Sau khi Ngôn Hi Hòa rời đi, Chung Lâm nhanh chóng để bản thân thoát khỏi hồi ức của quá khứ, cô cần phải sớm thích ứng với thân phận học sinh cấp ba này. Tiếp tục xem mấy quyển sách ôn tập, thời gian một ngày đã trôi qua lúc nào chẳng hay. Đến khi cô ý thức được xung quanh bắt đầu trở nên náo nhiệt, hoàng hôn đã bao phủ toàn bộ thành phố.
Đã quyết định chơi bỏ thi, Chung Lâm cũng không định về nhà qua đêm, trong tay cô còn có chìa khóa của một căn nhà khác. Nhà ở ngay khu biệt thự cách trung tâm thành phố xa hơn một chút, tuy rằng bình thường không có người ở nhưng vẫn thuê người đến dọn dẹp định kỳ, ở tạm một đêm thì không có vấn đề gì lớn.
Thật không ngờ chiếc taxi mà cô gọi vừa lái đến cửa khu dân cư đã nói phải vội giao ca, không chịu lái vào bên trong nữa. Chung Lâm không muốn nói nhảm với anh ta nên thanh toán tiền xe xong bèn tự đi vào trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước đến nay khu biệt thự này luôn ít người, trên đường càng không có một bóng người đi đường nào. Đèn đường màu vàng ấm áp cũng không thể tăng thêm bao nhiêu độ ấm cho cảnh đêm ở nơi này. Nhà của Chung Lâm cách cổng một đoạn, cô mới đi được một lúc thì sự lạnh lẽo của buổi tối đã chui vào từ những khe hở, cô không tự chủ được mà khép tay lại úp lên gần miệng để hà hơi.
Lúc này, một chiếc xe BMW màu trắng sáng lái qua bên cạnh cô, gió lạnh theo sau lập tức cuốn hết hơi ấm mà cô vừa mới thổi ra. Chung Lâm xoa đôi bàn tay, chỉ nghĩ phải nhanh chóng vào trong nhà cho ấm.
Nhưng chiếc xe vừa nãy lướt qua như bị uống nhầm thuốc, lại lái ngược trở lại theo đường cũ, dừng ở ven đường phía trước cách cô không xa, một cái đầu thò ra từ ghế sau, có chút không chắc chắn mà gọi cô: "Chung Lâm?"
Đèn đường cực kỳ sáng, thoáng cái Chung Lâm đã nhìn thấy rõ mặt của người kia. Tiết Việt! Cô lại quên mất là Tiết Việt cũng ở đây! Trong lòng Chung Lâm thầm kêu sơ suất rồi, có điều nghĩ đến chuyện hai người không cùng phòng thi, chưa chắc Tiết Việt đã biết cô vắng mặt, thế là cô ra vẻ bình tĩnh gật đầu chào hỏi với anh, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng rõ ràng là cô đã tính nhầm, Tiết Việt ngạc nhiên kêu lên: "Đúng là cậu thật à!" Sau đó bèn mở cửa xe nhảy xuống, nhảy mấy bước đã đến trước mặt cô, vẻ mặt tràn ngập tò mò: "Hôm nay cậu đi đâu? Tại sao lại không đi thi?"
"Không liên quan đến cậu." Chung Lâm định vòng qua anh tiếp tục về phía trước.
Tiết Việt lại không buông tha mà đi theo sau, lải nhải ở sau lưng cô như con chim sáo: "Cậu vẫn chưa biết phải không, chuyện cậu vắng mặt đã thu hút cả thầy chủ nhiệm giáo vụ tới rồi, gương mặt đen thui kia ấy à, làm thầy chủ nhiệm cũng sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, hết cách nên trưa hôm nay đành chạy đến nhà cậu hỏi thăm, kết quả là nhà cậu cũng không có ai." Vẻ mặt lạnh nhạt của Chung Lâm khiến anh không nhịn được mà kể theo hướng phóng đại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cho nên?" Chung Lâm liếc xéo anh, chỉ thiếu điều muốn viết năm chữ to "Mắc mớ gì tới cậu?" lên mặt nữa thôi.
Tiết Việt lập tức hiểu vì sao năm đó anh lại thấy Chung Lâm phiền như thế rồi, rõ ràng là một cô bé rất xinh đẹp, mà từ trước đến nay anh luôn khoan dung với con gái đẹp. Là bởi vì Chung Lâm quá chảnh! Cô chảnh không phải là kiểu ngoài mặt giương nanh múa vuốt, mà là chảnh kiểu tự cao tự đại từ tận đáy lòng đã không để ai vào mắt. Tuy là cô quả thật có tư cách để chảnh...
Tiết Việt nghĩ đến tuổi thật của mình, quyết định tạm thời không so đo với một cô bé. Anh ho khan hai tiếng: "Điện thoại của cậu và bố cậu đều tắt máy, thầy Lâm không tìm được cậu đã sốt ruột đến nỗi tăng huyết áp, vậy nên tôi bèn tìm bố tôi liên hệ với thư ký của bố cậu, nói chuyện cậu vắng thi cho thư ký."
Cái gì? Chung Lâm dừng bước, không thể tin nổi mà nhìn Tiết Việt, anh bị Ngôn Hi Hòa chiếm cơ thể à? Sao cứ thích lo chuyện của người khác thế? Theo kế hoạch của cô thì tối hôm đó chú Lý không đón được cô, không bao lâu sau sẽ báo tin cô trốn học bỏ thi cho Chung Trường Kiện. Bây giờ bị Tiết Việt quậy cho một cái, chuyện cô bỏ thi chơi trò mất tích chẳng những đến tai người trong công ty bố cô, mà ngay cả đối tác làm ăn cũng đều biết. Chung Trường Kiện là người sĩ diện như vậy, lúc trở về không biết sẽ xử lý cô như thế nào nữa. Chung Lâm nghĩ mà sắc mặt ngày càng u ám.
"Này, cậu lườm tôi cũng vô dụng, cũng đâu phải tôi không cho cậu đi thi." Tiết Việt nhìn sắc mặt của cô mà không khỏi có chút sợ hãi, cũng cảm thấy làm chuyện này truyền đến chỗ bố Chung Lâm có vẻ không được nghĩa khí cho lắm, không nhịn được mà sợ mất một giây.
Anh nói xong, Chung Lâm cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Chuyện đã đến nước này, tuy rằng đã thoát khỏi tầm kiểm soát của cô, nhưng nếu bởi vậy mà Chung Trường Kiện sớm ngày chán ghét vứt bỏ cô, cô cũng không ngại thắp cho Tiết Việt một nén nhang.
Nghĩ vậy, sắc mặt Chung Lâm lại khôi phục vẻ không chút gợn sóng như lúc trước.
Tiết Việt nhìn xem nãy giờ, anh đã không biết nhìn sắc mặt lại còn không biết thuật đọc tâm, không biết sắc mặt Chung Lâm thay đổi liên tục nghĩa là thế nào. Lúc này quả thật rất tò mò, thế là chủ động hỏi cô: "Này, nghĩ gì thế?"
"Muốn thắp nhang cho cậu." Chung Lâm liếc nhìn anh một cái.
"Thắp cái gì cơ?" Tiết Việt chẳng hiểu ra sao, chờ Chung Lâm đi xa anh mới phản ứng được, cô nhóc này đang mắng anh lo chuyện không đâu chết sớm đúng không? Độc mồm độc miệng quá đi!
"Cậu Tiết, chúng ta đi được chưa?" Tài xế chờ ở ven đường thấy Chung Lâm đã đi nên cũng thò đầu ra.
Tuy nhà Tiết Việt có tiền nhưng tính tình không kiêu ngạo, ai cũng hòa đồng được. Tài xế kiêm bảo mẫu nhà anh thỉnh thoảng vẫn nói đùa gọi anh một tiếng cậu Tiết, trong đó không có kính trọng, hoàn toàn là trêu đùa mà thôi.
"Đi thôi đi thôi, phụ nữ đúng là phiền phức!" Tiết Việt càu nhàu rồi lên xe, tài xế đang khởi động xe nghe thấy vậy thì suýt nữa bật cười: “Phụ nữ gì chứ, cậu Tiết, đó chỉ là một cô bé thôi mà."
"Giống nhau, phụ nữ bao nhiêu tuổi cũng phiền phức!" Tiết Việt nói như anh đã từng trải nhiều lắm vậy, tựa như bây giờ anh không phải mười sáu tuổi mà là ba mươi sáu tuổi. Nói xong, anh thoải mái khẽ dựa vào ghế, chỉ huy tài xế: "Tăng nhiệt độ điều hòa lên tí nữa đi anh Khang, mới xuống xe đứng một lúc mà em sắp chết cóng rồi."
"Có ngay." Tài xế vừa chỉnh nhiệt độ vừa nói: "Hai hôm nay nhiệt độ bỗng nhiên giảm mạnh thật, xem dự báo thời tiết thì tối nay có thể hạ xuống đến âm mấy độ."
"Thật sao? Cũng may điều hòa của nhà mình không bị hỏng, nếu không thì có đắp chăn cũng phải chết cóng." Tiết Việt vui mừng.
..........
"Hắt xì!" Chung Lâm lặn lội đường xa gánh chịu gió rét dưới 0 độ, cuối cùng cũng đã đến cửa nhà cô trước khi bị đông cứng, vừa móc chìa khóa mở cửa vừa hắt xì liên tục. Lúc cô học cấp ba thì căn biệt thự này luôn dùng để đãi khách hoặc là để không, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có mười ngày có người ở là tốt lắm rồi, từ bên ngoài nhìn vào đã cảm thấy thiếu hơi người.
Vào nhà bật đèn lên, chắc là trong nhà mới có người đến quét dọn, vừa nhìn là biết hoa tươi bày trong phòng khách mới được đổi. Thẩm mỹ và cách thưởng thức của Chung Trường Kiện cũng không tệ, trong mắt người ngoài, bố cục và trang trí trong phòng này có thể được gọi là cảnh đẹp ý vui. Nhưng lúc này Chung Lâm đã lạnh cóng như cún, vốn không có lòng dạ nào để thưởng thức hoa tươi, chỉ muốn bật ngay điều hòa để ấm lên.
Trước khi sống lại, ngay cả học đại học Chung Lâm cũng chưa từng trốn tiết, có thể gọi là hiếm thấy trong khoa trong trường cô. Hôm nay chạy trốn một ngày đã cảm thấy khó qua, nghĩ đến việc phải ở đây một đêm, ngày mai còn phải tiếp tục trốn học, Chung Lâm đã cảm thấy đau đầu. Thực sự không hiểu nổi tại sao nhiều bạn học lại đam mê trốn học đến thế, cho dù là trước khi sống lại hay là sau khi sống lại cô đều không cảm nhận được niềm vui khi trốn học.
Có điều nghe Tiết Việt nói thì việc cô tự tiện bỏ thi có lẽ đã mang đến phiền phức không nhỏ cho thầy chủ nhiệm. Chung Lâm thở dài, mới sống lại đã gây ra chuyện lớn như vậy, cô phải suy nghĩ lại cẩn thận xem nên xử lý như thế nào. Chung Lâm vừa nghĩ vừa đi đến ngăn kéo lấy chăn, nhưng tay vừa chạm phải viền kim loại của cửa tủ đã bị lạnh đến co rụt lại theo phản xạ có điều kiện.
Xoa hai tay với nhau, Chung Lâm bỗng nhiên ý thức được một vấn đề - cô đã đi vào hơn mười phút rồi, vì để ấm nhanh cô còn đặc biệt đóng cửa phòng ngủ lại, tại sao trong phòng không có một chút dấu hiệu ấm áp nào, vẫn lạnh như lúc cô mới đi vào? Cô buồn bực đi tới chỗ gió lùa ra để cảm nhận thử. Đứng dưới luồng gió mà suýt nữa đã chửi thề, gió thổi ra không có chút nhiệt độ nào!
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Chung Lâm thầm nghĩ hỏng rồi, điện thoại lại không dám mở, lúc này không khỏi cảm thấy may mắn vì Chung Trường Kiện thích trang trí nên đã lắp một cái điện thoại bàn kiểu cổ ở dưới nhà.
Sau khi nghe ngóng ở chỗ quản lý khu nhà mới biết là phiền phức lớn rồi, hệ thống điều hòa nhà cô xảy ra trục trặc, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới sửa xong. Mà nhà cô không có người ở trong một thời gian dài, lại có điều hòa ở giữa nhà nên vốn không chuẩn bị chăn dày. Bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết cóng ở đây, hoặc là nhanh chóng chạy về ngôi nhà đang ở kia.
Nhưng Tiết Việt đã làm chuyện này truyền đến chỗ thư ký của bố cô, đoán chừng là trong ngôi nhà kia cũng đã có người ngồi chờ sẵn rồi. Chung Lâm do dự một hồi lâu, vẫn cảm thấy là đừng nên đùa với sức khỏe, bị bắt còn hơn chết cóng. Có điều lúc này trở về còn có một vấn đề nữa, khu biệt thự này chú trọng hoàn cảnh yên tĩnh, nói cách khác là cô phải đi bộ đến đại lộ mới có thể gọi được taxi. Ai bảo thời đại này vẫn chưa toàn năng như sau này, các loại ứng dụng đặt xe cũng chưa được ra mắt.
Chung Lâm ước lượng khoảng cách, nhiều nhất cũng phải đi bộ nửa tiếng. Bây giờ lập tức đi ra đại lộ cũng mới gần mười giờ, bắt xe cũng khá dễ dàng. Sau khi cân nhắc lợi hại, cô dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn cặp sách, chịu gió lạnh quay lại theo đường cũ.
Buổi tối nhiệt độ giảm rất nhanh, dạo trong nhà một vòng, lúc ra ngoài lại chỉ cảm thấy nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống ít nhất hai độ, gió quét vào mặt như dao cắt, Chung Lâm trang bị đầy đủ, chỉ thiếu điều dùng khăn quàng cổ bọc cả đầu lại. Vốn dĩ cũng chỉ mười mấy phút đi bộ, giữa sự bao vây của không khí lạnh mỗi một bước đi đều như muốn lấy mất cái mạng già.
Chung Lâm còn đeo cặp sách nên chạy không nổi, run rẩy chịu gió đi được một lúc, trên lưng bỗng nhiên nhẹ bẫng.
Cô cảnh giác quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cười hơi lưu manh của Tiết Việt, ông tướng này một tay đút túi, một tay xách cặp của cô lên. Hôm nay đi ra ngoài đúng là không xem ngày, sao ở đâu cũng có cậu ta vậy? Đúng là gặp ma mà.
"Đêm hôm khuya khoắt bọc thành như vậy định cosplay cương thi à?" Tiết Việt trào phúng nhếch một bên khóe miệng lên.
"Không liên quan đến cậu." Chung Lâm lạnh lùng trả lời, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi anh, nhưng cặp sách lại bị Tiết Việt nắm lấy, cô vốn không đi nổi: "Buông ra!" Cô quay đầu lườm Tiết Việt.
Nếu là trước đây, Chung Lâm hai mươi ba tuổi lạnh lùng lườm người khác thì vẫn có đủ sức uy hiếp, nhưng bây giờ mười lăm tuổi vẫn là thiếu nữ Chung Lâm mang theo nét phúng phính trẻ con, lại bị mình bao lại như bánh chưng, làm mặt lạnh nói chuyện như vậy chỉ còn lại cảm giác buồn cười vì trẻ con học đòi làm người lớn.
Thiếu đi sức uy hiếp, sao Tiết Việt có thể nghe cô. Sau đó còn xách cặp lên cao hơn một chút như đùa cô: "Nói cho tôi biết bây giờ cậu định đi đâu tôi sẽ buông tay ngay."
Thần kinh à! Mắt Chung Lâm trợn tròn hơn. Cực kỳ nghi ngờ lúc Tiết Việt ra ngoài có phải đầu bị cửa kẹp hay không, sao đột nhiên lại quản cả cô? Cô vừa ngạc nhiên, hai chữ buông tay đến bên miệng đã bị nuốt trọn xuống.
"Lườm cái gì mà lườm, tôi đây chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu, đêm hôm khuya khoắt con gái một mình chạy khắp nơi không an toàn." Bình thường Tiết Việt hay cười ngả ngớn không đứng đắn, dù là thật sự có ý tốt cũng giống như đang đùa cợt. Thấy Chung Lâm không để ý tới anh, anh lại ho khan hai tiếng, hỏi: "Nè, đừng phớt lờ tôi mà, có phải là điều hòa nhà cậu hỏng rồi đúng không, cậu định đổi chỗ ở? Trước khi đến cậu không xem thông báo à?"
Chung Lâm chỉ cho rằng Tiết Việt đến chê cười cô, bèn lườm một cái tức giận nói: "Biết rồi còn hỏi." Nhưng lời còn chưa dứt, bả vai đã bị Tiết Việt đè xuống, cũng không biết tại sao tay chân cậu ta lại nhanh nhẹn như vậy, chữ "Này" của cô vừa kêu xong, Tiết Việt đã nhanh tay tháo cái cặp nặng như núi của cô xuống.
"Tôi cũng đi ra ngoài, vừa hay xách giúp cậu một lát. Đeo cặp nặng thế này đi đường trông như rùa đen ấy." Tiết Việt vừa nói vừa hất cặp lên vai mình, nhanh chân đi ra cổng: "Còn ngây ra đó làm gì? Đi thôi."