Xe đã lái ra ngoài rất xa, Chung Lâm mới thật sự bình tĩnh trở lại.
Cô biết vừa rồi mình phản ứng hơi quá. Lý trí nói với cô rằng, Chung Trường Kiện không thể nào trở về vào lúc này, lần này ra nước ngoài đàm phán chuyện đơn đặt hàng rất quan trọng với ông ta, Chung Trường Kiện không thể vì cô "bỏ nhà ra đi" mà đột nhiên về nước được. Dù sao đối với Chung Trường Kiện mà nói thì cô cũng chỉ là một thứ đồ để nở mặt nở mày thôi.
Nhưng giây phút khi trông thấy xe của Chung Trường Kiện cô vốn không thể tỉnh táo mà suy nghĩ được, kêu Tóc vàng lái xe đi hoàn toàn là từ bản năng. Rõ ràng đã nghĩ xong là muốn gây hiềm khích với Chung Trường Kiện, không ngờ chỉ mới nhìn thấy xe của ông ta thôi đã luống cuống, như vậy không được. Chung Lâm nhìn gương mặt thời niên thiếu phản xạ trên cửa sổ kính, bỗng nhiên hơi lo lắng tố chất tâm lý của cô cũng đã trở về thời trẻ như cơ thể của cô rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay lúc cô đang tự phân tích, sau khi bị bất ngờ thì Tiết Việt vẫn luôn quan sát cô qua gương chiếu hậu. Sống lại mới không đến hai ngày, Chung Lâm đã làm bao nhiêu chuyện khiến anh không dự đoán được? Còn nói muốn cùng bọn anh đi chơi, với bản mặt thối này của cô, người không biết còn tưởng rằng ai nợ cô năm triệu ấy chứ, nào giống như là muốn đi chơi, bảo cô đi đập phá quán may ra còn có người tin.
Có điều không thể không nói, đừng thấy Chung Lâm người bé bé, nhưng khí thế quả thật không nhỏ, cô ngồi ở phía sau với vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả kiểu người không biết giữ mồm giữ miệng như Lương Tử cũng không dám mở miệng hỏi. Chỉ dám vừa lái xe vừa nháy mắt liên tục với Tiết Việt: Bạn của cậu sao thế?
Trong lòng Tiết Việt tự nhủ, nếu anh có thể biết được chuyện ra sao thì còn bị gọi là công tử bột chắc? Sao bên cạnh anh toàn là loại người như Chung Lâm thế? Người này lòng dạ sâu hơn người kia, động một tí là lại giở sắc mặt dọa người. Có đầu óc thì ghê lắm hay gì! Cả đời mới sống được mấy chục năm, là người không thể thẳng thắn một tí được à?
"Gì ấy nhể, à tôi gọi điện thoại cho anh Lập bảo là cậu dẫn theo một người bạn sang." Cuối cùng Tóc vàng cũng mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ lạ trong xe.
Tiết Việt nhìn Chung Lâm một cái, thấy cô không có phản ứng gì, thầm nghĩ không có phản ứng chính là ngầm thừa nhận rồi. Gật đầu với Tóc vàng: "Ừa. Là bạn học..." Đang định nhấn mạnh sự khác nhau giữa bạn học với bạn bè. Lời còn chưa nói hết, điện thoại của Tóc vàng đã vang lên trước, "Có một thứ tình yêu gọi là buông tay ~ Vì yêu mà từ bỏ thiên trường địa cửu ~". Lỗ tai thằng này có vấn đề hay sao á, lúc nào cũng để âm lượng chuông điện thoại ở mức lớn nhất, vang lên ở trong xe khép kín quả thật là cực hình.
"Alo, Mao Mao, tao đang lái xe, chuyện gì thế?" Tóc vàng đang lái xe nên mở luôn loa ngoài. Trong điện thoại truyền tới âm thanh vô cùng ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
"Mày lái lên sao Hỏa à? Sao giờ vẫn chưa tới, vừa nãy anh Lập còn hỏi đấy." Giọng nói của người ở đầu bên kia to rõ, cậu ta vừa nói đã khiến trong xe chấn động mà run theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đờ mờ mày nhỏ tiếng thôi, tai sắp điếc rồi đây này!" Tóc vàng oán trách, đoán chừng là bên kia không thể nào nhỏ giọng, bèn chủ động giảm âm lượng xuống: "Bọn tao sắp đến rồi, mười phút nữa. Đúng rồi, tao đang định nói với đại ca đây, hôm nay cậu Tiết dẫn theo một người bạn tới nên đi đường vòng một tí."
"Yô, hiếm thấy nha..." Người ở đầu bên kia điện thoại kéo dài giọng, thờ ơ mở miệng hỏi một câu: "Nam hay nữ vậy?"
"Nữ..." Tóc vàng còn chưa nói xong, đầu bên kia đã bùng nổ, Chung Lâm loáng thoáng nghe được vài câu, gì mà "Cậu Tiết lại có thể mang phụ nữ tới?" "Chẳng phải cậu Tiết không có hứng thú với con gái sao?", cô nghe mà đầu óc giật giật. Tiết Việt quả nhiên là công tử bột, giống y như trong lời đồn, suốt ngày lêu lổng cùng mấy người lung ta lung tung.
Tuy rằng Tóc vàng không biết Chung Lâm, nhưng trực giác của động vật nói cho cậu ta biết, cô gái này không dễ chọc. Cậu ta vội vàng nhắc nhở người bên kia: "Tao đang bật loa ngoài đấy."
"Bật loa ngoài thì sao? Người cũng mang đến rồi lát nữa còn giấu đi không cho bọn tao nhìn chắc?" Mao Mao vừa dứt lời, đầu bên kia đã vang lên một trận cười ầm đầy mập mờ.
Tiết Việt nghe mà choáng váng, trước khi bọn họ nói quá đáng hơn thì đã cướp lấy điện thoại của Tóc vàng: "Các cậu đừng có trêu đùa lung tung! Là bạn học của tôi, đi theo nhìn tí rồi về ngay." Nói xong cũng ngắt luôn điện thoại. Ngắt xong còn quay đầu xuống nhìn Chung Lâm, nhưng từ lúc rời khỏi chỗ gần nhà cô thì cô vẫn luôn xụ mặt, lúc này trông cũng không giống như tức giận hơn, Tiết Việt thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đã. Vừa thả lỏng, Tiết Việt lại cảm thấy sai sai. Anh bị bệnh hay gì? Con trai cao lớn một mét tám mấy như anh còn phải sợ một cô bé chưa thành niên? Ừ... Nhất định là bởi vì trước đó bị người có lòng dạ thâm nho như cô hố quá nhiều lần, hố đến nỗi bị bóng ma tâm lý rồi. Vừa giải thích như thế, Tiết Việt đã nhanh chóng tha thứ cho bản thân vì vừa nhìn thấy Chung Lâm đã sợ.
Nói chuyện điện thoại xong không lâu, xe đã chạy qua khu vực phồn hoa nhất, lái đến một khu phố khá cũ. So sánh với khu đèn đuốc rực rỡ không phân ngày đêm như lúc nãy, khu phố cũ này lại có một vẻ phồn hoa khác.
Trên con đường không rộng lắm, trời vừa tối đã bị người từ mọi nẻo đến dựng sạp hàng ăn khuya, thêm cả xe cộ đỗ sai quy định càng làm cho đường thêm chật hẹp, xe nào mà đi nhầm muốn quay lại là có thể khiến xe trước xe sau tắc hơn mười phút, khiến cho người người tức giận, tiếng còi, tiếng mắng chửi cùng với tiếng gào to của người làm ăn buôn bán xen lẫn với nhau.
Vất vả lắm mới qua được đoạn tắc nhất, còn có không ít những "quán bar âm nhạc nhàn nhã" thật ra chính là KTV do quán đồ nướng mở thêm, bên trong truyền tới tiếng hát còn cay lỗ tai hơn cả chuông điện thoại của Tóc vàng.
Chung Lâm thờ ơ nhìn sự hỗn loạn trên khắp con đường, bắt đầu có chút tò mò nơi mà mấy người Tiết Việt muốn đến sẽ chơi cái gì.
Xe càng lái đường càng hẹp, ngay tại lúc Chung Lâm đang lo lắng lát nữa không tìm được chỗ để xe, Tóc vàng bèn quẹo nhanh ngoặt vào một chỗ tối om. Nếu không phải cửa vào viết ba chữ bãi đỗ xe, Chung Lâm đã nghi ngờ Tóc vàng đang chuẩn bị lừa bán bọn họ.
"Bên kia chỗ để xe đầy rồi, dừng ở đây rồi đi mấy bước qua đó đi." Tóc vàng nói, Tiết Việt quay đầu lại nhìn Chung Lâm, người ngồi sau không tỏ ý phản đối.
Lúc xuống xe, Chung Lâm xách cặp ra theo, đang định đeo lên lưng thì bị Tiết Việt ngăn cản. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy Tiết Việt hơi lúng túng mà gãi tai.
"Đừng mang cặp theo, đeo cặp qua đấy hơi lạ lùng..." Gặp ma rồi, rõ ràng là đề nghị rất bình thường, sao lúc nói với Chung Lâm anh lại cảm thấy không đủ sức mạnh nhỉ? Lại còn có cảm giác chột dạ vì dụ dỗ học sinh tốt làm chuyện xấu... Phì! Là Chung Lâm chủ động yêu cầu muốn tới, liên quan gì đến anh?
Nhưng không ngờ Chung Lâm lại rất nghe lời, anh vừa nói, cô đã bỏ cặp xuống. Gọi Tóc vàng lại: "Anh Lương Tử, giúp em mở cốp sau một cái, em để cặp sách."
Lúc Chung Lâm nói chuyện hòa nhã, cả người lại quay về với dáng vẻ của cô chủ điềm đạm nho nhã, đột nhiên được cô chủ gọi một tiếng anh, trong lòng Tóc vàng cực kỳ hưởng thụ, bèn đồng ý không ngớt lời, còn hết sức ân cần nhận lấy cặp giúp cô bỏ vào.
Tiết Việt ở bên cạnh nhìn mà trong lòng điên cuồng chửi bới. Đúng, đúng là anh không nhìn lầm, Chung Lâm chính là loại người này! Giống y hệt với mẹ kế và em trai cùng bố khác mẹ của anh, trời sinh đã biết làm thế nào để sai khiến người khác làm việc.
Hai người Tiết Việt và Tóc vàng dẫn Chung Lâm vòng qua một quầy hàng bán xiên nướng, chui vào một con hẻm hẹp chứa được hai người đi song song rồi đi qua đó. Vừa đi, Tóc vàng còn nghiêng đầu sang bên cạnh giải thích với Chung Lâm: "Chúng ta đến muộn nên đi đường tắt cho gần."
Nghe vậy Tiết Việt chỉ muốn trợn trắng mắt: Chó săn! Đi đường tắt cũng phải giải thích, sao tự nhiên cô lại quý báu thế?
Trong khi nói chuyện, con hẻm hẹp cực ngắn đã nhanh chóng bị bọn họ bỏ lại sau lưng. Trước mắt lại là một cảnh tượng khác, vừa liếc mắt nhìn sang đã thấy tất cả đều là quán mạt chược, quán bi-a và quán net đầy không khí chợ búa, cái quán cách bọn họ gần nhất, chưa cần vén rèm cửa đã có thể nghe thấy âm thanh chơi mạt chược khí thế ngất trời ở bên trong.
"Bên này." Tóc vàng chỉ về phía bên phải rồi dẫn đầu đi qua đó.
Chung Lâm đi theo sau Tiết Việt, đi vào thì nhận ra là một quán bi-a với quy mô không nhỏ. Nhưng mùi ở bên trong rất khó ngửi, khói, rượu, mùi hơi thở của người và mùi từ điều hòa bay ra, hòa vào nhau thành một loại mùi khó mà miêu tả được. Vừa vào cửa Chung Lâm đã nhíu mày một cái. Lúc nãy cô cho rằng nếu Tiết Việt muốn chơi thì ít ra cũng phải là một nơi có hoàn cảnh khá ổn áp, không ngờ cậu ta lại đến một nơi mà vừa nhìn đã biết là tốt xấu lẫn lộn thế này.
Đúng lúc Tiết Việt liếc thấy biểu cảm không thích ứng của cô, trong lòng bỗng nhiên có một chút đắc ý: "Thế nào? Sợ thì bắt xe về đi, tôi tiễn cậu."
Chung Lâm nhìn anh một cái, không nói một lời mà đi vào trong.
Chậc, cậy mạnh. Tiết Việt nhíu mày đi theo sau.
Nhìn cách ăn mặc của Tiết Việt và Chung Lâm đã thấy không giống với kiểu người sẽ xuất hiện ở nơi này. Tiết Việt còn dễ nói, anh mang theo một chút lưu mạnh, vừa nhìn biết ngay là một thằng con nhà giàu chuyên phá của. Nhưng từ cách ăn mặc đến khí chất của Chung Lâm, nhìn thế nào cũng thấy không giống người nên xuất hiện ở đây. Sự xuất hiện của cô tựa như nhỏ dầu vào trong nước, trông thì trong suốt nhưng cũng hình thành ranh giới rõ ràng với mọi thứ xung quanh.
Sự xuất hiện của cô đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám bạn xấu của Tiết Việt. Không đợi Tiết Việt mở miệng, đám người kia đã tự bổ não ra một bộ phim truyền hình dài tám mươi tập về thiếu niên bất lương bắt cóc thiên kim tiểu thư.
Tiết Việt cũng ý thức được điểm ấy, cả người lập tức không được tự nhiên. Bắt đầu khuyên Chung Lâm: "Nè, ở đây cũng chả có gì hay ho để chơi, xem xong thì đi thôi."
"Cậu Tiết, ăn nói kiểu gì thế?" Chung Lâm còn chưa tỏ thái độ, một thanh niên trông khoảng hai mươi tuổi đã ném cây cơ xuống mặt đất.
Tiếng cậu Tiết kia chứa đầy ý trào phúng, Chung Lâm nghe là hiểu ngay.
"Không phải, anh Lập, em không có ý đó. Anh cũng thấy mà, người bạn học này của em không phải người cùng đường với chúng ta, em sợ cô ấy ở đây mọi người đều không được tự nhiên, chuẩn bị đưa cô ấy về nhà trước." Tiết Việt giải thích.
"Tôi đã đồng ý chưa?" Chung Lâm đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Tiết Việt nghiêng đầu, chỉ thấy Chung Lâm đang khoanh tay nhìn anh.
"Đã nói là tới chơi, còn chưa chơi cậu đã bảo tôi đi?" Chung Lâm hỏi lại.
Tiết Việt trợn mắt nhìn cô như nhìn quái vật, thế người vừa vào cửa đã mặt đầy ghét bỏ là ai?
Chung Lâm đã cởi áo khoác đưa cho người bên cạnh mang đi treo: "Em chưa từng chơi, có thể giải thích quy tắc cho em không?" Cô nhìn về phía anh Lập.
"Được." Anh Lập tức khắc đổi giận thành vui: "Có điều quy tắc trò chơi cũng đơn giản, chơi một ván là biết. Em là người mới, chơi một với một sẽ bị thiệt, chi bằng chơi đánh đôi. Em chọn một người ghép đội, chúng ta vừa chơi vừa dạy."
"Được." Chung Lâm đáp rất sảng khoái, rồi đảo qua từng người đang vây xung quanh, như đang tìm kiếm người hợp tác.
Tiết Việt vội vàng cởi áo khoác ném về phía Tóc vàng, kéo Chung Lâm qua: "Cậu tìm cái gì thế? Cao thủ có sẵn đang ở đây còn gì!"
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Chung Lâm, anh hận không thể nắm lấy bả vai cô mà lắc lắc nước trong đầu cô: "Cậu ngốc à? Bọn họ chỉ chờ mượn cơ hội dạy cậu để chấm mút thôi!" Tiết Việt nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng cảnh cáo ở bên tai Chung Lâm, lại nghe thấy một tiếng cười nhất nhỏ.
"Được thôi, vậy thì chọn cậu, tôi chơi không tốt đừng mắng tôi đó." Chung Lâm nói.
Tiết Việt nhìn ánh mắt chứa một chút ý cười của cô, đột nhiên cảm thấy có phải anh lại nhảy vào trong hố rồi đúng không.