Không làm học bá

Từ sau khi không cần chuẩn bị để leo lên đội ngũ học sinh giỏi thì Tiết Việt cũng không thèm nghiêm túc với kỳ thi cuối kỳ nữa, thêm cái thành tích của kỳ thi tháng lần trước cũng có chiều hướng đi xuống nên đã thành công bị loại khỏi top 100. Khiến cho chủ nhiệm lớp, thầy Lâm sốt ruột đến nỗi gọi liên tiếp nhiều cuộc bắt Tiết Phong Thu đến trường cho bằng được.
 
“Ông nhìn đi, thành tích của Tiết Việt đã tuột dốc trong hai kỳ thi liên tiếp rồi.” thầy Lâm chỉ vào bảng xếp hạng của kỳ thi cuối kỳ và kỳ thi tháng lần trước, vô cùng đau lòng. “Nó lên cũng nhanh mà xuống cũng lẹ, gần đây trong nhà có chuyện gì sao?”
 
Năm đó Tiết Phong Thu chính là học sinh dốt có thâm niên, cầm hai tờ phiếu lên xem, con trai xếp hạng 107 trong kỳ thi cuối kỳ. Cái vị từng là học trò dốt này ngẩng đầu lên, vô cùng ngơ ngác mà hỏi thầy một câu: “Thầy Lâm, một khối có bao nhiêu người?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thầy Lâm đã chuẩn bị sẵn trong đầu mấy ngàn từ, chuẩn bị thuyết phục Tiết Phong Thu “cùng chung một mối thù” với ông để kéo thành tích của Tiết Việt đi lên. Rốt cuộc lại bị người bố không đáng tin này của Tiết Việt cắt ngang, những điều có sẵn trong đầu của ông cũng bị ném ra tận đảo Java. “Hơn một nghìn, chưa đến hai nghìn.”
 
“Ồ…” Tiết Phong Thu bấm tay đếm thử, chưa đến hai nghìn, vậy cứ cho là cả khối có một nghìn năm trăm người, vậy hạng của con trai cũng nằm trong 10% top đầu rồi nha, đã giỏi hơn bản thân mình không chỉ một chút đâu nhỉ. Học sinh dốt có thâm niên suy nghĩ chốc lát rồi cảm thấy còn hài lòng chán, nhanh chóng tươi cười rồi đảm bảo với thầy giáo: “Cảm ơn thầy đã quan tâm, về nhà tôi nhất định sẽ nói nó học hành đàng hoàng, bảo đảm thành tích sẽ không tuột dốc nữa.”
 
Thầy Lâm nghe thấy lời này có gì đó sai sai, liền sửa lại sự “lỡ lời” của Tiết Phong Thu: “Không phải là sẽ không tuột dốc nữa, Tiết Việt đứa trẻ này rất thông minh, chỉ là do quá ham chơi, chỉ cần có người trông chừng, với thành tích của cậu bé nếu muốn ở lại lớp số 1 vốn dĩ không hề khó.” 
 
“Thầy ơi, có phải là thầy đang đùa đúng không?” Tiết Phong Thu chớp chớp mắt, cả ông và mẹ ruột của Tiết Việt đều không phải là học sinh giỏi gì, thằng nhóc Tiết Việt này có được bản mặt mang đủ gen trội của hai người thì không nói đi, vậy mà đầu óc còn xán lạn hơn hai người họ nữa chứ.
 
Thầy Lâm dạy học trong trường trọng điểm của tỉnh đã nhiều năm, mà đây mới là lần đầu tiên thấy có phụ huynh không lo lắng cho việc học hành của học sinh như vậy, quả là bị tức hộc máu. Khó khăn lắm mới nuốt xuống được ngụm máu đó, chuẩn bị tiếp tục thuyết phục. Lại bị bố của Tiết Việt đâm thêm một nhát nữa: “Xếp thứ 100 với xếp thứ 50 chênh lệch lắm không? Hạng thứ 100 cũng đủ vào trường trọng điểm mà nhỉ?”

 
“Trường trọng điểm hạng 100 với hạng 50 vào giống nhau được hả?” thầy Lâm suýt chút nữa là muốn quỳ lạy bố Tiết Việt, năn nỉ ông ta theo dõi việc học hành của con trai ông ấy. “Top 50 trong khối có thể vào được những ngôi trường hàng đầu, hạng thứ 100 vào được sao?”
 
Tiết Phong Thu nghe đến đây, nét mặt cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại, “Thầy Lâm, không giấu gì thầy, tôi thì không đọc nhiều sách, nhưng mà có không ít nhân viên dưới trướng là thạc sĩ, tiến sĩ của những trường đại học danh tiếng, tôi thấy là, khoảng thời gian mười mấy tuổi rất quan trọng, những năm tháng thanh xuân như vậy không nên chỉ dành hết cho việc học. Những người bạn làm quen được, những việc được thấy, cả những suy nghĩ về tương lai trong tầm tuổi này, mức độ quan trọng của những điều này không hề kém cạnh việc học. Tuy tiền tôi kiếm ra không được bao nhiêu nhưng đảm bảo vẫn có thể giúp con tôi được làm những việc mà nó muốn làm.” Một ông chủ lớn như ông ấy, mỗi sự kiện trọng đại đều phải đứng ra để làm tổng kết làm cổ động, nếu nói thật thì không hẳn sẽ thua một ai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ông khiêm tốn quá rồi.” vừa nhắc tới tiền, thầy Lâm đã nhục chí anh hùng rồi, nhiệt huyết của “người làm thầy” vừa nãy đã nguội đi một nửa. Cũng đúng, ông mới xúc động một chút thì đã quên, gia đình Tiết Việt cũng đâu trông mong thằng bé dựa vào kỳ thi đại học để trở mình, nhiều của cải như nhà thằng bé, có thêm tấm bằng tốt một chút chẳng qua cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Hơn nữa, cho dù thi được vào 211, 958 (**) thì sao? Những giáo viên dạy trường cấp 3 trọng điểm như bọn họ, từ ba mươi tuổi trở xuống, có ai mà không phải là xuất thân thạc sĩ từ những ngôi trường hàng đầu, học lực và trường học nói ra mỗi người khủng hơn một chút, nhưng mà chỉ cần là không có nhà ở chốn này lại không có bao nhiêu tiền của, chẳng phải đều bị khoản vay tiền nhà chèn ép như một con chó đó sao?
 
Cảm nhận được những cái nhìn oán trách của đồng nghiệp, rốt cuộc thì thầy Lâm cũng phải nhét hết những lời muốn nói vào lại trong bụng, cho chúng tiêu hóa cùng đống lương thực.
 
Tiết Phong Thu không có ý kiến gì với thành tích của Tiết Việt, mà trái lại bản thân Tiết Việt lại thấy không thoải mái. Trừ ngày nghỉ đầu tiên ngủ bù một giấc, ngủ cho thật đã ra thì vài ngày sau đó anh cứ thấy thiếu thiếu gì đó, đâu đâu cũng thấy sai sai. Anh đặt hai chân lên lưng ghế sofa, tự treo ngược bản thân trên sofa, theo thói quen sờ lấy điện thoại định chơi vài ván game. Đại khái là đầu chúi xuống có ích cho việc đả thông các huyệt đạo, Tiết Việt còn chưa bấm mở giao diện game thì đột nhiên nhận ra là rốt cuộc anh thấy không đúng chỗ nào rồi.
 
Bố anh khá hài lòng về thành tích của anh, điều đó cũng bình thường thôi. Đừng nói là hạng thứ 100, dù là thi được hạng 200 thì đối với cuộc đời anh cũng đã được gọi là thứ hạng khá gần top đầu rồi. Nhưng mà Chung Lâm thì sao? Sao cô lại không thèm ý kiến gì về thành tích của anh cả? Thể diện của người làm “cô giáo” đã nói đâu?
 
Tiết Việt suy nghĩ rồi mở giao diện tin nhắn lên. Bỗng phát hiện từ lúc nghỉ hè đến giờ, anh toàn gửi cho Chung Lâm những “tin nhắn đặc biệt” mà anh đơn phương thỏa thuận với Chung Lâm. Đã nhắn liên tiếp ba ngày, Chung Lâm không trả lời tin nào cả. Rốt cuộc là do cô nhớ quy tắc mà anh nói hay là điện thoại không hề trong tay cô? 
 

Rảnh rỗi sinh nông nổi suy nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng Tiết Việt vẫn vào danh bạ, định gọi cho Chung Lâm. Từ sau tối hôm gọi cho Chung Lâm suýt hại chết cô thì Tiết Việt đã không dám tùy ý gọi cho Chung Lâm vào lúc cô ấy có thể là đang ở nhà nữa.
 
Như lúc này đây, chưa đến bốn giờ chiều, nghĩ là Chung Lâm có thể đang ở nhà, lúc Tiết Việt bấm nút gọi thì cũng làm một cú xoay người 180 độ, lấy mông làm trọng tâm, xoay bản thân về tư thế ngồi nghiêm chỉnh đầu ở trên chân để dưới.
 
“Tút..tút..tút” tiếng chuông chờ phát ra từ điện thoại vô cùng ổn định. Tiết Việt kiên nhẫn đợi kết nối, kết quả chỉ chờ được lời nhắc “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.” Tiết Việt không từ bỏ, cách năm phút gọi một lần, rồi đợi thêm mười phút nữa lại gọi một cuộc. Lần này âm thanh trong cuộc gọi đã được đổi thành “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”
 
“Shit” Tiết Việt suýt chút ném vỡ điện thoại, mà vào lúc này cái trực giác chết tiệt đã bị anh đóng lại lại như một mớ hỗn độn muốn phá cửa thoát ra ngoài. Anh giằng co với trực giác một hồi, vẫn quyết định tin vào trực giác thêm lần nữa. Tin rồi, cùng lắm là làm ra trò cười bị lão Tiết cười nhạo, nhưng nếu không tin, lỡ như Chung Lâm thật sự xảy ra chuyện gì thì sao?
 
Tiết Việt suy nghĩ rồi gọi cho bố anh.
 
Chiều thứ sáu vừa hay là khoảng thời gian hoàng kim để ông chủ đi nghiệm thu thành quả, tiện thể quyết định xem nhân viên có cần tăng ca cuối tuần hay không. Tiết Phong Thu vừa nghe thằng con trai lại nói Chung Lâm bị bắt cóc thì lập tức nổi giận: “Lại là trò sói đến rồi…con trai mày bớt lo lại đi, mười lăm phút mà mày gọi ba cuộc, lỡ người ta ra ngoài chơi rồi để quên điện thoại ở nhà thì sao? Bố thấy điện thoại của con bé bị mày gọi rung tới tắt máy luôn thì có. Được rồi, bố phải đi họp đây, mày tự kiếm cái gì khác chơi đi.”
 
(*) Trò đùa “Sói đến rồi” trong truyện “Cậu bé chăn cừu”
 

“Tút tút tút” Cả bụng lời giải thích của Tiết Việt còn chưa kịp chào đời thì đã bị tiếng gác máy ép đi ngược trở vào, chết không kịp ngáp. Lão Tiết nói cũng không sai, không bắt máy cũng có nhiều nguyên nhân. Chung Lâm thân với anh vốn dĩ cũng do anh mặt dày dính lấy. Giờ đã nghỉ hè rồi, lại không cần dạy thêm cho anh, đâu có lý gì để Chung Lâm phải đợi máy anh mọi lúc đâu.
 
Vả lại đừng thấy anh với Chung Lâm trông có vẻ rất thân, nhưng cách thức liên lạc thì anh chỉ có mỗi số điện thoại cô ấy, bức quá thì cũng chỉ thân hơn mối quan hệ làm ăn giữa bố anh và Chung Trường Kiện thôi. À, mối quan hệ này bây giờ cũng bị bố anh cắt đứt luôn rồi. Tiết Việt chán nản nằm xuống ghế sofa, vô cùng nhàm chán xoay cái điện thoại lại chơi game.
 
Chơi đến ván thứ 3, hàng phòng ngự của anh vừa bị con rồng lửa nhỏ phun mất một nửa, vừa tính phản công thì có một tin nhắn nhảy lên.
 
Người gửi: Chung Lâm
 
Tay Tiết Việt run run, mặc kệ căn cứ của anh sống chết ra sao, nhanh chóng chuyển qua phần tin nhắn.
 
“Xin lỗi, mấy ngày nay tôi bị cảm phát sốt, bị khàn giọng không muốn nói chuyện. Có chuyện gì thì cậu nhắn tin đi.”
 
Xem khẩu khí thì quả thật là của Chung Lâm, Tiết Việt một hơi đem hết những tin nhắn của anh và Chung Lâm trong hai tháng gần đây ra điều tra nghiên cứu mới chịu tin là Chung Lâm không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn là do bệnh thật chứ không phải như anh tưởng tượng là bị bắt cóc hay bị giam cầm.
 
Nói đến hai từ giam cầm, Tiết Việt giật mình bật dậy. Xem thật kỹ lại đoạn tin nhắn mà Chung Lâm vừa gửi, đến dấu câu cũng không bỏ qua.
 
Lúc này Tiết Việt mới phát hiện ra vấn đề. Dấu câu trong đoạn tin nhắn không đúng. Dấu chấm và dấu phẩy trong đoạn tin nhắn toàn là nằm trong bàn phím tiếng Trung. Mà trước đây Chung Lâm hay dùng kiểu kết hợp giữa dấu phẩy của tiếng Anh và dấu chấm của tiếng Trung.
 

Nghĩ đến việc người gửi không phải là Chung Lâm, Tiết Việt đứng bật dậy, chạy thẳng về phía cửa. Song tay vừa để lên tay nắm cửa, bỗng nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng. Cứ cho là anh muốn đi tìm Chung Lâm đi, nhưng rốt cuộc người đang ở đâu?
 
….
 
Cô đây là đang ở đâu? Trong một mảng tối đen, lúc Chung Lâm tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu nặng như bị keo hồ dán chặt vậy, có hơi mất trí nhớ trong chốc lát. Nhưng trong tình huống não bộ không bị tổn thương về mặt vật lý thì việc khôi phục lại ký ức rất dễ dàng. Chung Lâm mở to mắt, tốn sức nhìn quanh nơi tối đen đưa tay ra chẳng thấy nổi năm ngón, thử nhìn cho rõ cảnh vật trong mắt.
 
Nếu như trong lúc cô bất tỉnh, Chung Trường Kiện không di chuyển cô đến nơi khác thì có lẽ hiện tại cô vẫn đang ở trong ngôi biệt thự mới mua của Chung Trường Kiện. Mà căn phòng không một tia sáng nào lọt vào được như vậy thì có lẽ là căn hầm ở dưới biệt thự. Chung Lâm vận động tay chân một chút, không có bị trói, trên cơ thể ngoài hơi nặng đầu ra thì không có gì khác thường cả.
 
Cô lục lọi lại ký ức, phát hiện ra là ở kiếp trước cô chưa từng đến căn biệt thự này của Chung Trường Kiện. Tất nhiên là cũng không ngang nhiên đối đầu với ông ta trong độ tuổi vị thành niên. Cho nên trong nhất thời cô không nghĩ ra được là Chung Trường Kiện nhốt cô ở đây là muốn làm gì.
 
Nhưng mà cô là một người không rảnh nổi. Nằm trên giường được chốc lát thì đã bò xuống, lần theo vách tường mà đi, rất nhanh đã ước lượng xong căn phòng. Ước chừng là căn phòng hình chữ nhật rộng…mét vuông, có một cái nhà vệ sinh cực nhỏ ở một góc phòng. Hoàn toàn dựa vào việc lần mò để xác định độ lớn nhỏ và bố cục của căn phòng.
 
Sau khi xác định việc đi vệ sinh không thành vấn đề thì Chung Lâm nhẹ nhõm hơn. Thử dựa vào việc phân tích động cơ của Chung Trường Kiện để trải qua khoảng thời gian vô vị dài đằng đẵng trong một mảng tối đen này. Lúc mới bắt đầu thì cách này rất hiệu quả, nhưng sau một khoảng thời gian dài thì Chung Lâm đã nhận ra là cô đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của căn phòng tối với con người.
 
Không có một tia sáng nào, không hề có vật quy chiếu nào nên cũng không có cách nào biết được thời gian cụ thể. Mà trong khoảng thời gian này, Chung Trường Kiện trước sau đều không lộ diện. Chung Lâm ở kiếp trước chưa từng chịu qua cái đãi ngộ như vậy, cũng hoàn toàn không đoán ra được bước tiếp theo ông ta muốn làm gì, càng không biết là cô sẽ bị nhốt trong bao lâu. Hoặc là, ông ta vốn không muốn thả cô ra.
 
(**) 211, 958 là những dự án về các trường đại học trọng điểm hàng đầu của Trung Quốc. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận