“Chung tổng, đây là bản kế hoạch mà Quách Vĩnh Ngôn có.” Trong phòng làm việc của Chung Trường Kiện, người phụ trách điều tra về việc giám đốc kỹ thuật của Vân Mạch dẫn đội ngũ kỹ thuật viên rời khỏi công ty đưa cho Chung Trường Kiện một tập tài liệu mỏng. Anh ta nói Quách Vĩnh Ngôn chính là sếp tổng kiêm người sáng lập Vân Mạch.
Trong lúc Chung Trường Kiện lật xem tài liệu, điều tra viên như cái máy phát thanh chạy bằng cơm đứng trước bàn làm việc báo cáo kết quả điều tra. “Không rõ là Quách Vĩnh Ngôn lấy được biên bản cuộc họp và bản ghi âm của nội bộ công ty chúng ta từ đâu. Hiện tại chỉ lấy được biên bản cuộc họp, bản ghi âm thì nghe nói là sau khi nghe xong Quách Vĩnh Ngôn đã xóa rồi. Theo suy đoán hiện tại, Trình Khải Đông, cũng chính là giám đốc kỹ thuật của Vân Mạch trở mặt với Quách Vĩnh Ngôn, nguyên nhân là do biên bản cuộc họp và bản ghi âm này, bởi vì chúng ta xem trọng nhóm kỹ thuật viên do một tay Trình Khải Đông đào tạo ra hơn, khiến cho Quách Vĩnh Ngôn vô cùng lo lắng sau phi vụ thu mua thì Trình Khải Đông sẽ từng bước thay thế vị trí của ông ta cho nên đã ra tay trước để loại trừ mối đe dọa này.”
Người phụ trách điều tra vô cùng rõ tính khí của Chung Trường Kiện nên anh chỉ nói sự thật chứ không đưa ra ý kiến. Nói xong thì đứng một bên đợi Chung Trường Kiện lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu Tạ, cậu nghĩ sao?” Chung Trường Kiện rất nhanh đã xem xong tập tài liệu, tùy tiện ném lên bàn làm việc. Ngước mắt lên nhìn người đứng trước bàn làm việc.
“Điều tra từng người có mặt trong cuộc họp?” Tiểu Tạ thăm dò hỏi.
“Chỉ vậy thôi?” Chung Trường Kiện không hề dao động.
Tiểu Tạ cảm thấy áp lực từ ánh mắt của ông ta, vội vàng huy động hết tất cả các tế bào não có thể dùng được: “Cũng không nhất định là do những người có mặt trong cuộc họp tuồn tin mật, người lén sao chép tài liệu có lẽ cũng là nhân viên nội bộ.”
Chung Trường Kiện nghe đến đây cuối cùng cũng gật nhẹ đầu, Tiểu Tạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Biên bản này có sự khác biệt nhất định với biên bản gốc của cuộc họp, chắc chắn không phải trực tiếp sao chép. Tôi nghĩ bản ghi âm mà cậu không lấy được cũng chưa chắc là bản ghi âm của cuộc họp. Chúng ta xem trọng đội ngũ kỹ thuật của Vân Mạch, từ lần qua lại đầu tiên đã nói rõ, không có đội ngũ của Trình Khải Đông thì giá trị của Vân Mạch sẽ giảm đi một nửa, không hề có lợi gì cho Quách Vĩnh Ngôn. Ông ta không phải kẻ ngốc, không đến mức tự hủy vào thời khắc mấu chốt như vậy.” Chung Trường Kiện nói.
“Ý của ngài là?” Tiểu Tạ băn khoăn, không biết là thật hay là giả vờ không theo kịp Chung Trường Kiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoặc là các người chưa tìm ra được nguyên nhân thật sự khiến cho Quách Vĩnh Ngôn và Trình Khải Đông trở mặt, hoặc là…” Chung Trường Kiện nở một nụ cười đầy ý vị, “Hai người bọn họ cấu kết với nhau để diễn kịch, chơi chúng ta như những con khỉ.”
Chung Trường Kiện vừa nói xong, ở cửa đã vang lên tiếng chuông. “Chung tổng, là tôi.” giọng của Ôn Lam vọng ra từ chuông cửa.
Ông ta ngước đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường, vẫy vẫy tay với Tiểu Tạ: “Cậu ra ngoài trước đi. Bên phía Quách Vĩnh Ngôn không được lơ là.” Nói xong thì ấn nút mở cửa.
Tài liệu của Ôn Lam đem đến dày hơn của Tiểu Tạ rất nhiều. “Chung tổng, đã điều tra rõ rồi, kẻ xúi giục nữ sinh bắt nạt Chung Lâm và đám giả dạng ký giả vây chặn Chung Lâm là cùng một giuộc. Cầm đầu là em họ của người chết, tên là Dương Thư. Còn nữa, vào tối hôm bọn họ chặn đường Chung Lâm, người đụng xe làm chú Lý bị thương chính là bạn học của Dương Thư, chúng ta đã lấy được lịch sử cuộc gọi và tài khoản ngân hàng của người đó. Trước và sau khi hắn ta đụng xe, có hai khoản tiền tương đối lớn không rõ nguồn gốc được chuyển vào tài khoản của hắn.”
“Đã điều tra tài khoản chuyển tiền cho hắn, là một văn phòng thám tử tư, nghe nói là hoàn tiền lại do hủy dịch vụ. Nhưng mà người gây tai nạn rõ ràng không có nổi khoản tiền này.” Ôn Lam nói đến đây, Chung Trường Kiện đã mở tập hồ sơ ra, những bức ảnh mới được rửa nằm trong đó, màu sắc và góc chụp vừa nhìn đã biết là được chụp lại từ trong video giám sát.
Chung Trường Kiện vừa nghe Ôn Lam phân tích vừa xem lướt qua những tấm hình đó, đột nhiên, không biết là ông ta đã nhìn thấy cái gì, ánh mắt vốn đang thờ ơ bỗng trở nên sắc bén. “Ôn Lam” Chung Trường Kiện cắt ngang lời cô, “Bản điện tử của những bức ảnh này ở đâu.”
“Tôi nghi ngờ có người thông qua văn phòng đó…hả? À, ở đây ạ.” Ôn Lam chỉ vào cái USB mini cài trong tập hồ sơ, giúp Chung Trường Kiện ghim vào máy.
Chung Trường Kiện chọn một bức ảnh, phóng thật to góc ảnh nào đó. Người mặc quần jean và áo phông tay dài trong đó, pixel hạn chế không được rõ ràng, nhưng mà những cái như điệu bộ và thân hình chỉ cần là người quen thì chỉ cần là nhìn một cái là nhận ra ngay. Giống như bây giờ vậy, cái người vô tình lọt vào ống kính mà Ôn Lam hoàn toàn không chú ý đến, Chung Trường Kiện chỉ liếc mắt đã nhận ra ngay là con gái ngoan của ông ta, Chung Lâm.
Nhìn trong hình, Chung Lâm vừa hay đẩy cửa bước ra khỏi văn phòng. Chung Trường Kiện nhìn chăm chú cái người được phóng to ra đó một hồi, rồi gọi Ôn Lam đến ngắm cùng. “Quen không?”
Ôn Lam chăm chú nhìn một hồi lâu, vào khoảnh khắc nhận ra người đó, cả người cô toát mồ hôi lạnh. “Là Chung Lâm sao?”
“Cô phải biết rõ hơn tôi chứ, còn hỏi tôi?” Chung Trường Kiện nhìn cô, làm Ôn Lam nổi hết cả da gà. “Cô nên làm rõ là rốt cuộc thì ai là người trả lương cho cô.”
Đối với những người làm công mà nói, tiền chính là điểm yếu của họ. Ôn Lam cũng xem như là người có tiết tháo, sau khi đấu tranh giữa tiền tài với đạo đức trong vài giây thì mới đầu hàng: “Chung Lâm vẫn còn đang trong độ tuổi dậy thì, khó tránh có chút nổi loạn, tôi lo sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai bố con ngài.”
“Rất tốt. Ôn Lam, làm việc vài năm bản lĩnh hẳn, còn quyết định giúp tôi nữa chứ.” Chung Trường Kiện mỉa mai.
Ôn Lam đã làm việc với ông ta được vài năm, không cần nhìn nét mặt, chỉ cần nghe giọng thôi cũng đã đoán được tâm trạng của Chung Trường Kiện. Lần này, vì để bảo vệ chén cơm, chỉ có thể có lỗi với Chung Lâm thôi. “Chung Lâm con bé, thực sự là có lén liên hệ với văn phòng thám tử này, người mà con bé nhờ điều tra…chính là Cố Tinh Kiệt.”
Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, bầu không khí của cả trường cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Vài tiết tự học buổi tối ít ỏi trước kỳ nghỉ hè, tuy nhà trường không hủy bỏ, nhưng giáo viên đều vô cùng hiểu ý mà áp dụng kế sách mắt nhắm mắt mở. Đến nỗi mà cả khu lớp học đã trở thành cái chợ náo nhiệt nhất trong cái thành phố này. Thậm chí những học sinh có tinh thần kỷ luật cao như lớp số 1 cũng không nhịn được mà buông thả bản thân.
Chung Lâm cũng xem như là một trong số ít những người trong lớp có thể bình tâm xem sách, làm bài tập rồi, nếu như không có Tiết Việt quấy rầy kế bên.
Âm thanh từ trong lớp dần trở nên ồn ào, Tiết Việt tán dóc với Chung Lâm câu được câu không, lúc đầu Chung Lâm còn trả lời đại, cho đến khi nghe được những từ ngữ mạng mà bấy giờ vẫn chưa thịnh hành thốt ra từ miệng của Tiết Việt thì rốt cuộc cô cũng hiểu là Tiết Việt đang nghĩ cái gì rồi.
“Tiết Việt, có phải cậu cảm thấy là tôi mà cậu gặp trước khi sống lại và tôi của hiện tại rất khác nhau không?” lúc nghe anh nói từ “tiểu thịt tươi” lần thứ hai, Chung Lâm bỏ bút xuống, khẽ hỏi anh, mắt nhìn sâu thẳm vào mắt anh, như đã nhìn thấu những bí mật nằm sâu tận đáy lòng anh vậy.
Tiết Việt sững sờ trong giây lát, tựa như không dám tin là sự việc mà anh nghi ngờ từ lâu, liên tục xác minh đến khi có được bảy tám mươi phần trăm chắc chắn mới dám để lộ ra một chút ý tứ trước mặt Chung Lâm, vậy mà Chung Lâm lại nói ra mà chẳng mảy may che đậy chút nào? “Cậu, cậu, tôi…thật hả?” anh nói năng lộn xộn, không rõ là bất ngờ hay là phấn khích.
Chung Lâm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tiết Việt thì chịu không nổi mà thở dài. Tên ngốc này, lâu như vậy mới nghi ngờ cô thì thôi đi, trình độ dụ dỗ người ta khai chuyện vẫn còn quá non. Nếu như không phải do cô không muốn che giấu thì không biết đến khi nào thằng nhóc này mới biết được sự thật nữa.
Lúc Chung Lâm đang thầm thở dài, tiếng chuông báo nghỉ giữa giờ tự học buổi tối đúng lúc vang lên. “Ra ngoài nói?” Chung Lâm dùng khẩu hình với Tiết Việt trong tiếng chuông đinh tai nhức óc. Vừa mới xác nhận cái “bí mật” này, khao khát nói chuyện của Tiết Việt đã bùng nổ, không nói hai lời, lập tức đứng dậy theo cô ra ngoài. Hai người đi nhanh, đến khi đến chỗ thoáng đãng ở sân trường mới dừng lại.
“Cậu lúc nào….cũng do chết rồi mới trở về sao?”Tiết Việt phí công xúc động cả buổi trời, cả bụng chuyện muốn nói mà đến miệng thì chỉ nói ra vỏn vẹn một câu như vậy. Còn cực kỳ cẩn thận hỏi, sợ là Chung Lâm chết thảm quá, anh hỏi như vậy sẽ chạm vào những hồi ức mà cô không muốn nhớ lại.
Tuy nhiên điều khiến anh hoàn toàn sốc đó là, Chung Lâm bình tĩnh trả lời anh: “Hôm cậu bị tai nạn xe tôi cũng có mặt.”
“Sao có thể? Chúng ta cùng bị đụng chết sao? Trùng hợp vậy sao?” Tiết Việt kinh ngạc khẽ thốt lên, nói xong lại cảm thấy lời này nói ra có hơi kỳ lạ.
May là Chung Lâm không cho anh nhiều thời gian để ngại ngùng. Anh vừa nói xong, Chung Lâm liền lắc đầu: “Tôi không chết, chỉ bị liệt nửa người mức độ nặng.”
Tiết Việt suy nghĩ về tình trạng liệt nửa người mức độ nặng, không khỏi nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Tôi thà chết ngay tại chỗ để sau đó không cần phải chịu tội như vậy. Đúng rồi, sau đó cậu ra sao?”
“Sau đó? Một phế nhân thì đương nhiên không được điều trị rồi. Sau khi tôi vượt qua giai đoạn nguy hiểm trong bệnh viện thì bị ông ta lén đưa tôi về dưới quê, tôi lại nằm thêm một tháng hơn ở đó thì ngôi nhà một tầng tôi ở xảy ra hỏa hoạn.” Chung Lâm chớp mắt, hốc mắt khô khốc, cũng trong vòng hơn nửa năm, trận hỏa hoạn và những cảm giác đau đớn đến nghẹt thở sau đó đã hoàn toàn trở thành ký ức của kiếp trước.
“...cậu cũng quá thê thảm rồi.” Tiết Việt nghe đến không nói nên lời, mất rất lâu mới thốt ra được một câu. “Tôi còn nghĩ là bản thân bị xe đụng chết ngay tại chỗ đến cơ hội được cấp cứu cũng không có là đã thảm lắm rồi, không ngờ cậu…Haiz, thôi bỏ đi, mau chóng đổi chủ đề đi, còn nói nữa là thành cuộc thi so độ thê thảm luôn đó.”
Chung Lâm cười cười, không nói gì.
Sau khi Tiết Việt cảm thán về cảnh ngộ của hai người thì mới nhớ ra mục đích anh khai thác chuyện này. “Cậu, đột nhiên bắt đầu đối phó với bố cậu, là vì kiếp trước ông ta bỏ rơi cậu sao?” Cái khác thì không dám nói nhưng có một điều Tiết Việt có thể chắc chắn, là trước lúc sống lại, lão Tiết nhà anh tuy chê anh như chê c*t chó vậy, nhưng nếu lúc đó hễ có một tia hy vọng có thể cứu sống anh thì lão Tiết sẽ không bỏ rơi anh. Càng không cần nói tới chuyện ném anh về quê mặc cho tự sinh tự diệt.
“Hay là, cậu biết được nội tình gì? Ví dụ như là cái tai nạn xe xảy ra với chúng ta.” Trí tưởng tượng bay cao bay xa của Tiết Việt đã viết ra không biết bao nhiêu câu chuyện.
Nhưng Chung Lâm lập tức lắc đầu phủ nhận. “Không có. Sau vụ tai nạn xe đó tôi chỉ có thể nằm một chỗ, thời gian hôn mê còn nhiều hơn thời gian tỉnh. Căn bản là không có khả năng để đi điều tra. Bất kể vụ tai nạn xe đó là ngoài ý muốn hay là do có người tính kế, chúng ta đều không thể có được đáp án.”
“Vậy là Chung Trường Kiện đã làm gì cậu sao?” Tiết Việt truy hỏi, suy nghĩ một lát rồi lại gấp gáp nói, “Nếu cậu không muốn nói thì đừng nói, tôi không muốn đụng vào vết thương của cậu. Tôi chỉ là thấy đối đầu với ông ta sẽ rất nguy hiểm cho cậu, tuy là tôi không rõ rốt cuộc cậu đã làm gì nhưng cứ có cảm giác cậu đang làm những việc rất nguy hiểm.”
Chung Lâm cười cười, cũng không phủ nhận suy đoán của anh. “Cậu biết cái gì là thứ thật sự nguy hiểm không? Không phải là chính sự nguy hiểm, mà là khi một người làm việc nào đó không dự đoán được mức độ nguy hiểm của việc mình làm. Mà tôi hiện tại rất tỉnh táo, tôi biết bản thân đang làm gì.”
Đúng vậy, cô rất rõ bản thân đang làm gì. Tuy giống như Tiết Việt nói vậy, mỗi việc cô làm đều khá mạo hiểm, nhưng mà chỉ cần cô có thể thì nhất định sẽ nắm thật chắc vận mệnh của bản thân trong tầm tay, cô thật sự vô cùng hận những tháng ngày mất đi quyền kiểm soát bất luận là đối với cơ thể của chính mình hay là với tương lai.
Mà lúc này đây, Chung Lâm hoàn toàn không nhận ra là tùy tiện nói ra trước mục tiêu như vậy thì sau cùng đều sẽ bị hiện thực tát mạnh vào mặt.