho học sinh của mình.” Mặt thầy Triệu hơi biến sắc, khí phách nói để làm đảm bảo.
Chung Lâm gật gật đầu: “Thầy không bao biện cho họ là em yên tâm rồi ạ. Nhưng mà bây giờ có gọi Lương Nhã hay không không quan trọng, em đã liên lạc với luật sư, đoạn ghi âm này và mấy cái điện thoại sẽ giao hết cho họ, luật sư sẽ giải quyết những việc còn lại.”
Bước chân của thầy Triệu khựng lại, không tin nổi mà nhìn Chung Lâm: “Luật sư? Không lẽ em định kiện các bạn? Việc này không đáng đâu nhỉ?”
“Sao lại không đáng chứ, nếu không phải nhờ em đến kịp thời thì tụi nó…” Tiết Việt giận dữ nhìn, lời chưa nói hết thì cảm nhận được Chung Lâm đang kéo kéo áo, lắc đầu với anh.
“Việc liên quan đến pháp luật em cũng không rành, đáng hay không đáng thì phải đợi nhận định của luật sư đã.” Chung Lâm nói rồi thu gom hết điện thoại trên bàn. “Thầy Lâm, một lát người nhà sẽ đến đón em, em muốn xin nghỉ buổi tự học tối nay ạ.”
Tình huống đặc biệt, thầy chủ nhiệm lập tức duyệt phiếu ra vào cổng. “Vậy em cũng xin nghỉ.” Tiết Việt lo nói, không nhìn thấy cái trừng mắt từ thầy chủ nhiệm, mạnh dạn đáp trả lời từ chối còn chưa nói ra khỏi miệng của thầy chủ nhiệm: “Em là nhân chứng có mặt tại hiện trường, em phải phối hợp điều tra.” lại nói với Chung Lâm, “Cậu đợi tôi, tôi đi lấy cặp giúp cậu.”
Thầy Triệu, người hoàn toàn bị phớt lờ nhìn Tiết Việt chạy ra ngoài như một cơn gió rồi lại đeo theo cặp chạy vào, bỏ loạn xạ đống điện thoại vào cặp, theo bản năng muốn giữ lại. “Đống điện thoại này cứ lấy đi vậy sao?”
Tiết Việt kéo cặp lại: “Đều là chứng cứ, đương nhiên là phải đem đi. Hừ, nhưng mà thầy yên tâm, em chọi thì em nhận, vài ngày nữa sẽ đền cái mới cho bọn nó.”
“Không phải…” thầy Triệu còn muốn nói gì đó thì bị thầy Lâm giữ lại: “Thầy Triệu, hôm nay cứ như vậy trước đi, tôi đưa bọn chúng ra cổng, học sinh lớp thầy thầy xem rồi giải quyết đi.” Thầy Lâm vò vò mái tóc tội nghiệp của mình lần nữa, dẫn hai người Chung Lâm ra khỏi văn phòng.
Ba người trên đường không nói lời nào, đến khi ra khỏi khu lớp học, thầy chủ nhiệm mới nói: “Chung Lâm, thầy biết là em ấm ức, mấy người đó bao gồm cả cái tên lớp 11 đó, nhà trường đều sẽ đưa ra xử phạt. Nhưng mà nếu được thì việc hôm nay tốt nhất không nên lôi đến tòa án. Làm lớn chuyện rồi thì bất kể là đối với em hay nhà trường đều không có lợi.”
“Thầy yên tâm, em biết chừng mực ạ.” Chung Lâm trả lời ngắn gọn tám chữ thì không nói tiếp nữa. Với câu trả lời mơ hồ này, tuy thầy Lâm không hề yên tâm nhưng nhìn tình trạng hiện giờ của Chung Lâm cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Lên xe, Tiết Việt nhìn Chung Lâm mặt bình tĩnh dặn dò tài xế một lát đưa anh về, rốt cuộc nhịn không được mà nói: “Lúc nãy…nếu tôi không đến kịp thì sao?”
Chung Lâm hơi chững lại, nghiêng đầu nhìn anh một cái lại quay đầu đi: “Vậy thì bọn họ chết chắc.”
Tiết Việt nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cô lúc đó, đột nhiên trong lòng có hơi sợ. Tuy là Chung Lâm có phòng bị nhưng mà nếu như bọn họ thật sự đạt được mục đích thì cho dù cô có bản ghi âm cũng khó tránh bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Cũng may, anh đã đến kịp. Tuy là còn chưa đúng lúc lắm. Anh không muốn những hình ảnh đó của cô bị phát tán chút nào.
Nghĩ như vậy, Tiết Việt vươn tay ôm lấy Chung Lâm.
Chung Lâm bị hù giật mình, giãy giụa theo bản năng nhưng không thoát ra được. “Cậu làm gì đó?” cô tốn sức đẩy Tiết Việt, bị ép trong lòng anh nên yếu ớt hỏi.
Tiết Việt vừa ôm chặt cô vừa nhẹ nhàng sờ đầu cô như nịnh con nít: “Những lúc như này muốn khóc thì khóc đi, đừng ngại, tôi che giúp cậu.”
“Khóc thì có ích gì.” Chung Lâm miệng thì nói không thèm nhưng không còn giãy giụa nữa. Cô cũng tự thấy kinh ngạc, rõ ràng con người Tiết Việt vừa ấu trĩ vừa bốc đồng nhìn thì có vẻ thật sự không đáng tin nhưng bị anh áp vào lòng thì không hiểu sao lại thấy yên tâm đến lạ, cô không kiềm được tham luyến phút giây bình yên này.
Sau khi hai người ở trong tư thế nghiêng ngả ấy một lúc, Chung Lâm rốt cuộc mới nhớ là trên xe còn một người tài xế nữa. Vội vàng đẩy Tiết Việt ra: “Được rồi, buông tay. Cả người toàn mùi mồ hôi.” Lúc đang giả vờ trách móc thì bản thân cô không nhận ra là, giọng nói của cô lúc này mềm mỏng cứ như đang làm nũng.
Tiết Việt nghe mà tim tan chảy, chiều ý cô buông tay ra, lại cúi đầu sát đến gần cô tỉ mỉ quan sát, có hơi hụt hẫng hỏi: “Cậu không khóc thật hả?”
“Cậu muốn thấy tôi khóc lắm hả?” Chung Lâm giả bộ tức giận
“Ừ” Tiết Việt gật đầu, nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói: “Tôi muốn lúc cậu buồn thì ít nhất cũng có thể khóc trước mặt tôi.”
Chung Lâm bị đôi mắt sáng lấp lánh của anh nhìn đến tim đập mạnh một nhịp, nhìn đi chỗ khác một cách thiếu tự nhiên, lòng thầm chửi anh là tên ngốc suy nghĩ bộc trực, thậm chí còn không nhận ra là câu nói này thân mật đến mức nào.
Mà Tiết Việt ngay lúc này đang nghĩ đến một chuyện khác. Trước khi lên xe, Chung Lâm nói nhỏ vào tai anh, “Điện thoại để hết ở chỗ anh, đừng lên tiếng.” Không phải là cô đã gọi luật sư rồi sao? Tại sao lại đưa đống điện thoại có thể là bằng chứng quan trọng này cho anh giữ? Không lẽ, cô ấy đang đề phòng ai đó sao?