Trong trí nhớ, Tiết Việt là người như thế nào? Chung Lâm cố gắng nghĩ lại, kiêu căng, to gan, không học vấn không nghề nghiệp, ỷ vào nhà có tiền nên huênh hoang ở bên ngoài. Nghe nói sau khi thành niên thì ngày càng tệ hại hơn, chơi chung với một đám con nhà giàu của thành phố này chỉ biết ăn chơi nhảy múa, suốt ngày gây chuyện thị phi, nếu không phải bố cậu ta còn có một cậu con trai út giỏi giang để kế thừa gia sản thì có lẽ đã bị ông tướng này làm rầu chết rồi.
Tóm lại, sự tồn tại của Tiết Việt chính là dùng để làm minh chứng cho từ "công tử bột".
Lúc này chàng công tử bột trong ấn tượng của cô lại chạy đến làm người tốt việc tốt, quả thật Chung Lâm có chút không quen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Việt có vóc dáng cao nên đi nhanh, chỉ có chạy chậm theo thì Chung Lâm mới đuổi kịp, nhưng rõ ràng cô không phải một người quen thói chạy đuổi theo người khác, nên mới đi được một lúc đã tụt lại phía sau. Khi khoảng cách giữa hai người kéo dài đến khoảng hơn mười mét, cuối cùng Tiết Việt cũng cảm nhận được thiếu đi một người.
"Cậu bị câm à? Không biết bảo tôi đi chậm lại hay sao?" Tiết Việt đeo cặp bằng một vai, một tay giữ lấy quai cặp, một tay đút vào trong túi quần, tự cảm thấy đẹp trai phóng khoáng mà nghiêng đầu đứng ở phía trước đợi cô.
Tuy hai người bọn họ làm bạn cùng bàn một học kỳ nhưng bởi vì thấy ngứa mắt lẫn nhau nên chẳng giao tiếp với nhau mấy. Trừ phi là cần thiết, nếu không Chung Lâm cũng không muốn sóng vai cùng đi với người không quen, dù lúc sau Tiết Việt đã giảm tốc độ lại, nhưng cô vẫn luôn đi sau anh một khoảng.
Có lẽ Tiết Việt cũng cảm nhận được điều gì đó, lúc sắp đến cổng, anh bỗng nhiên quay đầu lại, cười như có như không quan sát Chung Lâm, thuận miệng trêu chọc: "Sao thế? Đi cùng loại công tử bột như tôi sợ mất mặt à?"
Chung Lâm mới nhìn anh một lúc còn chưa kịp lên tiếng, Tiết Việt đã giơ một tay lên khua khua: "Dừng, cậu đừng mở miệng! Không nói tôi cũng biết cậu xem thường tôi, chẳng phải là vì tôi dùng tiền mới được ở lại lớp 1 hay sao? Tôi cho cậu biết, đó đều là quá khứ rồi, sang năm... À không, đã tháng một rồi, là năm nay. Trong năm nay tôi có thể vượt qua cậu, cậu tin không?"
Thật không nhìn ra, Tiết Việt còn từng có chí hướng như vậy à? Ngẫm lại chàng công tử bột trong trí nhớ kia, Chung Lâm cũng không quá để ý đến quyết tâm của cậu ta. Nếu chỉ cần bày tỏ quyết tâm là có thể đạt tới mục đích, vậy thì người trên toàn thế giới đều đã thành công hết rồi.
Hai người nói xong đã đi đến cổng, Chung Lâm vươn tay về phía Tiết Việt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Làm gì?"
"Trả cặp cho tôi, cám ơn cậu đã giúp tôi xách."
"À" Tiết Việt nghe lời bỏ cặp sách xuống, đang chuẩn bị đưa đến tay Chung Lâm thì bỗng nhiên cảm thấy chuyện này hơi sai sai! Sao anh phải nghe lời Chung Lâm như thế! Trong cơ thể anh là một người trưởng thành gần hai mươi ba tuổi cơ mà, sao phải để một cô nhóc mười lăm mười sáu tuổi chỉ huy chứ?
Tiết Việt ngẫm nghĩ, "Vèo" một cái đeo lại cặp sách: "Cảm ơn là xong à? Nể tình tôi đã xách cặp giúp cậu một lúc lâu, nói cho tôi biết đi? Tôi thấy cậu cũng đâu bị ốm, tại sao lại không đi thi?" Nói xong còn nháy mắt với cô: "Nói cho tôi tôi trả cặp cho cậu ngay."
… Ngây thơ. Trẻ con phiền phức quá! Chung Lâm nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên với nụ cười mang theo chút lưu manh và hơi trẻ trâu, cảm thấy thật phí phạm cho gương mặt này của Tiết Việt. Sau khi thầm tiếc nuối ba giây ở trong lòng, cô bỗng nhiên hỏi Tiết Việt: "Biết câu châm ngôn để sống được lâu là gì không?"
"Châm ngôn gì?" Tiết Việt lơ ngơ, thực sự không theo kịp tư duy nhảy vọt của Chung Lâm.
"Liên, quan, đéo, gì, đến, tao, liên, quan, đéo, gì, đến, mày." Chung Lâm nói ra từng chữ một, còn cố ý đọc nhấn mạnh ở chữ "đéo".
"Hả? Cậu nói gì cơ?" Tiết Việt hơi nghi ngờ lỗ tai của mình, kiểu người trông như hít gió uống sương không dính bụi trần như Chung Lâm thế mà cũng thốt ra từ "đéo"?
"Tôi kiến nghị mai cậu cũng đừng đi thi, đi khoa tai mũi họng lấy số khẩn cấp đi, khám kỹ một tí, đỡ phải tuổi còn trẻ đã bị điếc." Giọng điệu của Chung Lâm khá là cọc, cô thấy Tiết Việt ngẩn ra bèn cảm thấy người này không ngốc thì chính là cố ý giả ngu, ở ngoài lạnh muốn chết, cô đã lạnh cóng sắp không chịu nổi rồi, không muốn cùng cậu ta lề mề thêm một giây nào nữa.
Sao cô nhóc này nói chuyện gay gắt thế? Thảo nào anh thấy cô phiền phức! Tiết Việt cảm thấy nếu không phải anh sống lại trở về thì đã bị cô làm cho tức đến giậm chân rồi: "Cậu ăn mù tạc mà lớn à? Có thể nói chuyện tử tế được nữa không? Tôi thừa nhận, chuyện tôi tự tiện liên hệ với thư ký của bố cậu là không nghĩa khí, nhưng cũng là vì lo lắng cho cậu mà."
"Vậy tôi cảm ơn cậu quá. Đưa cặp đây." Chung Lâm giơ tay ra lần nữa.
Tiết Việt không trả, vẫn đeo cặp hỏi cô: "Cậu tự chạy ra nên chắc không ai đón đâu nhỉ? Từ đây đến đại lộ còn phải đi mười mấy phút nữa, tôi đây làm người tốt đến cùng, tiễn cậu thêm một đoạn nữa."
"Cậu?" Chung Lâm nhíu mày, cô đột nhiên nhớ ra, không phải ngày mai còn phải thi cuối kỳ sao? Tầm này cậu ta chạy ra ngoài làm gì? Cô không cảm thấy Tiết Việt đang chuẩn bị đi ra đại lộ bắt xe giống như cô, không có chuyện trùng hợp như vậy.
"Tút tút..." Tiếng còi xe ô tô ở cách đó không xa cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ.
Tiết Việt rướn cổ nhìn rồi cười: "Người đón tôi đến rồi, đi thôi."
Chung Lâm nhìn sang theo tiếng còi, trông thấy cách đó không xa có một chiếc xe đã được nâng cấp và sơn lòe loẹt, cửa sổ bên ghế lái có một cái đầu tóc vàng thò ra chào hỏi với Tiết Việt. Thảo nào đêm hôm khuya khoắt Tiết Việt lại chạy ra ngoài, 80% là muốn cùng đám bạn xấu ra ngoài lêu lổng rồi. Trước khi sống lại cô đã chướng mắt Tiết Việt và đám bạn kia của anh, bèn lập tức bước lên cướp lại cặp sách: "Trả cặp cho tôi, không cần cậu đưa đi!"
"Lại sao nữa vậy!" Tiết Việt không kiên nhẫn mà quay đầu lại, vừa nhìn thấy sắc mặt của Chung Lâm thì lập tức tỉnh ngộ - con bé này xem thường anh, không muốn tiếp xúc với anh đây mà. Anh lập tức cười lạnh hai tiếng, vừa xoay người đã đến sau lưng Chung Lâm, ỷ vào ưu thế về chiều cao mà xách lấy cổ áo sau gáy Chung Lâm kéo cô lên xe: "Bảo cậu lên xe thì cậu cứ lên đi!"
"Cậu bị điên à! Thả tôi ra!" Đây là lần đầu tiên Chung Lâm bị người ta đối xử vô lễ như vậy, cho dù có được dạy dỗ tốt thì cũng vô ích, cô mới chỉ mười lăm tuổi, dù là chiều cao hay thể lực đều hoàn toàn không phải đối thủ của Tiết Việt, dường như không có chút sức phản kháng nào đã bị kéo đến bên cạnh ô tô.
"Tôi cứ không thả đấy, làm gì được nhau nào? Không muốn tôi đưa tôi cứ đưa!" Tiết Việt cũng bắt đầu vặn lại cô, hai cánh tay đều dùng để giữ chặt cô, không có cách nào mở cửa xe, bèn gọi người lái xe kia: "Lương Tử, xuống giúp đi!"
Tóc vàng đáp một tiếng rồi xuống xe, chạy đến trước mặt hai người bọn họ: "Cậu Tiết, có gì thì từ từ nói, đừng làm em dâu bị thương đó nhá."
"Em dâu cái đầu cậu!" Tiết Việt lườm cậu ta: "Nói năng linh tinh gì đấy? Đây là bạn học của tôi, lát nữa đưa cô ấy về nhà trước. Không thấy tôi đang không rảnh tay à? Mở cửa xe đi!"
"Tiết Việt, tôi cảnh cáo cậu. Nếu cậu còn không thả tôi ra, ngày mai có khả năng cậu thật sự không đi thi được đâu đấy." Chung Lâm đột nhiên ngừng giãy dụa.
"Này?" Tiết Việt không để ý tới cô, còn kêu liên tục bảo Tóc vàng mở cửa.
Tóc vàng còn đứng đó bất động, nghiêng mắt nhìn về phía đằng sau Tiết Việt: "Cậu Tiết, mau buông tay đi, tôi không muốn vào đồn cảnh sát uống trà đâu."
"Cái quái gì..." Tiết Việt nhìn theo tầm mắt của Tóc vàng, trông thấy hai bảo vệ đang đi về phía bọn họ. Mẹ nó... không phải là bị người ta coi thành phần tử phạm pháp đấy chứ? Trước khi sống lại, tuy rằng cả ngày Tiết Việt sống mơ mơ màng màng, nhưng loại chuyện "trắng trợn cướp đoạt con gái nhà lành" như vậy anh cũng chưa từng làm. Bèn sợ đến nỗi lập tức buông lỏng tay, còn giải thích với Chung Lâm: "Tôi thật sự chỉ muốn đưa cậu về nhà, giờ này bắt xe không dễ..."
Chung Lâm lựa chọn im lặng, lần đầu thấy người làm việc tốt mà giống như thổ phỉ. Cô không đáp lời Tiết Việt, sửa sang lại cổ áo đã bị kéo đến lộn xộn, thấy hai bảo vệ kia đã chạy đến chỗ cách bọn họ không quá mười mét, mới chậm rãi mở cửa chỗ ngồi phía sau xe rồi ngồi vào.
"Đưa tôi." Cô giơ tay ra lần nữa.
Lần này Tiết Việt đã ngoan ngoãn, nghe lời đưa cặp sách cho cô. Cùng Tóc vàng nhanh chóng nhảy tót vào trong xe.
Thấy Chung Lâm chủ động ngồi vào trong xe, cuối cùng hai bảo vệ kia cũng không tiếp tục đến gần nữa, do dự một lát, thấy xe khởi động thì cũng rời đi: "Chúng ta mặc kệ à?" Bảo vệ trẻ tuổi hỏi người còn lại.
“Hai người đó đều là người sống ở đây, cậu không nhìn thấy vừa nãy hai bọn họ cùng nhau đi ra à? Chắc là người yêu đùa giỡn nhau thôi.”
"Chậc, biết chơi ghê!" Nói làm người kia chua loét. Cuộc đối thoại của hai người bọn họ nhanh chóng tiêu tan trong gió.
Xe vừa lái ra ngoài không đến hai trăm mét, Tóc vàng đã thấy tò mò mà hỏi: "Hai người đang diễn cảnh gì vậy?"
"Đừng 'hai người', tôi là tôi, cô ấy là cô ấy, đừng kéo tôi với cô ấy chung với nhau!" Tiết Việt nghĩ đến ánh mắt ghét bỏ mà vừa nãy Chung Lâm nhìn anh thì trong lòng lập tức bực bội, không còn nhớ nổi gì mà "không so đo với một cô bé" nữa. Nói xong còn không nhịn được mà lén nhìn về phía sau, muốn nhìn thử xem sau khi bị anh "ghét bỏ" thì Chung Lâm sẽ có phản ứng gì.
Kết quả là Chung Lâm vốn không thèm nhìn anh, móc sổ ghi chép ra cúi đầu viết.
Ôn tập trước khi thi? Không phải cô không đi thi sao? Tiết Việt không nghĩ ra, vừa định hỏi, Chung Lâm đã chợt dừng bút, "soạt" một tiếng xé một trang giấy ra, đưa tới dưới mũi anh: "Địa chỉ nhà tôi. Điện thoại di động tôi hết pin rồi, hai người mở chỉ đường đi."
Cô mới nói xong, Tóc vàng đang lái xe không biết bị rút mất sợi gân nào, bỗng nhiên đạp phanh lại, Chung Lâm vốn đang nghiêng người về phía trước bị một phát như thế thì bất ngờ chúi về trước, suýt nữa thì ngã. Tiết Việt cũng sợ hết hồn: "Con mẹ nó! Ông sắp bị siết đến hỏng rồi!" Anh vừa nói vừa nới lỏng dây an toàn, xoa chỗ đau vừa mới bị siết.
"Mèo ở đâu ra vậy? Làm tôi hết hồn!" Tóc vàng cũng còn đang rùng mình.
Chung Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy một con mèo như cục than vừa nhảy lên rào chắn ở giữa đường cái, tựa như biết người trong xe đang nhìn nó, đôi mắt như hai chiếc bóng đèn nhỏ cũng nhìn chằm chằm sang. Một đôi mắt xanh biếc ở trong màn đêm, khiến người ta nhìn vào mà trong lòng sợ hãi đến hoảng hốt.
"Ôi mẹ ơi còn mèo này đáng sợ quá đi!" Tóc vàng vỗ ngực.
Vốn dĩ Chung Lâm không cảm thấy gì, Tóc vàng vừa nói như vậy, trái tim cô không khỏi đập thình thịch, luôn cảm thấy bây giờ mà đi về sẽ có chuyện không tốt gì đó xảy ra...
"Cậu cũng thắt dây an toàn lên đi, trình độ lái xe của cậu ta quá nát sợ lát nữa lại làm cậu ngã." Giọng nói của Tiết Việt vang lên, cắt ngang sự lo lắng của cô.
Tóc vàng nghe vậy bèn không vui: "Cậu Tiết, đừng có hạ thấp người ta như vậy nha, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn! Cậu trình độ cao thì cậu lái đi."
"Nói nhảm ít thôi, tôi mà có bằng lái còn cần đến cậu?" Tiết Việt nói rồi lấy điện thoại di động ra cầm địa chỉ mà Chung Lâm viết: "Cậu ở kia à, không cần chỉ đường, tôi biết đường."
Buổi tối đường xá không đông lắm, nhưng kỹ thuật của Tóc vàng quả giống như Tiết Việt nói, nát đến một mức độ nhất định. Lúc thì đạp phanh lúc thì đạp chân ga, đi trên đường cái ở nội thành nhưng lại lái được hiệu quả như chạy xe trên đường núi. Một chút lo lắng vô cớ xuất hiện của Chung Lâm cũng rất nhanh đã bị thay thế bởi nỗi sợ hãi và căng thẳng vì sợ tông xe.
"Nhà cậu ở gần đây đúng không? Muốn lái đi vào hay thế nào?" Tiết Việt quay đầu hỏi Chung Lâm.
"Không cần, tìm một chỗ để dừng bên đường là được." Chung Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ theo lời anh, tìm kiếm địa điểm thích hợp để dừng xe. Vừa nhìn, một chiếc xe quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đột nhiên rơi vào tầm mắt của cô. Tóc vàng còn chưa kịp tấp vào lề, Chung Lâm bỗng nhiên bổ nhào qua nắm lấy lưng ghế lái thét lên: "Đừng ngừng! Đi mau!"
"Gì cơ gì cơ?" Tóc vàng với kỹ thuật lái xe không tốt, bị cô hét như vậy thì luống cuống đến nỗi lái thành hình chữ S.
"Tôi không về nhà nữa, đi chơi cùng các cậu." Chung Lâm cũng ý thức được cô phản ứng hơi quá, bèn hạ giọng xuống hơn nửa.
Nhưng sau khi Tiết Việt nghe thấy câu sau thì lập tức "soạt" một tiếng quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Chung Lâm đến nỗi hai con mắt sắp bắn ra ngoài.
"Nhìn gì mà nhìn, tôi không thể đi chơi à?" Chung Lâm nói xong biểu cảm lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như mọi khi.
Tiết Việt chịu nỗi khiếp sợ xong bèn lặng lẽ quay đầu lại, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đã tiến vào một thế giới song song hay không, đã nói là học sinh giỏi lạnh lùng cơ mà? Sao lại muốn đi là đi, anh sắp không theo kịp rồi.