Không làm học bá

Bóng tối có lẽ là nỗi sợ dễ bị kích thích nhất trong sâu thẳm mỗi con người và sự tối tăm cô quạnh tĩnh lặng luôn có vô vàn sợi dây kết nối với chết chóc.
 
Thời cổ xưa khi chưa có đèn đuốc, con người vì không nhìn thấy nên có thể bị tấn công ở bất cứ hướng nào, vào lúc này, âm thanh trở thành nguồn tin duy nhất để suy đoán mối hiểm nguy. Nhưng vào lúc xung quanh không có ánh sáng lẫn bất kỳ âm thanh nào, thần kinh của con người tựa hồ không tự chủ được mà bị đẩy vào trạng thái căng thẳng. Thậm chí không tự chủ được mà cử động nhẹ nhàng hơn, giống như rất sợ chỉ cần phát ra tiếng động thì bản thân sẽ bị phát hiện vậy.
 
Chung Lâm ngồi vào một cái giá kim loại, có thể miễn cưỡng gọi là  cái giường một lát, bỗng nhận ra một vấn đề như này. Lúc cô tỉnh dậy, điện thoại và đồng hồ đều đã không cánh mà bay. Thứ duy nhất để cô biết được đại khái về khái niệm thời gian chỉ còn lại nhịp tim, mà bây giờ, nhịp tim của cô rõ ràng nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhốt vào trong phòng tối lại không đánh không mắng, nghe có vẻ là một thủ đoạn “trừng trị” khá nhẹ nhàng. Nhưng ở trong môi trường hoàn toàn tối tăm trong khoảng thời gian dài thì có thể gây ra những tổn hại rõ ràng đối với tinh thần của con người.
 
Chung Lâm thử giở cái giường lên thì rất nhanh đã nhận ra là đồ vật duy nhất ở trong phòng đã bị cố định với sàn nhà, muốn giở lên e là phải dùng đến cưa điện. Chung Lâm suy nghĩ, cái tay lần mò dưới chân giường bỗng khựng lại. Cô đang làm gì? Hay có thể nói là, cô muốn làm cái gì?
 
Khi đã nhận ra hành vi khác thường của bản thân, Chung Lâm đã nhanh chóng bắt trọn sự nôn nóng không đâu vào đâu và những ý nghĩ vừa lướt qua đầu cô: cô muốn dùng giường sắt để phá vỡ cửa của căn phòng bí mật dưới tầng hầm này.
 
Trong gang tấc, Chung Lâm bỗng thông suốt tại sao Chung Trường Kiện lại nhốt cô ở đây. Vì ông ta đang đợi, đợi cô bị cái không gian nhỏ hẹp và tối tăm này dày vò đến suy sụp, đợi cho tuyến phòng thủ tâm lý của cô bị phá vỡ, đến lúc đó cho dù là cô có khóc lóc cầu xin hay là phát điên thì đều làm cho Chung Trường Kiện cảm nhận được thú vui của việc tiêu khiển tinh thần. Mà đến lúc đó, e là Chung Trường Kiện không cần tốn bao nhiêu công sức thì cô đã không kiểm soát nổi mà tự khai ra hết những việc cô đã làm.

 
Nếu như không phải vì cô đã sống lại trở về thì.
 
Khoảng thời gian cuối cùng trong kiếp trước, hơn hai tháng sống những ngày tháng của phế nhân không động đậy được đã tôi luyện cho tâm trí của cô trở nên ngoan cường hơn, vượt xa sức tưởng tượng của Chung Trường Kiện. Từng sống trong cái địa ngục thật sự thì làm sao có thể khiếp sợ một căn phòng tối được?
 
Chung Lâm từ từ đứng lên, từ từ thở hắt ra sự ngột ngạt trong lòng ngực. Trong quá trình đó cô đã cân nhắc được một hai ba điều. Đầu tiên, Chung Trường Kiện sẽ không giết cô, cứ cho là biết hết toàn bộ chân tướng, tức tới độ muốn giết chết cô thì với lý trí của ông ta mà nói cũng tuyệt đối không để cô chết trong căn hầm dưới này, ông ta có cách để khiến cho cô biến mất một cách tự nhiên hơn. Tiếp nữa là Chung Trường Kiện hiện tại có lẽ vẫn chưa biết hết toàn bộ những việc mà cô đã làm, nếu không thì đãi ngộ bây giờ của cô đã không chỉ là bị nhốt trong căn phòng tối đơn giản như vậy. Cuối cùng, e là Chung Trường Kiện vẫn chưa gạch cô ra khỏi danh sách người thừa kế, đại khái là vì cho đến lúc này, ông ta vẫn thấy là cái giá phải trả cho việc từ bỏ cô là quá cao.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau một hồi phân tích, loại trừ nỗi lo về tính mạng, Chung Lâm bắt đầu bắt ép bản thân phải thả lỏng tinh thần. Thậm chí cô còn trở về giường nằm, định để bản thân ngủ một giấc để giết thời gian đang chậm rãi trôi trong bóng tối.
 
Song khi tinh thần thư giãn được một chút, cũng không biết là vì sao, Chung Lâm bỗng nghĩ đến Tiết Việt. Từ lúc cậu bạn đó “phát minh” ra tin nhắn để liên lạc, mặc cho cô cười nhạo, vẫn cứ một mình gửi cho cô rất nhiều tin. Còn cô cười nhạo thì cười nhạo vậy mà vẫn phối hợp tuân thủ theo cái quy tắc đầy sơ hở đó của anh.
 
Nếu như Chung Trường Kiện không dự định thả cô ra sớm, lỡ như Tiết Việt nhắn tin…Chung Lâm tưởng tượng một hồi, định thần lại lại cảm thấy mắc cười. Cô đang trông mong điều gì? Không cần nói đến xác suất mà Chung Trường Kiện trả lời tin nhắn là rất thấp, cho dù ông ta nhất thời hứng thú trả lời tin nhắn giùm cô, liệu Tiết Việt có thể nhận ra được cái điểm đặc biệt nhỏ xíu xiu đó sao?
 

Chung Lâm buồn rầu, trong tiềm thức tựa hồ đã cắt đứt hết những hy vọng vừa nhen nhóm lên từ nội tâm sâu thẳm. Cô hiểu quá rõ, khi bản thân lâm vào cảnh khó khăn thì không được ôm hy vọng với bất kỳ việc gì dù cho là xác suất nhỏ đi chăng nữa, nếu không thì sự chờ đợi trong vô vọng sẽ biến hy vọng trở thành tuyệt vọng, sẽ đẩy nhanh quá trình suy sụp tinh thần.
 
Trong phòng giám sát, sau khi Chung Trường Kiện xem camera hồng ngoại thấy Chung Lâm rời giường đi một vòng rồi lại ung dung về giường nằm, rốt cuộc cũng có chút kinh ngạc. “Xem ra cũng không phải là phế vật.” Ông ta lẩm bẩm, tắt camera giám sát đi, đẩy cửa đi ra.
 

 
Đoạn tin nhắn không phải do Chung Lâm gửi, cũng có nghĩa là điện thoại của cô đang trong tay người khác. Tuy không có bằng chứng xác thực nhưng Tiết Việt có cảm giác “người khác” này chính là bố ruột của Chung Lâm. Chung Lâm thông minh như vậy, không lý nào lại đi chọc vào chỗ hiểm của Chung Trường Kiện…không lẽ Chung Trường Kiện đã phát hiện ra những chuyện Chung Lâm làm nên bây giờ nhốt cô lại?
 
Tiết Việt nghĩ một lúc, dứt khoát giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả rồi nhắn lại cho “Chung Lâm”: “Cậu có ở nhà không, tôi qua thăm cậu.”
 
Lần này bên đó trả lời lại rất nhanh, “Cậu đâu phải bác sĩ, đến cũng chẳng giúp được gì.”
 
Cái ngữ khí khi nói chuyện này, nếu như không vì dấu câu khác với cách Chung Lâm hay dùng thì Tiết Việt đã có cảm giác là đang nhắn tin với Chung Lâm rồi.

 
Suy nghĩ một lúc, Tiết Việt lại nhắn: “Vậy tôi mang vở bài tập toán mà cậu cho tôi mượn đến trả thì được chứ nhỉ?”
 
“Nếu cậu rảnh quá thì cứ mang đến để ở phòng bảo vệ dưới nhà tôi, tôi mới uống thuốc nên buồn ngủ, phải đi ngủ đây.” Đợi một lúc lâu bên đó mới trả lời được một câu như vậy.
 
“Vl” Tiết Việt đọc xong tin nhắn không nhịn được la lên, dường như là máu toàn thân đã dồn hết lên não. Học kỳ gần nhất anh vốn không hề mượn cuốn bài tập nào của Chung Lâm cả, lần này anh chắc chắn 100%, người dùng điện thoại của Chung Lâm để nhắn tin cho anh tuyệt đối không phải là Chung Lâm.
 
Tiết Việt sốt ruột đến nỗi xoay vòng vòng trên phòng, cuối cùng xông vào nhà vệ sinh, hứng nước từ vòi hắt liên tục vào mặt. Cố dùng nước lạnh để làm bản thân bình tĩnh trở lại.
 
Vào giây phút xác định được là điện thoại không nằm trong tay Chung Lâm, phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn xông thẳng đến nhà Chung Lâm, lấy cớ trả vở bài tập gõ cửa nhà cô. Nếu đổi lại là anh của trước đây, lúc này chắc đã phóng xe đến thẳng. Nhưng hiện tại, tiếp xúc với Chung Lâm lâu dần thì anh cũng đã học được cách suy nghĩ kỹ trước khi làm. Tuy không thể suy nghĩ thấu đáo được như Chung Lâm nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt cơ hội bốc đồng dẫn đến hỏng chuyện.
 
Ví dụ như lúc này đây, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, anh chợt nhận ra là bây giờ Chung Lâm chưa chắc đang ở trong căn hộ mà cô thường ở. Căn hộ đó lầu trên lầu dưới đều có hàng xóm, nhà của Chung Trường Kiện thì nhiều vô kể, nếu như muốn nhốt Chung Lâm thì không thể nào chọn một nơi khó hành động như vậy.
 
Nơi bắt giam người tốt nhất là nơi riêng tư xa chỗ đông người, ví dụ như tầng hầm của một tòa biệt thự. Tiết Việt có thể nhanh chóng nghĩ đến điều này như vậy đều là nhờ vào thằng bạn chó chết của anh trước lúc sống lại ban cho, tên đó bình thường tính tình có vẻ tốt, vậy mà sâu bên trong lại có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, khi hắn nhìn trúng cô gái nào thì sẽ dụ người ta đến biệt thự của hắn, nhốt dưới hầm để dày vò, chơi chán rồi thì lại đổi. Mà những cô gái bị hắn lừa hoặc là sợ thế lực của nhà hắn, hoặc là bị mua chuộc bằng tiền bồi thường nên đến cuối cùng đều lựa chọn im lặng. Cho đến khi có một người bị hại can đảm đứng ra chỉ điểm hành động giam giữ người phi pháp của hắn thì chuyện này mới được đưa ra ánh sáng. Mà cái đứa xui vô cùng tận là Tiết Việt đây vì khoảng thời gian đó thường xuyên chơi với tên đó dẫn đến việc anh cũng được mời đến cục để uống trà.
 
“Vậy thì thôi, trời nắng chang chang lười đi, để lần sau gặp mặt tôi đưa cậu sau.” Hồi ức không mấy vui vẻ khiến cho cảm xúc Tiết Việt vừa mới bình tĩnh trở lại lại một lần nữa trở nên bất ổn.

 
Chung Lâm từng nói sơ qua, thời thơ ấu của cô, Chung Trường Kiện đã vì cô đồng cảm với ăn xin ven đường, bố thí cho ăn xin mà phạt cô. Lúc đó anh bị phân tâm bởi thông tin khác, không nhận ra được điểm then chốt trong đó, cho đến bây giờ khi hồi tưởng lại mới cảm thấy không rét mà run. Trẻ con rất mau quên, rốt cuộc Chung Trường Kiện đã dùng thủ đoạn ghê gớm gì trực tiếp khiến cho một đứa trẻ chưa đến tuổi đi học đã sớm học được cách nhìn sắc mặt của người khác mà sống, từ đó không dám bố thí cho ăn xin nữa?
 
Ấn gửi tin nhắn xong, Tiết Việt nắm chặt điện thoại, lo lắng bất an lướt qua lướt lại mấy cái giao diện trong điện thoại, anh đã nắm chắc chín phần là Chung Lâm đang bị Chung Trường Kiện nhốt. Nhưng, một là anh hoàn toàn không biết Chung Lâm bị nhốt ở đâu, không biết bắt đầu kiếm từ đâu. Hai là anh không hề có bằng chứng, nếu manh động trái lại sẽ khiến cô dễ bị đẩy vào hiểm nguy hơn.
 
Nếu như Chung Lâm ở đây, cô sẽ làm thế nào? Trong lúc vô cùng sốt ruột, đầu chợt nảy ra một ý nghĩ. Cái tay đang nghịch điện thoại của Tiết Việt khựng lại, bỗng nhớ đến lần nói chuyện cách đây không lâu của hai người bọn họ.
 
“Ép ông ta thả người.” Chung Lâm đã nói vậy, tuy cô đã nhanh chóng giải thích là cô chỉ phối hợp với anh nên nói đại, nhưng mà Tiết Việt lại thấy là nếu thật sự để Chung Lâm xử lý thì cô chắc chắn sẽ làm vậy. Cô luôn nhìn nhận vấn đề bằng con mắt tàn khốc, thay vì câu nệ tiểu tiết, cô thích đối mặt với bản chất của vấn đề, loại trừ vấn đề từ căn nguyên gốc rễ của nó hơn.
 
Giống như hiện tại, nếu dựa theo lối tư duy của cô, thay vì như một thằng điên đâm đầu khắp nơi kiếm người, chi bằng làm cho Chung Trường Kiện trực tiếp giao người ra.
 
Còn về hành động cụ thể…Tiết Việt sờ sờ cằm, bây giờ anh vẫn là thiếu gia xòe tay xin tiền, đương nhiên là không thể bắt thóp Chung Trường Kiện được, nhưng mà anh nhớ Chung Lâm từng lờ mờ tiết lộ, Chung Trường Kiện là người vô cùng chú trọng hình tượng của mình trước công chúng. Cho dù bên trong có khó chịu cỡ nào thì ông ta nhất định vẫn duy trì hình ảnh tươi sáng và đẹp đẽ bên ngoài.
 
Đối với người coi sĩ diện cao hơn trời như vậy, Tiết Việt đúng là có không ít cách đối phó. Làm thánh ăn hại hai mươi mấy năm, làm sao để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mông đít thì anh không biết, nhưng mà quậy cho lớn chuyện thì rõ ràng là anh vô cùng có kinh nghiệm.  
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận